Xin ý kiến của Hách Liên Dạ xong, Hà Nghiêm lập tức rời khỏi khách điếm, lấy miếng tín hiệu Minh chủ màu trắng bạc từ trong ngực ra, ném lên trời.
Cổ đại không có công cụ truyền tin nhanh như điện thoại di động, cho nên Phong Minh tự có một cách truyền tin riêng, giống như lúc gặp tình huống khẩn cấp, không đợi được bồ câu đưa tin, dựa vào màu sắc và hoa văn của pháo sáng, cũng có thể làm cho người ta biết đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ đều không ngờ, sau khi ném tín hiệu Minh chủ lên, bọn họ chờ tới không phải là pháo sáng, mà là người.
Vội vàng xuất hiện, là Đà chủ phân đà của Phong Minh ở gần đây.
Trông thấy Hách Liên Dạ đang ở gần đây, hắn vừa mừng vừa sợ, tốc độ nói rất nhanh vừa thỉnh tội vừa báo cáo, muốn nhanh chóng nói rõ ràng sự việc.
Hóa ra chỉ thị này không liên quan đến Tiền Khiêm, là vị Đà chủ phân đà này có chuyện quan trọng, không chờ được báo tin cho kinh thành bên kia nên một mình làm chủ, đốt tín hiệu tìm kiếm Minh chủ.
Hắn cũng không ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy, còn tưởng rằng phải đợi pháo sáng truyền tới kinh thành Nguyệt Loan quốc mới nhận được hồi báo.
Nói ngắn gọn, một năm trước, có một nhóm hải tặc làm nhiều việc ác cuối cùng bị Hình bộ của Nguyệt Loan quốc bắt được, nhưng nguyên nhân bởi vì đầu lĩnh đạo tặc có quan hệ họ hàng với Hoàng tộc Vệ quốc, Nguyệt Loan quốc không thể tùy tiện giết hắn, đành phải nhốt hắn vào thiên lao.
Nhưng dưới sự trông giữ trùng điệp, đầu lĩnh kia lại vượt ngục, hơn nữa không biết chạy thoát thế nào, chỉ có điều mười ngày trước, thế thân kia của hắn lại chết bất đắc kỳ tử ở trong ngục, lúc khám nghiệm tử thi mới phát hiện không bình thường.
Đây là chuyện lớn, song không liên quan nhiều đến Hách Liên Dạ và Tĩnh Vương phủ.
Phiền toái thực sự chính là, sau khi tin tức đầu lĩnh kia vượt ngục truyền ra, lại có người thổi phồng ở trong trà lâu gần trấn nhỏ này, nói chế độ quản lý hộ tịch chặt chẽ không có chút lỗ hổng nào trong truyền thuyết của Nguyệt Loan quốc cũng chỉ là thường thôi, mặc khác hắn lấy được thẻ thân phận giả mạo rất dễ dàng, một đường thông suốt vượt qua các trạm kiểm soát, trở lại Vệ quốc.
Nói xong, để lại một tấm thẻ thân phận của Nguyệt Loan quốc làm chứng cớ, thừa dịp khách nhân khác còn chưa lấy lại tinh thần, điên cuồng cười lớn một tiếng, biến mất ở trong đám người.
Tấm thẻ thân phận kia được quan phủ giữ lại làm vật chứng, người Phong Minh từng lén ẩn nấp vào quan phủ xem qua, chất liệu kia đúng là thật.
Chuyện này có thể rất lớn. Bởi vì ai cũng biết, thẻ thân phận của Nguyệt Loan quốc, đều do phủ Tĩnh Vương thống nhất chế tạo phát hành, chất liệu dùng để chế tạo thẻ phân phận, theo như cách nói hiện đại, chính là dùng một loại hợp kim tạo thành, chỉ có một vài người biết rèn, pha trộn cho cân đối, người ngoài vốn không thể giả mạo được.
Cho nên lúc Ngư Ngư vừa mới xuyên qua, mới có thể oán niệm nơi này không có người làm chứng minh giả phục vụ cho thực tế, không thể không chui vào phủ Tĩnh Vương.
Người nọ vượt ngục thì thôi, sau khi trốn ra ngoài nên mai danh ẩn tích, cố gắng khiêm tốn, thế nhưng sau khi sự việc bại lộ, lại cố ý nhảy ra nói chuyện này, đây rõ ràng là cố ý nhằm vào Hách Liên Dạ.
Quan trọng hơn nữa là, từ lúc bắt đầu chế tạo thẻ thân phận này, phủ Tĩnh Vương chưa từng mất nguyên liệu làm thẻ thân phận, vậy người làm giả thẻ từ đâu tới?
Phân đà Phong Minh quanh đây nhận được tin tức, biết Hách Liên Dạ ở chỗ này, vừa mới thăm dò được tin tức ra ngoài cũng truyền một đường lại đây.
Nơi này là địa giới Vệ quốc, Phong Ngự Vũ là thái tử Vệ quốc, đương nhiên có rất nhiều tai mắt, hiện tại hắn cũng nghe nói chuyện đầu lĩnh kia.
Còn nhớ rõ giao tình với Ngư Ngư và Hách Liên Dạ, Phong Ngự Vũ bảo người áp chế tin tức này xuống, song sự tình trọng đại, áp chế cũng không áp chế được mấy ngày, Phong Ngự Vũ vội vàng phái người đi thông báo cho bọn Hách Liên Dạ biết, muốn để cho bọn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy rằng xác định Ngư Ngư không phải muội muội của hắn, nhưng Phong Ngự Vũ vẫn rất nghĩa khí coi bọn họ làm bằng hữu.
Nghe thủ hạ báo cáo từng điều từng điều một, Hách Liên Dạ khẽ cười một tiếng, "Xem ra gần đây bổn vương rất nhân từ nương tay rồi."
Chính một câu vô cùng đơn giản như vậy thôi, nụ cười trên mặt y cũng rất đẹp, mắt phượng hơi hơi cong lên, say lòng người giống như ngay cả không khí cũng nổi lên dao động, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng tiến vào trong lòng người.
Chỉ... chỉ là một câu đơn giản giống vậy, nhưng lại khiến người nghe vụng trộm ứa ra khí lạnh, giống như một bên là nụ cười khuynh thành của yêu nghiệt nào đó trước, một bên là xương trắng dày đặc kinh khủng…
Hơn nữa những khúc xương trắng này đều là của mình.
Ngư Ngư chân thành bội phục, gật đầu khen ngợi, "Trời nóng rồi, nên để Vương gia ra ngoài biến thái."
Yêu nghiệt nào đó cười lên xoay chuyển đôimắt phượng, không chút đỏ mặt hỏi, "Có phải bổn vương dùng rất tốt h không?"
Ngư Ngư nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Ráng dùng thôi, dù sao cũng không cần tiền."
Nàng không chọn, ừh.
Ngư Ngư nói xong, lại phát hiện vị Đà chủ phân đà của Phong Minh kia ngây ngốc tại chỗ, giống như bị sét đánh nhìn bọn họ.
Đà chủ đáng thương vẫn là lần đầu tiên thấy Ngư Ngư, lúc trước cũng chưa từng thấy Hách Liên Dạ yêu đương...
Ngư Ngư là một đứa trẻ tốt bụng, cho nên rất lo nghĩ cho người khác khuyên bảo, "Vương gia, tôi có thể thương lượng một chuyện với anh không?"
"Nói."
"Anh phải rụt rè." Ngư Ngư kiễng đầu ngón chân, vỗ vỗ đầu của y, lại cảm thấy thân hình của yêu nghiệt này rất cao, làm động tác này vô cùng bất tiện, cho nên thành thật thu tay về... vỗ vỗ bụng của y, "Coi như lập gia đình, anh cũng nên duy trì trái tim thiếu nữ rụt rè, bằng không anh sẽ dọa bọn họ sợ."
"..." Nhưng Vương phi à, ngài cũng dọa người không kém! (┬_┬)
Đà chủ đáng thương rất muốn khóc, trên mặt Hách Liên Dạ vẫn mang theo nụ cười, "Tiểu nha đầu, thật ra ta cũng có một chuyện muốn thương lượng với nàng."
"Nói đi, tiểu Dạ tỷ tỷ."
Hách Liên Dạ liếc mắt nhìn Ngư Ngư một cái, cuối cùng vẫn là lắc đầu cười nói, "Quên đi, không hỏi."
... Chẳng lẽ chủ tự thật sự quyết định nghe theo Vương Phi, bắt đầu chạy theo con đường rụt rè? Đám Hà Nghiêm đều kinh ngạc, ngay cả Ngư Ngư cũng không phản ứng lại kịp.
Mà Hách Liên Dạ... lại hết sức bình tĩnh nghiêng người, hôn Ngư Ngư, "Vẫn nên trực tiếp hôn thôi."
Uh, không cần hỏi, trực tiếp hôn luôn.
Ngư Ngư bị hôn: "..."
Tên đại phúc hắc này!
Ngư Ngư cân nhắc nên "báo thù" như thế nào, yêu nghiệt hôn trộm thành công thì cười đến vô cùng hạnh phúc trở lại chỗ ngồi, phân phó thủ hạ, "Truyền tin tức trở về, nói bổn vương gần đây muốn trồng hoa."
Trồng hoa liên quan gì đến chuyện này? Đương nhiên có, hơn nữa liên quan vô cùng lớn!
Những lời này rất nhanh đã truyền về kinh thành, cho nên sau đó, toàn bộ người từng đắc tội với Hách Liên Dạ đều bắt đầu cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, chỉ cần vừa mới nhắm mắt lại liền mơ thấy mình bị thủ hạ của Hách Liên Dạ bắt đi, dùng các loại thủ đoạn tàn ác biến bọn họ trở thành phân bón trồng hoa, cống hiến cho Vương gia y tâm huyết dâng trào muốn trồng hoa.
Đến lúc đó, Hách Liên Dạ còn có thể mời người đi phủ Tĩnh Vương ngắm hoa, khiêm tốn theo sát bên cạnh giới thiệu, "Ngươi nhìn cây thược dược kia nở đẹp không? Lấy giống của hộ bộ Thị Lang đấy."
... Đừng nói bọn họ nghĩ nhiều, bằng không trong giờ phút quan trọng này, người đó không vội trở về, mà truyền một câu như vậy về làm gì!
Mỗi ngày đều tưởng tượng ra cảnh mình bị giày vò đến sắp hỏng mất, một đám người hận không thể mỗi ngày đều ngửa mặt lên trời thét dài, ngươi mau trở lại đi! Mau để cho chúng tôi thống khoái đi!
Tình huống hiện tại, Vương gia nào đó rõ ràng không ở kinh thành, nhưng mọi nơi ở kinh thành đều là ác mộng về y.
Đây chính là sức mạnh của biến thái...
Mấy ngày trôi qua, trong triều đình giống như vừa mới trải qua thiên tai, hơn phân nửa mọi người đều gầy một vòng, mỗi ngày mặt xanh mét thảm thương, đi đường đều cũng lắc lư.
Nhìn thấy các đồng liêu đáng thương, Trình đại nhân vẫn ăn ngon ngủ ngon cũng bắt đầu suy nghĩ.
Con rể này của ông... dùng tốt...như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thấy hình dung độc đáo này của con gái thích hợp với Hách Liên Dạ, Trình đại nhân rối rắm rồi.
Hách Liên Dạ đương nhiên biết kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì, y vốn là có mục đích này... Cho nên phân phó thủ hạ xong thì không chút áp lực đi làm cơm chiều cho Ngư Ngư...
Ban ngày mọi người đều lăn qua lăn lại mệt mỏi, thương lượng một chút cũng không vội lên núi của bọn sư đệ, trước tiên ở khách điếm này nghỉ ngơi một đêm, cho nên ăn cơm tối xong, ai nấy đều trở về phòng của mình.
Ngoại trừ Hách Liên Dạ.
Kinh nghiệm vô số lần bẫy người nói cho chúng ta biết, từ sáng sớm đến tối muộn, biến thái sẽ không bởi vì liên tục mệt mỏi mà thu liễm, chỉ có sức chiến đấu càng ngày càng mạnh...
Lúc Hách Liên Dạ vào cửa thì Ngư Ngư vừa mới tắm rửa xong, đang ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn một đống lớn đồ ăn vặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy y, Ngư Ngư tốt bụng nhắc nhở, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, đã trễ thế này, một cô nương gia như tỷ không nên đi loạn khắp nơi."
Người nào đó rất bình tĩnh, "Nhưng bổn vương có chuyện rất quan trọng."
Sau khi sâu sắc suy nghĩ, Ngư Ngư tin chắc, đối phó với biến thái, phải biến thái hơn y... Bằng không nàng vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ nói thắng được Hách Liên Dạ.
Cho nên nàng vô cùng bình tĩnh vô cùng hào phóng nói, "Trước khi trở lại kinh thành tôi sẽ không ăn anh, còn có chuyện nào quan trọng hơn chuyện ăn?"
Nhưng... Hách Liên Dạ không thể không siêu việt...
Yêu nghiệt nào đó dịu dàng cười, hết sức chu đáo nhắc nhở, "Đúng là liên quan đến chuyện ăn."
Ngư Ngư còn chưa kịp ngăn cản y, y đã thản nhiên nói tiếp "Thời tiết quá nóng, đồ ăn không thể để lâu, nàng không kiểm tra trước một chút sao?"
"..." Kiểm tra như thế nào? Lột quần áo, mò chỗ này sờ chỗ chia, xem có phải "đồ ăn" này còn ăn ngon hay không sao...
Bị yêu nghiệt này nghẹn cho gần chết, Ngư Ngư cảm thấy mình thua rất nặng.
Hơn nữa suy nghĩ một lúc lâu, đều cảm thấy mình không có khả năng không có tiết tháo như người này... hiện tại nàng cũng ngại nói mình vô lương.
Cho nên Ngư Ngư chân thành hỏi, "Vương gia, tại sao anh có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời này được chứ?"
"Nhìn thấy người vô cùng thích trong lòng, dĩ nhiên là cái gì cũng nói ra miệng được."
Cuối cùng Ngư Ngư tìm được cơ hội đả kích y, tỉnh ngộ gật gật đầu, "Oh, chả trách tôi không hiểu, hóa ra là tôi không có thứ đặc biệt thích."
Người nào đó hoàn toàn không bị đả kích, còn cười đến hết sức dịu dàng, "Bổn vương thầm nghĩ thứ nàng đặc biệt thích chính là đồ ăn."
Ngư Ngư: "..."
Ngư Ngư mài răng nhìn trời, lại nghe giọng của yêu nghiệt bên cạnh bỗng trầm tĩnh lại, không có ý cười giống như bình thường, giọng nói vừa dịu dàng vừa thâm tình, "Tiểu nha đầu, cám ơn nàng bằng lòng ở lại."
Đây là lần đầu tiên hai người trực tiếp đàm luận cái đề tài này, Ngư Ngư không khỏi sửng sốt.
Hách Liên Dạ rất dịu dàng vỗ vỗ đầu của nàng, trịnh trọng cam đoan, "Sau này cả đời ta đều mặc cho nàng ăn."
"... Vương gia, anh không biết là sau đó, phải nói chút lời ấm áp lãng mạn sao?"
"Được," người nào đó từ trước đến nay cưng chiều Ngư Ngư, nàng nói cái gì cũng đều đáp ứng, hiện tại cũng lập tức thâm tình chân thành sửa miệng, "Sau này cả đời ta đều mặc cho nàng ấm áp lãng mạn là ăn."
Ngư Ngư: "..."
Ngư Ngư nhìn chằm chằm Hách Liên Dạ nghiêm trang trước mặt, cuối cùng không nhịn được mà bật cười ra tiếng, chút buồn bực nơi đáy lòng cũng tan biến hết.
Vương gia y đúng là vạn năng... Ngay cả lúc dỗ người vui vẻ cũng dùng tốt như vậy.
Thật ra Hách Liên Dạ muốn làm, không chỉ có những việc này, trong lòng y mơ hồ suy đoán, cảm thấy Ngư Ngư quay về nhà có lẽ vẫn chưa đến độ tuyệt vọng, chẳng qua... Bây giờ mới chỉ là suy luận, mà y thiếu người làm thí nghiệm, người được chọn cho thí nghiệm này, lại quá khó tìm.
Không muốn để cho Ngư Ngư hi vọng càng nhiều lại thất vọng càng nhiều, Hách Liên Dạ không nói gì cả, chỉ cười vươn tay về phía Ngư Ngư: "Đi ra ngoài một chút không?"
Ngư Ngư vui vẻ đồng ý.
Ánh sáng ở cổ đại không bị ô nhiễm, theo đó lúc về đêm, ở trong thành trấn cũng không có cảnh đêm gì để nhìn, cho nên Hách Liên Dạ dẫn Ngư Ngư đi tới khu rừng rậm chỗ môn phái của bọn sư đệ.
Được Hách Liên Dạ dẫn tới, ngồi ở trên một cây cổ thụ tán cây che trời, đỉnh đầu là sao trăng cùng chiếu sang, trước mắt là màu xanh biếc nhàn nhạt, đan vào một vùng xanh ngắt ướt át, xa xa, hồ nước thần bí của Vệ quốc như một viên bảo thạch mỹ lệ màu xanh thẳm, lẳng lặng nằm ở bên trong rừng liễu vờn quanh, khoan thai yên tĩnh.
Ngư Ngư rất hưởng thụ hít sâu một hơi, Hách Liên Dạ vốn hơi quay đầu, luôn luôn mỉm cười nhìn nàng, dư quang nơi khóe mắt quét đến cái gì đó, bỗng quay đầu, hai mắt nhìn kỹ, lập tức nhăn mày lại, "Không xong! Bên kia có người!"
Hách Liên Dạ nói, là nơi gần hồ nước thần bí của Vệ quốc kia.
Hồ nước này bài xích bất cứ nhân sĩ nào muốn xuyên qua tới gần, cho dù là nội lực thâm hậu như Ôn Ngôn, năm đó muốn xông vào cũng rơi vào kết cục gân cốt đứt đoạn.
Lập tức dẫn Ngư Ngư nhảy xuống cây cổ thụ, Hách Liên Dạ thi triển khinh công bay nhanh đuổi tới bên hồ kia, lại phát hiện đã vượt qua rừng liễu nơi của Ôn Ngôn tiến vào mảnh đất nguy hiểm, hiện tại người đang hôn mê nằm trên mặt đất, rõ ràng là nam tử áo trắng!
"Dung bánh bao?" Ngư Ngư cũng lắp bắp kinh hãi.
Tại sao hắn lại không ở trong phòng nghỉ ngơi, tự mình chạy đến đây?
Hắn và sư đệ đều biết hồ này đáng sợ, tại sao hắn lại tùy tiện xông qua?
Phía trên hồ nước đã nổi lên sương mù dày đặc, hơn nữa sương mù dày đặc lần này cũng không che mắt bọn họ giống lần trươc, lần này, sương mù giống như đã tức giận, thậm chí biến ảo thành hình bàn tay, kéo nam tử áo trắng từ từ di động, giống như là muốn kéo hắn vào trong đáy hồ vậy.
Loại chuyện thần bí không ai có thể khống chế này, mỗi lần Ngư Ngư chứng kiến đều cảm thấy đáng sợ, hiện tại cũng không còn thời gian do dự, lập tức vọt tới.
Ngư Ngư là người xuyên tới đây, hồ nước thần bí này không bài xích nàng tới gần, sương mù kia cũng không có biến hóa gì.
Ngư Ngư sờ mạch đập của nam tử áo trắng, hơi nhíu mày lại, lập tức nhét một viên đan dược vào trong miệng hắn, miễn cho hắn không chống đỡ được, sau đó cắn răng muốn kéo nam tử áo trắng về mảnh đất an toàn.
Cũng may, trong sương mù kia không có lực lượng thần bí nào chống lại nàng, tuy Ngư Ngư không có nội lực nhưng vẫn lôi được người kéo ra ngoài.
Chỉ là mất đi sự trói buộc của sương mù kia, sinh mạng của nam tử áo trắng dương như cũng bắt đầu mất đi, sắc mặt của hắn, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ xám lại, khi nãy Ngư Ngư nhét viên đan dược kia vào trong miệng hắn vậy mà không có chút tác dụng nào.
Ngư Ngư hơi hoảng hốt, nhưng Hách Liên Dạ không thể tới gần hồ này, hiện tại cũng không thể để y tiến vào giúp đỡ.
Thời khắc mấu chốt, heo nhỏ vẫn luôn nằm ở trong lòng nam chủ nhân đang trừng mắt bọn họ nhìn chằm chằm, đột nhiên nhảy ra khỏi ngực Hách Liên Dạ ra, chạy thẳng tới chỗ Ngư Ngư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT