Mặt trời lặn về phía Tây, Hoắc Cải một thân một mình ngồi trên chiếc xe ngựa đi về phía Vạn phủ.
Rèm xe vén lên, thu lấy những ánh sáng còn sót lại của tịch dương, nhuộm buồng xe tối tăm thành một màu vàng trầm buồn. Hoắc Cải lười nhác ngồi cuộn trong một góc xe, hai mắt khép hờ, rèm mi dài phủ xuống, như thể đêm đã buông, chỉ chừa lại một mảnh u ám tĩnh mịch. Mà hai vầng trăng bị màn đêm che giấu lại không ngừng luân chuyển, tiết lộ sự bất an dưới lớp vỏ thản định.
Vạn Tư Tề chẳng dặn dò gì mà đã cho người tống mình đi – Khả nghi!
Trước lúc đi mình muốn gặp mặt hắn một lần, lại bị người được hắn phân phó chặn ngoài cửa – Khả nghi!
Trở về Vạn phủ mà chỉ để một mình Đinh Bằng đánh xe tiễn mình đi, ngay cả hiếu kính có lệ cho Vạn lão gia cũng không mang – Khả nghi!
Hoắc Cải có chút nóng ruột vò mái đầu tóc xanh thành một nhúm mây đen xoã tung: “Vạn Tư Tề, ngươi con mẹ nó cho rằng gia là đội thám hiểm Nam Cực chắc! Chỉ cần nhìn nhìn vỏ băng sơn liền có thể bịa cho một cuốn luận văn “Bàn luận về sự biến đổi và nguyên nhân của băng sơn”. Gia chỉ là một tên kém cỏi giỏi về YY mà thôi, ngươi cứ không hé răng nửa lời như thế là muốn chơi ‘Thân này tuy cách xa, nhưng lòng vẫn hiểu rõ’ hay là muốn chơi ‘Cách sơn cách thuỷ cách bụng, biết người biết mặt không biết lòng’ hả!”
Ở trong xe sốt ruột suy nghĩ suốt mấy ngày, Hoắc Cải cuối cùng cũng không thể hiểu ra điều gì, mà Vạn phủ đã đến rồi. Không có nghi thức hoan nghênh, không có người đưa đón, chỉ có một cánh cửa ngách mở rộng và một thông báo thu xếp xong thì đi bái kiến Vạn lão gia.
Hoắc Cải cởi chiếc áo bào tinh tế thoải mái, mặc một bộ quần áo cũ kỹ nghèo túng đúng với vai con trai vợ lẽ, rồi liền thong thả đi đến trước cửa Vạn lão gia.
“Cha…” Hoắc Cải đứng ở trước cửa cung kính gọi một tiếng.
Bên trong truyền ra giọng nói đầy vẻ nhân vật phản diện của Vạn tiểu nhị: “Yo, ngươi còn biết đường quay về cơ đấy! Còn không mau lăn vào đây?”
Hoắc Cải đẩy cửa đi vào, mùi thuốc ngập phòng phả vào mặt. Hoắc Cải ngước mắt lên nhìn, mượn ánh sáng đèn dầu, chỉ thấy Vạn lão gia nửa dựa trên giường, sắc mặt vàng võ. Vạn Thử Ly ngồi bên giường, một vẻ tạo hình hiếu tử.
Hoắc Cải cúi đầu, phán đoán: Chẳng lẽ Vạn lão gia sắp xuống lỗ rồi, cho nên mới gọi mình về gấp dặn dò di ngôn?
Vạn Thử Ly trên dưới ngắm nghía Hoắc Cải, cười nhạo một tiếng: “Hiếm có nhỉ, tiểu tam ngươi lại chịu trở về! Ta vốn nghĩ là con nối dõi, phụ mẫu có bệnh, không có lý nào lại không hầu hạ bên giường. Cho nên, từ tháng Năm khi cha bị bệnh nằm liệt giường vẫn luôn viết thư giục ngươi trở về. Ngươi thì hay rồi, mượn cớ thi Hương mà ở Khôn thành ăn chơi, thi Hương kết thúc rồi còn lần chần không đi. Lúc này, ngươi nghĩ thế nào mà lại trở về?”
Hoắc Cải ngây ra, Vạn Thử Ly nói như vậy, rõ ràng không biết chút gì về việc mình đột nhiên chạy về. Vậy thì lần này mình trở về, chẳng phải hoàn toàn là do Vạn Tư Tề cái tên mặt người chết đó đơn phương làm ra sao? Vạn Tư Tề rốt cuộc muốn làm gì?
Vạn lão gia thấy Hoắc Cải im lặng thừa nhận hành vi của mình, lập tức nổi giận. “Hừ! Đồ bất hiếu… khụ khụ.”
Hoắc Cải đón nhận ánh mắt tố cáo trắng trợn của Vạn lão gia, có chút uỷ khuất nho nhỏ. Vạn Thử Ly trong thư ngoại trừ gọi người trở về, thì chẳng nhắc đến việc gì nữa. Ai ngờ lão gia tử ngài trước khi đi còn khoẻ mạnh như hổ, không gặp mấy tháng liền thành con mèo bệnh rồi.
Hoắc Cải cũng chẳng lạ khi Vạn Thử Ly giấu giếm mình bệnh tình của Vạn lão gia. Từ khi mình đến Khôn thành chuẩn bị thi, cái tên phá gia chi tử Vạn Thử Ly liền không ngừng giục mình rời khỏi Khôn thành, đi đến bên cạnh Vạn Tư Tề làm tình báo. Rõ ràng sợ khi mình thi đạt được công danh, chiếm mất vị trí con cưng Vạn phủ của hắn.
Vạn lão gia đột nhiên ngã bệnh, tên này dứt khoát giấu bệnh tình, chỉ gọi về mà không giải thích. Nếu như bản thân trở về, việc thi Hương tất nhiên sẽ hỏng. Nếu như mình không trở về, lại không bày tỏ cái gì, vừa khéo gán cho mình cái danh bất hiếu. Thế nào thì hắn đều được lợi.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ…”
Hoắc Cải thấy ông lão ho chật vật, sợ mình không cẩn thận liền khiến ông lão giận quá mà chết, vội giải thích: “Là nhi tử bất hiếu, là nhi tử bất hiếu. Nhi tử nhận được thư của nhị ca, vì trong thư không nói rõ gọi tiểu đệ về nhà là vì lý do gì, mà thi Hương lại gần kề, mới tạm gác lại vài ngày. Phụ thân thân thể vẫn luôn khoẻ mạnh, tiểu nhi không ngờ được gọi mình về nhà là để hầu hạ trước giường bệnh, nếu như biết sớm, nhi tử đi ngày đi đêm cũng phải lập tức trở về.”
Vạn Thử Ly cười lạnh: “Ý của ngươi là trách ca ca cố ý giấu giếm bệnh tình của phụ thân, hại ngươi không thể tẫn hiếu kịp thời sao?”
Hoắc Cải tỏ ra vẻ sợ sệt: “Không…”
“Choang”
Hoắc Cải còn chưa nói xong, đã thấy một cái bát thuốc bay thẳng đến trước mặt, vỡ tan dưới chân mình.
Vạn lão gia ném xong bát, bắt đầu quát mắng: “Đồ ngu, tin cha của ngươi ngã bệnh có thể gióng trống mở cờ đưa đến trước mắt đại ca của ngươi sao? Hả! Ngươi sợ ta chết chưa đủ nhanh phải không?! Ngươi còn vọng tưởng đổ lỗi cho Ly Nhi! Đồ bỉ ổi bất hiếu! Cút đến bài vị tổ tiên quỳ cho ta!”
Hoắc Cải thấy cái tên Vạn bất công này đã cuồng hoá, bản thân mình nói gì cũng vô dụng, vẫn nên tẩu vi thượng sách là hơn, liền khom người lui ra ngoài.
Nhưng không ngờ Vạn Thử Ly cười âm hiểm đi lên trước: “Tiểu đệ, ngươi lâu rồi chưa về nhà, sợ là đã quên mất bài vị tổ tiên đặt ở đâu rồi phải không? Nhị ca tiễn ngươi qua đó.”
Hoắc Cải thấy không trốn được vụ quỳ này rồi, đành đáng thương đi theo sau Vạn Thử Ly.
Đến trước nhà chính, Vạn Thử Ly kéo Hoắc Cải qua, đẩy mạnh vào trong.
Hoắc Cải loạng choạng, thiếu chút nữa ngã ra đất.
Vạn Thử Ly nắm lấy cằm của Hoắc Cải, khí tức giễu cợt thổi lên mặt y: “Tiểu gia nếu như đã dám giấu ngươi, tất nhiên không sợ ngươi mách lẻo trước mặt cha rồi. Đi ra ngoài một thời gian, gan cũng to hơn không ít rồi nhỉ? Dám đổ tội cho tiểu gia rồi.”
Hoắc Cải bị ép nhìn khuôn mặt phản diện của Vạn Thử Ly, trong lòng thấy buồn nôn.
Trong thế giới đam mỹ, sau động tác kinh điểm là nắm cằm này thì 8-9 phần 10 là hôn, Hoắc Cải thà bị Tham Lang liếm một cái cũng không chịu để Vạn Thử Ly hôn. Hoắc Cải cảm giác nguy hiểm dâng cao lập tức nhéo mình một cái, nước mắt cứ thế giàn giụa, ngoác mồm rộng đến cực hạn gào khóc: “Đệ… đệ nào dám! Nhị ca đệ oan uổng quá!!!”
Vạn Thử Ly bị tạo hình gào khóc gần trong gang tấc của Hoắc Cải mạnh mẽ tàn phá hai mắt, lại bị tiếng khóc kinh thiên động địa của Hoắc Cải mạnh mẽ chà đạp hai tai, vội vàng đẩy tên này ra, ác nghiệt mắng: “Khóc cái gì mà khóc! Ở đây quỳ cẩn thận cho tiểu gia!”
Nói xong, Vạn Thử Ly phất tay áo đi thẳng, Hoắc Cải vừa thở phào một cái, lại nhìn thấy Vạn Thử Ly thuận miệng gọi Đồng Duyên thường ngày quét dọn nhà chính đến, dặn dò: “Cha phạt tên tiểu tử này quỳ trước bài vị, ngươi ở đây trông coi y cho cẩn thận.”
Hoắc Cải bực tức nhìn bóng lưng dần mất hút trong màn đêm của Vạn Thử Ly: Đi rồi còn không quên thêm đá chặn gia, Vạn Thử Ly ngươi không hổ là cỗ máy chiến đấu trong những kẻ ngu, VIP trong những tên tiện nhân!
Đồng Duyên nhận được chỉ thị, tất nhiên là cậy thế trừng quát Hoắc Cải đang đứng yên tại chỗ: “Tam thiếu gia, sao còn chưa quỳ? Chốc nữa để nhị gia nhìn thấy thì không hay đâu.”
Hoắc Cải thong thả lau nước mắt cá sấu trên mặt đi, không nhanh không chậm đóng cẩn thận cửa nhà chính lại, sau đó tìm cái ghế đẩu nghênh ngang ngồi xuống.
“Ngươi?” Đồng Duyên nhìn tam thiếu gia từ trước giờ vẫn luôn nhút nhát vô dụng làm ra tư thế đó, ngược lại ngây ra.
Hoắc Cải móc một xâu tiền từ trong ống tay áo ra, dùng một ngón tay móc vào dây xâu tiền, không để tâm đong đưa xâu tiền qua lại: “Đồng Duyên, nếu như ta không nhớ nhầm, mỗi tháng ngươi chỉ được một xâu tiền, cũng chính là một ngàn, đúng không?”
Hai tròng mắt Đồng Duyên đong đưa trái phải theo xâu tiền: “Vâng.”
“Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội kiếm tiền, thế nào?” Hoắc Cải cười hỏi.
Đồng Duyên vội vàng gật đầu lia lịa: “Đa tạ Tam thiếu gia, đa tạ Tam thiếu gia.”
Hoắc Cải đếm 10 quan tiền xếp lên mặt bàn: “Cứ mỗi nửa canh giờ ngươi ở đây hầu hạ ta, ta liền thưởng cho ngươi 10 tiền, thế nào?”
Đồng Duyên nịnh bợ cười cười, lên trước bỏ 10 quan tiền vào trong ngực: “Tam thiếu gia yên tâm, tiểu nhân hiểu rõ, hiểu rõ.”
Hoắc Cải đút lót xong, hai phút sau liền nhàn nhã ngồi trong nhà chính uống trà nóng: Vạn Tư Tề tống mình về Vạn phủ là muốn làm gì? Chẳng lẽ Vạn lão gia hai ngày này sắp quy tiên rồi, để mình đến chiếm gia sản hay sao?
Một đêm trôi qua, thái dương lại lần chần trèo lên đường chân trời. Hoắc Cải cứ thế ở nhà chính qua một đêm tĩnh mịch đến chết với đám linh vị. Cũng may đã mua chuộc Đồng Duyên từ trước, Hoắc Cải cũng không phải chịu khổ nhiều lắm, suốt đêm dài, chẳng qua viết một bộ phụ tử văn cẩu huyết bạo lực, huyết nhục tung bay trên hương án ở nhà chính mà thôi.
Thời điểm bữa sáng, Hoắc Cải đang một ngụm cháo loãng một ngụm bánh bao ăn ngon lành, Đồng Duyên nghe ngóng bên ngoài đột nhiên vội vàng lẻn vào, thấp giọng hô: “Lão gia bọn họ đến rồi!”
Hoắc Cải nhanh chóng lủi đến trước hương án, quỳ ngay ngắn. Đồng Duyên bước chân như bay, ôm lấy đồ ăn trà thơm nhảy cửa sổ tháo chạy.
“Kẽo kẹt…” Cửa nhà chính bị đẩy ra.
Hoắc Cải cúi đầu, dường như không cảm giác được, ra vẻ đã quỳ đến hồn lìa khỏi xác.
Tiếng bước chân, tiếng đóng cửa, tiếng ngồi xuống…
Hoắc Cải lưng không khỏi căng thẳng, cái kiểu vừa đóng cửa vừa ngồi xuống này sao giống như xét hỏi tra tấn vậy?
“Nghịch tử!”
Tiếng sấm vang vọng, Hoắc Cải run rẩy một chút, cơ thể cứng ngắc chầm chậm nhìn về phía phát ra giọng nói. Nhưng lại nhìn thấy một người không ngờ tới: Vạn Tư Tề.
Vạn Tư Tề nếu như cũng phải đến Vạn gia, tại sao nhất định phải tách mình ra?!
Hoắc Cải đè nén những thắc mắc trong họng, loạng choạng muốn đứng dậy, nhưng lại cố ý ngã ngồi ra đất, chau mày lại, xuýt xoa kêu đau.
Ba người ngồi trên ghế, nét giận dữ trên mặt Vạn lão gia khẽ giảm, trong mắt Vạn Thử Ly loé lên nét hài lòng, Vạn Tư Tề lại cúi đầu, bộ dạng việc không liên quan đến mình.
Xem ra Vạn Tư Tề thế này là muốn xoá sạch quan hệ…
Hoắc Cải thăm dò được đại khái màn kịch này rồi, bèn loạng choạng “miễn cưỡng” đứng thẳng dậy, ấp úng gọi: “Cha, nhị ca, đại ca.”
“Giải thích cho chúng ta nghe, đây là thứ gì?” Vạn Thử Ly ném một tệp đồ vật trắng chói mắt.
Hoắc Cải bị thứ đó đập vào mặt soạt một cái, đưa ta y nhặt lấy một tờ, là thư Vạn Thử Ly viết cho mình. Hoắc Cải ngây người tại chỗ, những bức thư này từ trước đến nay mình xem xong liền đưa cho Vạn Tư Tề, sao lúc này lại trở lại trong tay Vạn lão gia?
Vạn Thử Ly vẻ mặt chính nghĩa tức giận quát Hoắc Cải: “Ta lúc nào viết những thứ này cho ngươi, ngươi nói xem nào, hả?”
Hoắc Cải không hiểu chớp chớp mắt: Đây không phải đều là tiểu nhị ngươi viết sao? Đang diễn vở gì vậy, làm phiền đạo diễn kể đại khái tình tiết trước đó được không?
“Không dám nói phải không? Hả!” Vạn Thử Ly quay đầu, căm phẫn trào dâng nói với Vạn Tư Tề: “Đại ca, tiểu đệ làm sao dám làm ra việc độc ác như mưu đoạt gia sản của huynh. Nhất định là tiểu nhân này cố ý nguỵ tạo thư rồi để huynh phát hiện, muốn gây chia rẽ quan hệ huynh đệ chúng ta!”
Hoắc Cải thầm nói: Xem ra Vạn Tư Tề lật tẩy chuyện Vạn gia sai khiến mình moi tình báo từ hắn rồi, Vạn lão gia và Vạn Thử Ly tất nhiên không thể thừa nhận, dứt khoát đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu mình, để tiếp tục duy trì cái vỏ bề ngoài phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung. Xem ra bất kể mình có giải thích thế nào, tội danh này vẫn chắc chắn gán cho mình rồi.
“Chuyện này quả nhiên là một mình tiểu tam làm ra sao?” Giọng nói của Vạn Tư Tề lạnh như đầm băng.
Vạn lão gia hừ một tiếng, mở to mắt mà nói láo: “Ly Nhi và con đều là những đứa con ta yêu quý nhất… Khụ khụ. Xem phản ứng đó của nó, nhất định là đứa phế vật này… khụ khụ… ghen tỵ với hai huynh đệ con, mới nghĩ ra thủ đoạn xấu xa đó, muốn ly gián con và Ly Nhi. Khụ khụ…”
“Ồ, vậy chuyện này hai người định xử lý thế nào?” Vạn Tư Tề thản nhiên quét mắt qua Hoắc Cải.
Vạn lão gia trầm ngâm một lúc lâu nói: “Chia rẽ quan hệ huynh đệ cho dù phải đánh chết… Khụ khụ, cũng đáng. Có điều niệm tình nó ít nhiều có chút công danh, khụ khụ… nên phạt tên nghiệt súc này 50 roi là được.”
“50 roi à…” Vạn Tư Tề cười thấp một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không hài lòng với hình phạt này.
Hoắc Cải không hiểu nhìn Vạn Tư Tề: Đại ca, ngươi bị tên Vạn Thử Ly xuyên vào rồi à? Ngươi lật tẩy vụ lén truyền tình báo, chẳng lẽ là để mượn gậy của Vạn gia đánh ta đến chết sao? Cho dù ta ăn nhờ ở đậu chỗ ngươi mà không thi nổi cử nhân, cũng không cần thiết phải cho ta một bài học như thế chứ?
“Đại ca, ý của huynh thế nào?” Vạn Thử Ly thấy cơ hội tiến lên trước hỏi.
Vạn Tư Tề thản nhiên nói: “Ta nhớ là tộc quy trong tông phổ có quy định về tội lớn ‘vu oan hãm hại đồng tộc’ phải không?”
“Khai trừ khỏi tộc?!” Vạn lão gia và Vạn Thử Ly hai miệng một lời.
Vạn Thử Ly sau khi kinh ngạc, nhìn nhìn khuôn mặt tích tụ tử khí của Vạn lão gia, lại nhìn nhìn Hoắc Cải, lộ ra nụ cười đã hiểu. Lão gia tử thiên mệnh chẳng còn bao lâu, tên Vạn Nhận Luân này tuy rằng không nịnh nọt, nhưng lại là kẻ có công danh, đến lúc đó phân chia gia sản chẳng phải là sẽ thêm rất nhiều biến số sao. Chẳng bằng khai trừ tên này ra khỏi gia phả, triệt để cắt đứt khả năng y được phân chia gia tài, Vạn Tư Tề không hổ là lão đại, nhìn xa trông rộng!
“Cái này có hay không…” Hoắc Cải dù gì cũng là một tú tài, Vạn lão gia vẫn có chút không nỡ.
Vạn Thử Ly “lĩnh ngộ hoàn toàn” thâm ý yêu cầu này của Vạn Tư Tề, tất nhiên không lý nào không ra sức ủng hộ, vội vàng ghé vào tai Vạn lão gia thì thầm.
Cuối cùng, Vạn lão gia chau mày, gật đầu.
Vạn Thử Ly vội tuyên bố phán quyết thay cha mình: “Vạn Nhận Luân bất hiếu với phụ mẫu, không kính trọng huynh đệ, hãm hại huynh đệ, đảo lộn thị phi, không xứng là người Vạn gia. Hôm nay ta con chính dòng Vạn gia cáo với tổ tiên, thu hồi lại họ, gạch tên trên giả phả, đuổi khỏi gia tộc.”
Vạn Thử Ly tuyên bố xong, quay đầu hỏi ý Vạn Tư Tề: “Đại ca, xử lý như thế huynh có hài lòng?”
Giọng Vạn Tư Tề không vui không giận: “Đúng với ý ta.”
Vạn Thử Ly lại nhìn Hoắc Cải: “Vạn Nhận Luân, ngươi còn lời gì để nói không?”
Hoắc Cải nhìn bọn họ tự quyết định, gán cho mình tội danh và hình phạt xong, như thể một vở kịch không cần có diễn viên chính, cảm thấy tên tiện thụ vận mệnh này nực cười vô cùng, rẽ ngang rẽ dọc lại mặt dày mày dạn nằm trở về dưới thân quỷ súc công. Gạch tên khỏi tộc, đuổi khỏi nhà, đây không phải chính là vận mệnh của Vạn Nhận Luân trong nguyên tác sao? Không ngờ, bản thân cũng may mắn được hưởng đãi ngộ đuổi ra khỏi tộc.
Đây đúng là một chuyện tốt, bản thân cuối cùng có thể thoát khỏi gia tộc, không chút giằng buộc mà đi chém boss rồi. Vạn Tư Tề quả nhiên là một đại ca tốt rất chu đáo!
Hai mắt Hoắc Cải từng chút một sáng ngời, như hồng mai nở rộ trong bão tuyết, nở tung yêu dã.
Lưng Hoắc Cải từng chút từng chút duỗi thẳng, như cây tùng sinh trưởng trên vách núi, kiêu ngạo bất cương.
Môi đỏ Hoắc Cải từng chút từng chút nhếch lên, như du vân quyến luyến giữa nền trời, thanh cao tản mạn.
“Ta không có gì để nói, các ngươi hiểu đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT