Tuy nói rằng bàn cơm từ trước đến nay vẫn luôn là nơi vun đắp tình cảm tốt nhất của người Trung Quốc, nhưng trong thời cổ đại tôn ti nghiêm ngặt này, Hoắc Cải mang tiếng là thủ khoa cũng không thể có được đãi ngộ ngồi cùng một bàn với Trần Bách Chu.
Hoắc Cải nhanh tay nhanh mắt cướp lấy bàn tay gấu cuối cùng trong đĩa, đánh một dấu chấm hoàn mỹ cho bữa cơm của mình. Đúng như người ta hay nói ăn no mặc ấm liền tơ tưởng linh tinh, Hoắc Cải ăn no uống say, xoa cái bụng nhỏ hơi hơi lồi lên, tầm nhìn bất giác liền liếc về phía boss mục tiêu lần này.
Lập tức, bốn mắt nhìn nhau. Hoắc Cải ngây ra, còn Trần Bách Chu lại nâng chén, rũ mắt uống, ra vẻ vừa rồi ta chỉ là vô ý nhìn thấy ngươi mà thôi.
Hoắc Cải không hài lòng khẽ hừ một tiếng, ngay cả nhìn lén cũng kém cỏi như vậy, chúng ta đến năm khỉ tháng ngựa nào mới có thể thành gian phu d*m phu chứ!
“Trần đại nhân, vãn sinh kính ngài một chén. Hôm nay học trò đường đột, may mà đại nhân rộng lượng, không so đo. Trần đại nhân quả nhiên tài cao học rộng, phẩm chất đoan chính, học trò tâm phục khẩu phục.” Hoắc Cải đột ngột đứng dậy, nâng chén tương kính. Núi không đến chỗ ta, ta không thể đến chỗ núi sao?!
Trần Bách Chu thong thả đứng dậy, ôn hòa cười nhẹ: “Đâu có, Vạn công tử cũng tài hoa hơn người, hậu sinh khả úy.” Nâng tay áo che miệng, nâng chén uống cạn, không khác gì những buổi tiệc bình thường.
Rượu lạt vào miệng, hơi cay nhè nhẹ lan trên đầu lưỡi, Hoắc Cải nheo mắt lại, giấu đi sự sốt ruột trong đáy mắt. Quả nhiên, quân tử cái thứ quỷ gì, rề rà kinh khủng. Y là một tác giả viết nhục văn, thấy phiền nhất là cái loại sinh vật tên quân tử công vừa ra sàn đã tung chiêu bài thanh thủy kiêm nóng chậm. Công đến hơn một trăm chương, ngươi mới nắm nắm cái tay, hôn hôn cái môi, ngươi nói xem ngươi vô dụng sao, hay là bất lực, hay là liệt X?!
Giống như người hiện đại ăn tiệc xong, luôn phải hát hò, tắm rửa, thuê phòng gì đó, cổ nhân cũng không thích ăn xong liền trực tiếp chia tay, cũng luôn ngồi lại một chỗ, thưởng hoa, xem kịch, uống trà mới được coi là khách chủ vui hết mình.
Thế là một hàng người dưới sự dẫn dắt của La lão, lại lần nữa đi đến đình viện. Đình đài đã được bố trí thỏa đáng, ghế tròn bàn thấp, trái cây trà thơm, ngẩng đầu ngắm trăng sáng vằng vặc, cúi đầu nhìn ánh nước sóng sánh, nhìn quanh đèn lồng treo thành hàng, đúng là bầu trời mặt nước trong trẻo, đèn đuốc sáng trưng.
La lão không tránh khỏi gánh vác trách nhiệm của chủ nhân yến hội, làm MC, cười tủm tỉm: “Giờ lành cảnh đẹp thế này, mọi người không bằng cùng chơi một trò chơi, tàng câu được chứ?” (tàng câu: giấu móc câu)
Trò tàng câu này phổ biến từ thời Hán, từ thâm cung thịnh hành đến các ngõ ngách trong dân gian, được gọi là trò chơi cực kỳ phổ biến, thích hợp với mọi người từ ông già tám mươi tuổi đến đứa trẻ tám tuổi. Mọi người tất nhiên đều đồng ý, ngoại trừ Hoắc Cải, lúc này y rất mơ hồ.
Trò chơi Hoắc Cải biết không ít, game off như Tam Quốc Sát, game online như Ma Thú y đều không hổ là một cao thủ, nhưng ai có thể nói cho y biết: Tàng câu là cái quỷ gì không?!
Hoắc Cải quay đầu tìm Dịch lão để giải đáp, đáng tiếc người này vừa vào đình viện liền tự động mất tích, nhất định lại tương thân tương ái với mấy cây chè rồi. Hoắc Cải lại quay đầu tìm hình bóng Vạn Tư Tề, đáng tiếc người này sau khi mình buông lời đuổi người xong liền biến mất một cách triệt để, lúc này biết đi đâu tìm. Hoắc Cải nhìn những người xung quanh bộ dáng hết sức hưng phấn, chỉ cảm thấy bốn phía không chỗ dựa, thê lương vô cùng. Trong lòng có một tiếng nói, vẫn luôn hô hoán, ông mau trở lại, một mình ta không chịu nổi đâu~
Song, đông đảo văn nhân nhã sĩ đều không nhận ra, giữa bọn họ còn có một tiểu bạch hoang mang không biết làm gì, đã nhanh chóng phân đội. Hoắc Cải nhìn nhìn các vị quần chúng không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình mặc định mình là đội trưởng, lại nhìn nhìn đội trưởng Trần Bách Chu đứng trước đội còn lại, triệt để hiểu ra….
Cúc hoa của vận mệnh sau khi hồng hào một chút lại đặc biệt hồi phục thuộc tính răng cưa rồi!
Sau đó La lão giơ một cái câu vàng lên hỏi: “Tào nào xạ trước?”
Hoắc Cải nhìn móc câu thầm nuốt nước bọt, có chút run rẩy. Đây rốt cuộc là trò gì, còn có thao nào? Còn bắn trước? Ngươi rốt cuộc là muốn thao cái gì bắn cái gì hả người anh em, còn mang đạo cụ nữa, không phải khẩu vị nặng đến thế chứ? (Bụi: tào 曹, thao 操, đọc gần giống nhau, thao có nghĩa bậy, hay dùng trong câu chửi, xạ 射 = bắn)
Trần Bách Chu ưu nhã giơ tay, Hoắc Cải lần này thì hiểu, đây chính là ý nhường, để mình lên trước. Lập tức, Hoắc Cải chỉ cảm thấy cực kỳ vô cùng muốn đánh Trần Bách Chu cái tên ném đá xuống giếng này một trận.
Hoắc Cải cũng giơ tay, kiên định nói: “Ngài trước!”
Hoắc Cải trán toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ khum tay. Ngài thao, ngài thao đi, ta không tranh giành trước sau với ngài, ngài muốn bắn thì bắn, bắn thoải mái thì ngừng.
“Vậy bắt đầu thôi.” La lão nghiễm nhiên tự phong cho mình vị trí trọng tài, quan sát và ra hiệu lệnh.
Hoắc Cải mờ mịt nhìn đội Trần Bách Chu đồng loạt xoay người đi, chỉ để lại cái gáy cho mình nhìn. Đoán, chẳng lẽ giờ liền bắt đầu đồng loạt cởi dây lưng, s*c lọ rồi sao?
Hoắc Cải ngoái đầu lại, vẻ mặt thuần lương nhìn đồng đội nhà mình, đồng đội nhà mình cũng vẻ mặt thuần lương nhìn lại… quá mức kém tắm rồi, giải thích một chút các ngươi sẽ chết sao? Sẽ chết sao hả!
Thế là Hoắc Cải bày ra một nụ cười mỉm thâm sâu kiểu “Các ngươi hiểu mà”, đợi con cá ngốc nào đó sẽ ngoan ngoãn mắc câu.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có đồng đội bị Hoắc Cải lừa gạt thành công, bước lên trước, nắm lấy câu vàng trên bàn, nắm trong tay, lại lùi trở về.
Hoắc Cải tiếp tục mờ mịt…
Thế nhưng La lão đã mở miệng tuyên bố: “Có thể xạ rồi.”
Lập tức, đội Trần Bách Chu đồng loạt quay người lại. Hoắc Cải bị dọa giật mình lảo đảo, cái này… này là sắp bắn sao? Sao thế được, gia một người thuần khiết thế này không chịu nổi khẩu vị nặng đâu nha!
Nhìn thấy tầm mắt một hàng người trước mắt đảo qua đảo lại ở vị trí dưới thắt lưng của đám người mình, thước đo độ nguy hiểm của Hoắc Cải nhảy thẳng tới đỉnh điểm, chỉ biết kẹp thật chặt hai chân, tay nắm càng chặt hơn.
Cùng lắm thì một tên đến, gia đánh một tên, hai tên đến, gia tẩu vi thượng sách.
Tầm mắt của Trần Bách Chu dừng rất lâu dưới thắt lưng của Hoắc Cải, cuối cùng mở miệng: “Ta xạ Vạn công tử.”
Hoắc Cải trong lòng nước mắt như mưa: Trần ca, gia sai rồi, gia hối hận rồi không được sao? Ngài tiến lên liền bắn, hùng tráng, uy vũ, bá đạo cỡ nào chứ! Quân tử công đều là gentlemen, gentlemen chính thống trong gentlemen, sau này còn tên nào nói ngài thanh thủy chậm nóng, ta liền liều mình với tên đó!
Lúc này một đám người sau lưng Trần Bách Chu cũng nhìn đăm đăm phần phía dưới thắt lưng Hoắc Cải lần lượt mở miệng.
“Tại hạ/ tiểu sinh/ vãn bối/ bỉ nhân cũng xạ Vạn công tử.”
Hoắc Cải trong lòng nước mắt chảy thành sông: Thành mấy P rồi, các ngươi coi đây là đi mua muối hay sao, còn kéo đàn kéo lũ.
Lúc này chỉ thấy vị huynh đệ nuốt mất câu vàng lúc trước đứng ra, xòe tay, lộ ra câu vàng trong lòng bàn tay. Mặt mày hớn hở nói: “Các vị đều đoán sai rồi, câu vàng không ở trong tay Vạn công tử, mà trong tay của Đàm A Mao ta.”
Đàm A Mao đặt câu vàng lên bàn, chớp chớp mắt: “Lần này đến tào ta xạ rồi.” Nói xong tiêu sái xoay người, chỉ để lại cho đội Trần Bách Chu cái gáy.
Hoắc Cải cũng xoay người theo, y cuối cùng cũng hiểu đây là cái trò gì rồi: Chính là trò chơi trẻ con người trong một đội đưa ra một người giữ câu vàng, đội kia đoán xem câu vàng nằm trong tay ai.
Hoắc Cải cắn răng, đây có khác gì trò vất khăn tay đâu, lại nói thành không thuần khiết đến thế, muốn chôn cha mi sao?! (Bụi: vất khăn tay, cũng là một trò chơi của trẻ con Trung Quốc, đám trẻ con xếp thành vòng tròn, đứa trẻ A sẽ đi xung quanh đằng sau, lặng lẽ vất khăn tay sau lưng một đứa trẻ bất kỳ (B) sau đó coi như không có gì tiếp tục đi tiếp, không để đứa trẻ B biết, nếu đứa trẻ B nhận ra, sẽ đuổi theo, đuổi kịp thì đứa trẻ A vẫn phải tiếp tục đi lại bên ngoài vất khăn tay lại, nếu không đứa trẻ B sẽ phải thay thế A.)
Những lời này Hoắc Cải nói có chút vô lý, lúc trước lời họ nói không hề đen tối, tào tức là đội, xạ tức là đoán, câu nói của La lão “Tào nào xạ trước” phiên dịch ra chẳng qua chỉ là đội nào đoán trước. Chỉ trách Hoắc Cải tên này thuộc loại văn chương đen tối, đầu óc toàn là tư tưởng không trong sáng, làm bại hoại văn minh Trung Hoa thuần khiết. Nhân tâm bất cổ a, liên tưởng có tội…
“Có thể xạ rồi.” Sau lưng truyền đến tiếng hô của La lão.
Hoắc Cải lập tức xoay người lại, ánh mắt chầm chậm quét qua nắm tay dưới thắt lưng của các vị phía đối diện, sau đó không chút do dự chỉ vào một vị đại thúc nắm một cách thoải mái nhất. “Ta xạ vị này.”
Lúc này vẫn chưa biết đoán trúng được thưởng gì, Hoắc Cải chỉ đành đoán một cách không thực tế nhất. Đồng đội của y rõ ràng cũng ý thức được đội trưởng nhà mình không thực tế đến mức nào, vội vàng người nào người nấy phát biểu ý kiến của mình. Ngoại trừ Trần Bách Chu, dường như mỗi người đối diện đều bị đoán một lượt.
Cuối cùng Trần Bách Chu mở tay ra, thong thả đặt câu vàng lên mặt bàn, cười than thở một tiếng: “Thật tiếc quá.”
Lượt chơi lại đổi, đội Trần Bách Chu quay lưng lại, Hoắc Cải dứt khoát, nhanh tay nắm lấy câu vàng, kẹp giữa các kẽ ngón tay, nắm tay lại một cách lỏng lẻo.
“Có thể xạ rồi.” Chim cúc cu La lão đúng giờ kêu.
Hoắc Cải khẽ quét mắt nhìn Trần Bách Chu nhìn về phía nắm tay của mình, khóe miệng nhếch lên, nghiêng nghiêng nắm tay một cách khéo léo, ánh kim lấp lóa trước mắt Trần Bách Chu, sau đó ẩn đi giữa các kẽ ngón tay.
Lòng mày Trần Bách Chu khẽ nhíu lại, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Ta xạ Vạn công tử.”
Đám người còn lại đánh giá nắm tay lỏng lẻo hết mức của Hoắc Cải, rất hiểu ý, nhướn mày cười thầm, Trần đại nhân nhắm trúng hậu sinh Vạn gia rồi, ta vẫn là nên thức thời một chút, đừng cố chen vào giữa hai vị đó.
Thế là, nhất thời, chư vị trong đội Trần Bách Chu lần lượt vòng qua Hoắc Cải, đoán người khác.
Cổ tay trắng ngần khẽ xoay, ngón tay nhỏ nhắn mở ra, câu vàng lấp loáng giữa lòng bàn tay. Thiếu niên xinh đẹp quyến rũ mang theo vài phần ai oán khẽ phùng má: “Chúc mừng Trần đại nhân, ngài đoán trúng rồi.”
La lão ở một bên tung hứng: “Trần đại nhân quả nhiên ánh mắt sắc sảo, Vạn công tử ngài nên cam lòng chịu thua đi.”
“Điều đó là đương nhiên.” Hoắc Cải bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng. Quả nhiên, nếu như đoán sai không bị trừng phạt, vậy thì nhất định đoán trúng có thưởng, hoặc là người bị đoán trúng là giấu câu bị phạt. Nếu như không phải muốn nhận lấy trừng phạt không biết tên đó, ta cố ý để Trần Bách Chu nhìn thấy kẽ hở làm gì? Nên biết, trừng phạt là một từ ngữ rất đáng yêu!
Có người dâng lên một cây bút lông sói đã chấm mực, Trần Bách Chu cầm lấy bút, đi đến trước Hoắc Cải, cúi đầu, trên khuôn mặt tuấn tú hào hoa phong nhã lộ ra ý cười có vài phần tinh nghịch: “Vạn công tử, Trần mỗ đắc tội rồi.”
Hoắc Cải dường như đã đoán ra được một chút, coi cái chết như lối về, nhắm mắt lại: “Ngài cứ tự nhiên.”
Giữa chân mày hơi mát, đầu bút mềm mại mát lạnh nhè nhẹ điểm lên da thịt, vừa chạm vào liền nhấc lên. Hoắc Cải mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt thâm trầm màu mực chứa niềm nhớ nhung vô hạn của Trần Bách Chu.
“Được rồi.” Trần Bách Chu lùi ra, xa cách hữu lễ.
Hoắc Cải trợn mắt nhìn Trần Bách Chu một cái, hết sức có chí khí của thiếu niên.
Con trai ngươi có cần kém tắm đến mức này không hả hả! Vẽ mực lên mặt một thủ đoạn đầy JQ như thế, ngươi lại cách một cây bút chạm một chút là xong? Ngươi nếu như thực sự không muốn dụ dỗ ta, vậy ngươi mỗi lần đoán đều nhìn gia đầu tiên làm gì?! Trên thế gian này có cái gì khiến người ta sốt ruột hơn, muốn đập bàn cào tường hơn việc “Gia vốn có lòng bị ngươi thượng, nhưng ngươi cố ý không nhận ra!” không hả?!
Hoắc Cải hận sắt không thành thép, thở dài một cái, xem ra không bán thân cũng có chỗ bất lợi của việc không bán thân, ít nhất Trần Bách Chu cái tên đạo đức mẫu mực này sau cơn xúc động lần đầu gặp mặt, lúc này ngay cả xoa xoa mặt một việc thuần khiết đến thế cũng không cách nào làm được.
Nếu như không phải bản thân lần đó bị độc giả bức gay gắt quá, đã không tạo ra Trần Bách Chu, một sự tồn tại phù hợp với mơ ước của Vạn Nhận Luân, nhưng lại trái với mơ ước của bản thân: Si tình, phong nhã, chức cao, đa tài. Nhớ lại lúc đầu, cái loại lên giường đều cố ý chỉnh đèn nến tối đi, chậm rãi cởi y phục, đắp chăn lên mới bắt đầu làm, suýt chút nữa khiến bản thân phấn khích không nổi.
Lau nước mắt, là một cầm thú thuần chủng, lên giường bình thường chính là một sự tàn phá vô tình với linh hồn của cha kế, trò chơi tình cảm nóng chậm chính là sự mạt sát vô hình đối với nghệ thuật câu dẫn!
Trừng phạt kết thúc, trò chơi lại tiếp tục. Hoắc Cải đợi La lão ra lệnh, quay đầu không thèm nhìn liền bật ra ba chữ “Trần đại nhân”, bắn ngươi, bắn chính ngươi!
Trần đại thúc cười nhẹ khe khẽ lắc đầu, trong mắt dâng lên ý sủng nịnh, đứa trẻ này không chỉ rất bốc đồng, rất tùy tiện, còn rất ích kỷ. Thực sự không khác gì Cốc Phong, cũng là một tên bại hoại thù nhỏ thù lớn đều báo, không chịu từ bỏ.
Đáng tiếc, câu vàng không nằm trong tay Trần Bách Chu, nguyện vọng báo thù của Hoắc Cải bất hạnh thất bại.
Mấy lượt sau, Hoắc Cải giống như đã nhắm chuẩn Trần Bách Chu, mặc kệ nắm tay của hắn mở ra hay là nắm chặt, Hoắc Cải đều chỉ có một câu “Ta xạ Trần đại nhân!” rất có khí thế vô sỉ của oan hồn đòi mạng.
Đúng như người ta vẫn nói chân thành có thể làm sắt đá cũng phải mòn, lúc đến lượt thứ tám, Trần Bách Chu cuối cùng cũng mang theo tinh thần vĩ đại xả thân dỗ trẻ con, nắm lấy câu vàng.
Hoắc Cải đạt được nguyện vọng, lập tức cười tươi như hoa nở, đúng kiểu xuân phong đắc ý, đúng kiểu tiểu nhân đắc chí. Quần chúng nhìn kẻ liều lĩnh một lòng muốn động thổ trên đầu thái tuế này, sâu sắc cảm thấy Trần đại nhân quả nhiên nhìn xa trông rộng: Hậu sinh khả úy a! (Kẻ hậu sinh đáng sợ, theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng =.=)
Hoắc Cải cầm lấy bút lông sói, vung một nét bút đẹp đẽ chớp nhoáng, nghiêng đầu thong thả đi đến trước mặt Trần Bách Chu, mi mắt cong cong, cười tà mị: “Trần đại nhân… đắc tội rồi~”
Ngữ khí có chút kiêu ngạo, ẩn giấu sự hả hê đầy tính con nít cùng một chút ý vị ác liệt cố làm ra vẻ hung ác. Trẻ con đến không còn lời nào để nói, yêu nghiệt đến mức không có thuốc chữa.
“Hay là Trần đại nhân ngài ngồi ghế, tiểu sinh chiều cao thế này thực sự khó thực hiện được nhiệm vụ hạ bút nặng nề.”
Ngón tay hồng hồng từ đỉnh đầu so đo ra, vừa chạm tới ngực Trần Bách Chu, nhẹ nhàng sượt qua, so cao thấp đơn thuần, nhưng bởi vì góc độ kỳ diệu này có một chút ý vị trêu chọc. Hoắc Cải ngẩng đầu lên, đôi môi ướt át khe khẽ chu ra, dường như bất mãn vì sự chênh lệch chiều cao quá xa này. Mà cự ly như vậy, biểu cảm như vậy, luôn khiến người nhịn không được nghĩ tới một từ: mời hôn.
Nhất thời, tâm thần bị nhiễu loạn, nín thở nhìn Hoắc Cải, Trần Bách Chu đột nhiên cảm thấy có chút không biết phải làm gì. Những hình ảnh đẹp đẽ trong ký ức hiện lên trong đầu, lập tức, ranh giới giữa quá khứ và hiện tại mờ nhạt đi, chỉ chừa lại dục cầu tham lam khuếch tán vô thanh trong đáy lòng. Hắn cảm thấy, hắn có chút không khống chế được bản thân rồi, hơn nữa lại gấp gáp mong muốn không khống chế được bản thân thêm chút nữa.
Đây chính là năng lực của một người làm tác giả như Hoắc Cải: nắm chắc nhân vật dưới ngòi bút của mình, phát huy tất cả vốn liếng đến cực hạn. Trong thế giới này, y chính là ma quỷ nhìn thấu lòng người, cũng là yêu nghiệt câu hồn đoạt phách.
Trần Bách Chu ngồi trên ghế đẩu tròn, Hoắc Cải cúi đầu chuyên chú nhìn hắn, hai mắt tròn xoe lấp lánh, vẻ mặt hoàn toàn không có ý tốt. Giống như một con mèo vớt được cá, mài sắc móng vuốt, hưng phấn suy nghĩ xem nên ăn từ đâu trước.
Đáy lòng trong phút chốc mềm nhũn, Trần Bách Chu chợt cảm kích thượng đế vô cùng, để hắn có thể gặp được một thiếu niên giống với Cốc Phong tại lúc này nơi này. Cho dù sau phút chia tay hôm nay sẽ không còn duyên phận được gặp lại, vậy cũng đủ để hắn trong những đêm dài dằng dặc nhớ tới tình cảnh lúc này mà vui vẻ mỉm cười.
Đầu ngón tay mềm mại hồng hào của Hoắc Cải nhè nhẹ chạm lên má Trần Bách Chu, da thịt trần trụi của đôi bên tiếp xúc, Trần Bách Chu cảm thấy sự ấm áp đó gần như nóng cháy, khiến hắn hoang mang thoái chí, muốn tránh khỏi.
Quá gần rồi, hơi thở xen kẽ, mùi vị giao hòa, Trần Bách Chu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương trên người Hoắc Cải, hương trà tươi mới, hương rượu cay cay, trộn lẫn vào nhau, lên men thành một mùi hương say lòng người.
Trần Bách Chu gần như nảy sinh một ảo giác rằng hắn sẽ chìm trong quang cảnh ám muội này đến chết, thiếu niên quá đẹp, mà bản thân quá dễ dàng nhìn thành người khác. Cho nên tâm trạng thấp thỏm đến mức hoang mang không biết phải làm gì.
Hoắc Cải trước nay vẫn luôn được voi đòi tiên, đánh giá tư thái mặc người xâu xé của Trần Bách Chu, nhất thời trong lòng nổi tâm tà ác, “Soạt soạt soạt soạt” bốn nét bút hạ xuống, Trần đại nhân ôn văn nho nhã liền biến thành một con mèo vểnh râu.
Đám đông đồng loạt đều hít vào một hơi: Tên liều lĩnh này lá gan của ngươi cũng to thật đấy?
Vẫn là La lão phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng tiến lên, dâng lên hai tấm khăn ướt nói: “Sắc trời đã tối, trò chơi tàng câu kết thúc tại đây. Các vị xin hãy lau mặt.”
Thế là cái mặt mèo của Trần Bách Chu chỉ tồn tại không đến một phút liền được hủy diệt một cách nhân đạo rồi.
Trò chơi kết thúc, yến hội cũng đến hồi kết, việc còn lại tất nhiên là ai về nhà nấy.
Trần Bách Chu nhìn cái mặt bánh bao phồng phồng của Hoắc Cải ở một bên, lại liếc qua tình hình xung quanh, thấp đầu nhỏ giọng hỏi: “Vạn công tử ngày mai có hứng thú tới Trần phủ làm khách không?”
Hoắc Cải ngây ra một chút, đột ngột quay đầu sang, trong nháy mắt, bờ môi của Hoắc Cải phớt qua mặt Trần Bách Chu, Trần Bách Chu loạng choạng một cái, lùi ra xa nửa mét, khuôn mặt tuấn nhã xuất trần đỏ bừng một cách triệt để, ánh mắt lấp loáng bất định, tứ chi cứng ngắc như gỗ.
Hoắc Cải ngắm nhìn bộ dạng xấu hổ thuần khiết của Trần Bách Chu, chợt nổi lên hứng thú: Kỳ thực thuộc tính quân tử đặt lên người đại thúc thụ vẫn rất đáng yêu nha. Kiểu sinh vật như quân tử, có vẻ rất thích hợp bị điều giáo, bị chà đạp, bị đè xuống.
Trần Bách Chu bị Hoắc Cải nhìn rất không thoải mái, vội vàng từ biệt La lão, liền chạy trối chết.
Hoắc Cải nhìn theo bóng lưng cổ phong hòa nhã của Trần Bách Chu thấp thoáng trong đêm tối, trong đầu tràn đầy nhiệt huyết. Không biết bộ dạng nghiêm túc giữ lễ của đại thúc nào đó đến lúc vì dục mà bại hoại sẽ là cảnh sắc tuyệt đến thế nào nhỉ? Hoắc Cải chốc lát linh cảm như thủy triều, hận không thể nhấc bút viết ngay.
Nhắc đến mới nhớ, vậy niên hạ công nên tìm ai cho phù hợp đây? Vạn Nhận Luân? Thánh mẫu nương công VS quân tử thụ công? Vừa nghĩ đến hình ảnh đổ nát đó, Hoắc Cải lập tức như bị sét đánh, linh cảm gì đó đều đi tong. Couple cái thứ này, quả nhiên là thần vật không thể nghịch lại. Ta vẫn là trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT