Hoắc Cải quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương Vị Minh từ đằng xa đang mang theo đám bảo an vội vàng chạy đến. Hoắc Cải chậm rãi lăn xuống từ trên người gã to con, vùi đầu cười đầy mỉa mai: Mắc AIDS rồi, ngươi phải mang “áo mưa” rồi, Tiểu Minh, trò mất bò mới lo làm chuồng này của ngươi còn có thể tuyệt hơn được không?
“Đệ sao rồi?”
Hoắc Cải ngước mắt, nhìn Đông Phương Vị Minh trước mặt. Hai mắt hắn không chớp lấy một cái, nhìn mình chăm chăm, tóc mai ướt mồ hôi, hô hấp hỗn loạn, mặc kệ mọi thứ nửa qùy trên mặt đất, tấm áo gấm quệt nhàu nhĩ trên đất đầy cát bụi, giống hệt như một tác phẩm hội họa bị nhấn chìm trong bùn đen.
‘Giây phút này, nỗi lo lắng trong mắt ngươi có bao nhiêu phần là thật đây?’
Tuy rằng câu hỏi này rất đàn bà, rất thụ, rất kỳ cục, nhưng Hoắc Cải lại là một người rất man lì, rất công, rất chân thành, giờ này phút này thực sự rất để tâm đến đáp án, ai bắt mức độ lo lắng của hắn và mức độ hoàn thành nhiệm vụ gắn chặt với nhau chứ?
Cho nên Hoắc Cải quyết định tự túc là hạnh phúc.
Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh, ánh mắt trống rỗng chuẩn bị, thân thể run rẩy chuẩn bị, giọng nói đáng thương chuẩn bị, một, hai, ba, phát động!
“Đông Phương, Đông Phương, Đông Phương, …”
Sắc mặt của y trắng bệch, nước mắt dàn ra, khóe mắt ửng đỏ, họng nghẹn ngào, lông mi ướt mềm, như mang theo sương sớm. Đó chính là nét phong tình trước giờ chưa từng lộ ra trước mặt Đông Phương Vị Minh, giống như một vết thương mềm mại, chờ người đến băng bó hoặc là… xé toạc ra.
Hoắc Cải chỉ thút thít, chỉ nhìn, mà không hề làm gì, cũng không tiến lại gần, giống như một con thú cưng ngoan ngoãn kêu một cách đáng thương, giao toàn quyền quyết định hoặc ôm lấy hoặc vứt bỏ vào tay chủ nhân.
Đông Phương Vị Minh chậm rãi mà kiên định ôm lấy Hoắc Cải vào lòng: “Là ta, không sao, không sao cả.”
‘Không hề gượng gạo, không hề kinh ngạc, không hề mất tự nhiên. Cho nên có thể nói tên này lúc trước không hề đứng gần đây quan sát toàn bộ quá trình, khả năng là kẻ đứng đằng sau thao túng giảm 10%.’
Thiếu niên trong phút chốc chuyển từ một con rồng phun ra lửa thành một nàng công chúa thầm phán đoán trong lòng.
“Được cứu rồi…” Hô hấp của Hoắc Cải nhàn nhạt lướt qua bên vai Đông Phương Vị Minh, thân thể lập tức thả lỏng, nhuyễn ra trong lòng của đối phương. Thể hiện sự tin tưởng trước nay chưa từng có với đối phương.
“Ta đã cho người đi mời đại phu, hiện giờ ta không dám tùy tiện động vào đệ, đệ hãy nhẫn nại thêm chút nữa.” Giọng nói của Đông Phương Vị Minh dịu dàng hơn bao giờ hết, tràn đầy sự quan tâm.
“Không sao, có huynh ở bên là đệ yên tâm rồi.” Tin tưởng và tín nhiệm như vậy, giống như một con búp bê vải bị đánh rơi, trở về trong lòng của chủ nhân, cho nên nó không còn mong ước gì hơn nữa, chết cũng không hối hận.
Đông Phương Vị Minh đặt tay lên lưng Hoắc Cải, vuốt ve lên xuống, động tác dịu dàng, vô cùng cẩn thận, dường như thứ mà bàn tay mình chạm vào không phải da thịt mà là băng mỏng đầu đông.
Trong lòng dâng lên từng chút từng chút ấm ấp, chú ấn liên quan đến Đông Phương Vị Minh lại dao động. Hoắc Cải vùi đầu vào vai Đông Phương Vị Minh nhếch mép, cười híp mắt.
Cái tên không lề lối không nhân phẩm này, sự dịu dàng và hung tàn của hắn như mặt nạ vậy, có thể thay đổi tùy lúc, giấu nhẹm ánh mắt lạnh lùng. Chân tình và giả dối đều ít ỏi, nhưng cũng vì sự ít ỏi, đối xử ngang bằng với tất cả này mà Hoắc Cải mới có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay thứ quý giá như tình cảm, đợi đến lúc thắng lợi mà ném đi.
Cho nên hai tên không biết xấu hổ là gì này cứ ôm nhau thật lâu thật lâu dưới ánh mắt của quần chúng xung quanh, đến tận lúc đại phu được xe ngựa chở như bay mà đến. Đúng rồi, phải nhắc đến là, Khởi Tư bị đặt ở một bên không có việc gì làm, lúc này lại hứng thú vô cùng với hành động ôm ôm ấp ấp đó, cho nên rất xấu bụng làm người thứ ba thò chân vào, chen vào giữa hai người, rúc rúc lăn lăn đòi được quan tâm. Đáng tiếc, một kẻ đang bận ăn đậu hủ, một kẻ đang bận bị ăn đậu hủ, đều không rảnh để ý đến nó.
Đại phu đến, Đông Phương Vị Minh đứng một bên, Khởi Tư nhe nanh múa vuốt cũng bị nhấc sang một bên.
Đại phu xoay một vòng, vừa nhìn Hoắc Cải vừa lắc đầu, sờ sờ chỗ này ấn ấn chỗ nọ, không ngừng thở dài, như thể tên này sắp phải chơi 3P với Hắc Bạch Vô Thường vậy. (sắp die)
Hoắc Cải nuốt nước bọt một cái, không phải chứ, trong nguyên tác bị roi đánh, bị nhỏ nến, bị kim châm đều chẳng làm sao, lúc này chẳng qua là đánh nhau một trận, chẳng lẽ lại nghiêm trọng đến thế?
Cuối cùng đại phu cũng mở miệng: “Sao mà bị thương thành thế này vậy, cả người đều là vết bầm tím.”
Hoắc Cải hai mắt chớp nước mắt, thành thực khai báo: “Chân của ta bị gậy gỗ đập mạnh hai phát, đầu bị đập nhẹ một phát, bụng bị giẫm mạnh một phát. Những vết xước xát không kể làm gì.”
“Những chỗ khác của cậu vẫn còn tốt, có điều huyết khí ngưng trệ, nhưng chân của cậu, chỉ sợ có nguy cơ bị gãy xương, không tiện cử động, phải dưỡng thương một tháng mới khỏi được.” Đại phu mang theo vẻ mặt thằng nhóc nhà cậu chết chắc rồi, phán một câu xanh rờn cho Hoắc Cải.
Hoắc Cải thở phào một cái, có lẽ cái bộ dạng báo tử là biểu cảm nghề nghiệp của lão này.
“Vị bị thương này có cần tại hạ xem cho không?” Đại phu rất có tinh thần phục vụ, mở miệng.
“Vẫn còn có người bị thương sao, sao ta không nhìn thấy?” Đông Phương Vị Minh rất hồn nhiên hỏi.
Đại phu nhìn tấm đệm thịt mang nhãn trộm cắp bị Đông Phương Vị Minh thản nhiên giẫm dưới chân khi đứng tránh ra bên cạnh Hoắc Cải, im lặng không nói.
“Đại phu ông cứ chăm sóc tốt cho vị công tử này là được rồi, cũng không thể cứ mãi ngồi dưới đất thế chứ?” Đông Phương Vị Minh cười rất tươi, trong mắt hàn quang lóe sáng.
Đại phu bừng tỉnh, vội vàng gọi người đưa Hoắc Cải lên xe ngựa.
Đông Phương Vị Minh khom người, rút mạnh chủy thủy găm trên lòng bàn tay gã to con ra, máu tươi bắn ra, tay áo nhuộm đỏ.
Gã to con quá đau mà tỉnh lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt khẽ híp lại của Đông Phương Vị Minh, bèn không dám cựa quậy.
Hoắc Cải quay đầu, quan sát chặt chẽ động tĩnh bên đó, sắc mặt gã to con trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi, nếu như có lồng tiếng cho hắn thì nhất định sẽ là “Địa cầu nguy hiểm quá, mẹ ơi con muốn về Sao Hỏa.”
Đông Phương Vị Minh chậm rãi lau chủy thủ lên vạt áo của đối phương, vết máu trên lưỡi chủy thủ dần dần được lau sạch sẽ, màu máu quệt lên ngực áo đối phương hết vệt này đến vệt khác, nhìn vào vết tích đó, trong đáy mắt cũng không khỏi dâng lên một lớp đỏ rực hoặc đậm hoặc nhạt, đè nén mà nguy hiểm.
Đông Phương Vị Minh đặt chủy thủ đã lau bóng loáng trước mặt nhìn nhìn, sau đó không hề do dự… nhét vào trong ngực mình.
Hoắc Cải đang được người ta đặt nằm trên tấm bản đột ngột ngồi dậy, không ngờ đầu đau, trước mắt tối đen, lại ngã trở về.
“Đông Phương, Đông Phương, ……” Hoắc Cải thều thào gọi.
Đông Phương Vị Minh nhanh chóng đi đến, sắc mặt căng thẳng: “Sao thế?”
Hoắc Cải run rẩy vươn tay về phía Đông Phương Vị Minh: “Chủy thủ, là của đệ.”
“……” Cho nên nói, ngươi bày ra vẻ hấp hối truyền đạt di ngôn chính là vì sợ ta nuốt mất chủy thủ của ngươi? Đông Phương Vị Minh mặt đầy hắc tuyến nhét chủy thủ vào tay Hoắc Cải.
Hoắc Cải ôm chủy thủ hài lòng nhắm mắt.
Rất nhanh, xe ngựa chở Hoắc Cải đã trở về Tú Bị Các. Hoắc Cải được khiêng xuống xe, ngửa đầu, nhìn tên trộm bị áp tải chỉ có thể chạy bước nhỏ đi theo phía sau, cảm thấy chân đau giật giật.
Đối diện với một nhược thụ ưu chất như ta, huynh đệ ngươi sao lại có thể nhẫn tâm chỉ trộm tiền tài không trộm sắc? Vùi hoa dập liễu, bạo tàn thiên vật chứ?
“Ông chủ, đặt người ở đâu đây?” Tên bảo an khiêng tấm bản ngẩng đầu xin chỉ thị.
Đông Phương Vị Minh giơ tay, chỉ về phía tòa kiến trúc cách đó không xa.
Đó là một tiểu lâu một tầng, mái ngói lưu ly, cửa sổ thủy tinh, mái hiên khắc hoa, xà nhà vẽ tranh. Trước cửa có một tấm biển, trên viết ba chữ “Vị Minh Cư”.
Hoắc Cải kinh ngạc. ‘Không phải chứ! Vị Minh Cư này không phải là lãnh địa riêng của Đông Phương Vị Minh hay sao? Bất kỳ ai đừng nói là đi vào, ngay cả đến gần cũng không được, tên Đông Phương Vị Minh này sao lại hậu đãi mình đến mức này cơ chứ…’
“Vòng qua bên đó, đưa đến phòng dành cho khách.” Đông Phương Vị Minh thản nhiên sai bảo.
“…….” Hoắc Cải vừa mới lâng lâng một chút, liền bị đánh một phát trở về mặt đất, ngậm căm hờn nhắm mắt. Không sai, Đông Phương Vị Minh sao có thể hậu đãi mình đến mức đó được chứ…… Dụ dỗ vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng hơn nữa.
Cuối cùng, Hoắc Cải được đưa đến căn phòng có đèn bạc cổ hình chân gà. Cởi tấm áo ngoài đầy cát bụi ra, đặt hộp gỗ tử đàn và chủy thủ bên gối, Hoắc Cải nằm trên chiếc giường ấm áp, mềm mại, không khỏi cảm thán, mấy chỗ đặc biệt như lầu xanh đúng là khác hẳn, giường bao giờ cũng thoải mái hơn những chỗ khác.
Đại phu kê đơn xong liền theo đám bảo an ra ngoài, chỉ để lại Đông Phương Vị Minh và Hoắc Cải trong phòng.
“Đã tốt hơn chưa?” Đông Phương Vị Minh ngồi bên giường, cài mép chăn cho Hoắc Cải.
Hoắc Cải trầm ngâm một lúc lâu, chau mày tỉ mỉ kể lại cảm nhận của bản thân, “Trên người đau, chân cứ như bị vòng sắt thít vào, hơn nữa còn ăn vào da thịt vậy, vừa căng vừa đau. Những chỗ xước xát trên người cứ nóng cháy, như thể bị roi quất qua vậy. Đầu cũng có chút đau, quay cuồng, cho dù có suốt đêm không ngủ cũng không đến mức như vậy.”
Vòng sắt…… Ánh mắt của Đông Phương Vị Minh thêm sẫm.
Roi quất…… Hô hấp của Đông Phương Vị Minh dần thô.
Suốt đêm…… Yết hầu của Đông Phương Vị Minh lên xuống.
Người mà mình luôn đeo đuổi hiện giờ đang yếu ớt nằm trước mắt, không chút sức lực phản kháng, trong phòng lại không có người thứ ba làm chướng mắt…… Đông Phương Vị Minh vì những lời mà Hoắc Cải vừa nói mà nhịn không được nhớ đến một vài cảnh không hài hòa cho lắm cảm thấy thân thể mình có chút không nghe lời rồi.
Hoắc Cải nhìn đầu ngón tay khe khẽ cử động của Đông Phương Vị Minh, không có bất cứ biểu cảm gì. Đạo của nhĩ thức là dùng âm thanh mê hoặc người, kỳ thực rất dễ dùng phải không nào, Tiểu Minh?
Có thể nghĩ đến chuyện OOXX vào lúc đối phương đang bị trọng thương, nên nói là sắc dụ của gia rất tuyệt hay là thể chất của Đông Phương Vị Minh quá cầm thú đây?
“Đông Phương~” Tiếng gọi mềm mại, mang theo nét ngoan ngoãn của động vật hệ đáng yêu.
“Cái gì?” Giọng nói của Đông Phương Vị Minh khàn thấp vô cùng.
“Cảm ơn huynh.” Hoắc Cải nắm lấy tay của Đông Phương Vị Minh, cười dịu dàng.
Hoắc Cải lảm nhảm trong lòng—Này này, gia đã mang thương thế ra trận, hai điểm xúc phát giải chú là sắc dụ và động tình đều có đủ rồi, tiểu cúc hoa cho dù ngươi không trao tặng cho gia cờ đỏ huân chương lao động, thì ít nhất phản ứng một chút đi chứ!
“Đừng cảm ơn.” Đông Phương Vị Minh thở ra một hơi, cười híp mắt nói: “Cảm ơn xong làm sao có mặt mũi nào lấy tiền của đệ nữa?”
Hoắc Cải lập tức nước mắt dàn dụa, cho dù chú ấn cúc hoa có chút dao động cũng không thể ngăn được bi thống tràn lan trong lòng y.
Đông Phương Vị Minh nhìn bộ dạng như đến ngày tận thế của Hoắc Cải, không nhịn được muốn cười, ngươi vẫn luôn khiến ta nhìn được ăn không được, không bắt nạt ngươi một chút làm sao có thể giảm bớt nỗi hận trong lòng ta được. “Hay là đệ lấy chủy thủ đó ra trả nợ?”
Lập tức, Hoắc Cải với tấm thân đầy thương thế, phát huy thực lực không khác gì vận động viên Olympic, cầm chủy thủ, nhét vào vỏ, nắm chặt lấy, hết sức lưu loát.
“Đệ quý thanh chủy thủ đó quá nhỉ, là người đệ thương tặng cho phải không?” Đông Phương Vị Minh thăm dò xong cuối cùng giơ móng vuốt về phía trọng điểm.
Hoắc Cải: “Đúng vậy, đây chính là sinh mệnh thứ hai của đệ.” Cho nên ngươi đừng có ý định nuốt mất chủy thủ nhà ta, thứ này đắt lắm đó!
Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải ôm chủy thủ ân ân ái ái, hận không thể tự đâm vào mắt mình, tự nhiên nảy ra nỗi hối hận biết rõ phía trước là cây mà vẫn đâm đầu vào.
Đúng lúc đó, đại phu mang một vại sứ nhỏ đi vào: “Tại hạ đã quay về tiệm lấy thuốc, thuốc uống đang sắc, cái này để bôi bên ngoài, đây là phương thuốc bí truyền do tổ tiên ta để lại, có tác dụng kỳ diệu làm tan máu bầm.”
Đại phu vừa nói xong liền định kéo chăn của Hoắc Cải ra, bôi thuốc cho y, kết quả, trước ánh mắt nhìn trừng trừng của người nào đó mà bất đắc dĩ dừng giữa chừng. Đại phu quyết định thật nhanh, đem vại thuốc trực tiếp nhét vào tay Đông Phương Vị Minh, nịnh nọt nói: “Bôi vào chỗ bị sưng là được, tiểu nhân đi xem xem thuốc sắc thế nào rồi.”
Hoắc Cải nhìn theo bóng dáng đại phu chạy đi như bay, còn thuận tay đóng cửa lại, trong lòng cảm thấy, nhân viên y tế gần đây đúng là càng ngày càng giác ngộ rồi.
“Nào, chúng ta bôi thuốc nhé.” Đông Phương Vị Minh cầm vại sứ, cười như một con sói xám sắp ăn đứt con thỏ trắng.
“Không, đệ tự bôi là được rồi.” Hoắc Cải nắm chặt lấy chăn, chắn trước ngực.
“Đệ bôi hay ta bôi có gì khác nhau đâu, cần gì phải khách khí.” Đông Phương Vị Minh khom người xuống, mặt đầy vẻ ta chỉ muốn tốt cho đệ.
Hoắc Cải nói như đinh đóng cột: “Có khác nhau.”
“Có gì khác nhau?” Đông Phương Vị Minh hết sức hứng thú hỏi.
Hoắc Cải không chút do dự nói: “Huynh sẽ lấy tiền.”
“……” Đông Phương Vị Minh cầm vại thuốc hóa đá tại chỗ, đây chẳng lẽ là… báo ứng mà người ta vẫn nói?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT