“Ngươi cảm thấy điều ta nói là sai sao?” Nhìn thấy thái độ không bạo lực thì không hợp tác của Hoắc Cải, Đông Phương Vị Minh giáo huấn người khác đến mức sảng khoái từ trong ra ngoài lại hỏi thêm một câu.

Hoắc Cải thong dong đứng dậy từ trên thảm nhung, bế mèo con ngồi trên sạp quý phi, nhìn Đông Phương Vị Minh, cười nhạt dịu dàng: “Không, đúng là ta đã sai rồi. Mỗi lần biểu diễn đều chỉ nghĩ đến hắn, hắn thích cái gì, hắn ghét cái gì, hắn sẽ nhìn thế nào, hắn sẽ nghĩ thế nào. Mà quên mất, trên thực tế, người xem ta biểu diễn là ngươi.”

Lời thoại ngầm: Haizz, ai bảo người gia phải sắc dụ không phải là ngươi chứ, không cẩn thận một chút là quên mất tiêu tâm tư của người qua đường A, thực ngại quá à nha~

Cha kế có thù tất báo nào đó, vô sỉ mà tỏ rõ ý trách mắng.

Đông Phương Vị Minh vừa dựng lên hình tượng của một thầy giáo nghiêm nghị liền ăn một cái tát trở về nguyên hình là một tiểu quan được mướn, uất ức đầy bụng không chỗ nào phát tiết, chỉ có thể vừa thầm nghĩ trong lòng ‘Đợi đến lúc gia thu phục được ngươi rồi, cầm hai cây ngọc thế (cái “í” bằng ngọc), cắm một cây, ngậm một cây. Lấy hai sợi xích vàng, cài một sợi, treo một sợi.’ vừa duy trì phong độ thong dong nghiến răng mỉm cười.

“Là ta bất công. Chỉ là ta vẫn chưa hiểu rõ vị đó, cũng chỉ có thể dùng cảm nhận của bản thân mà đánh giá, xin được lượng thứ.”

“Không sao.” Hoắc Cải đâm một nhát thành công vào tim người ta vuốt ve mèo con, cười càng thêm phơi phới: “Không biết hôm nay tiên sinh dạy ta điều gì.”

Đông Phương Vị Minh hít sâu vào một hơi, dán lại trái tim pha lê, chỉnh đốn tinh thần.

“Hôm nay sẽ giảng về tị thức, hương ngọt thêm quyến rũ, hương lạnh thêm thanh cao, hương nồng thêm quý phái, hương nhạt thêm nhã nhặn. Ta nhớ được một người, ngoại trừ tướng mạo và giọng nói, còn có cả mùi hương. Ngươi hãy nhắm mắt vào.”

Hoắc Cải đặt mèo con sang một bên, ngoan ngoãn nhắm mắt.

“Tĩnh tâm, sau đó nghĩ về ta.”

Giọng nói trầm thấp mang theo ý thâm trầm của Đông Phương Vị Minh lởn vởn bên tai, như yêu mị dụ dỗ người bước xuống vực sâu. “Nói cho ta biết, ta trước mặt ngươi có hình dạng thế nào?”

Hoắc Cải bắt đầu hồi tưởng về Đông Phương Vị Minh trong bóng tối hỗn độn: Nơi xa có một điểm sáng màu trắng, sau đó càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…

Cái chết tiệt gì vậy? Tên này không phải Đông Phương Vị Minh, tên này không phải Đông Phương Vị Minh…

Ai có thể nói cho gia biết, cái tên vô bi vô hỉ mặc độc một tấm áo trắng và mang khuôn mặt của Đông Phương Vị Minh trước mắt này từ đâu ra?

Đông Phương Vị Minh rõ ràng là một yêu nghiệt mặc quần áo sặc sỡ, cử chỉ vô phép tắc, mang theo mị hương mà? Hiện tại cả người cao quý lãnh diễm y hệt như ngọn lửa màu băng lặng lẽ thiêu đốt, hình tượng nhân vật đã sụp đổ rồi sụp đổ mất rồi!

Chẳng lẽ đây là ấn tượng của Vạn Nhận Luân với Đông Phương Vị Minh? Mắt nhìn của tên này đúng là không phải không ổn bình thường.

Đang lúc cha kế nào đó còn vướng bận về vấn đề thiết lập nhân vật thì môi bất ngờ bị dán lên, sau đó dường như bị đầu lưỡi nhè nhẹ liếm một chút.

Lập tức da gà da vịt dựng đứng như nấm mọc sau mưa, gân xanh cũng nổi lên như mèo hoang bị giẫm phải đuôi.

Ta X, chẳng lẽ ngươi bảo lão tử nhắm mắt là để hôn trộm sao, ngươi là vua của quỷ súc mà lại làm cái trò hề của một tiểu nam sinh ngây thơ này không sợ thân phận bị hạ thấp sao!

Ngươi thà thừa dịp lão tử nhắm mắt mà sờ soạn một phen còn có đẳng cấp hơn. Ngươi tập kích một cách không kiêng nể gì như thế này, lão tử chỉ còn duy nhất một con đường đó là cho ngươi một viên gạch rồi lập tức tuyệt giao mà thôi đồ khốn! Thân là một thư sinh thuần khiết trong lòng đã có chủ chẳng lẽ còn có thể ôm ngươi kêu “Ca ca cảm giác vừa rồi rất tuyệt, lại một lần nữa đi” à?

Dạo này lừa gạt người khác cũng rất áp lực đó nha, ngươi ra chiêu không theo lý lẽ, đánh lén làm cái gì chứ hả, ghét quá!

Hoắc Cải trong lòng không ngừng rít gào đột ngột mở to mắt, nhìn thấy, lại là một cái đầu nho nhỏ xù lông…… là mèo à, thì ra vừa rồi hôn trộm lão tử là mèo à… mèo con mẹ nó! Đông. Phương. Vị. Minh, nhà ngươi là ranh con chưa dứt tí mẹ à, làm cái trò đùa dai này thú vị lắm à, thú vị lắm đấy!

Hai tay Đông Phương Vị Minh nâng con mèo lên, đong đưa trước mặt Hoắc Cải, đầy vẻ đắc thắng khi thực hiện được trò đùa dai.

“Phựt.” Đây là tiếng gân xanh trên đầu Hoắc Cải bị đứt.

“Trông ngươi lửa giận bừng bừng như thế, chẳng lẽ, đã hiểu nhầm điều gì?” Đông Phương Vị Minh, khiến người ta hết sức bực mình, chớp chớp mắt, lại nói: “Trong lòng ngươi, ta không thể chịu đựng nổi như vậy sao?”

Hoắc Cải một phen giật lại mèo, tức giận không nói gì. Hừ hừ, cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày ngươi phải ôm lấy chân ta mà khóc lóc!

Đông Phương Vị Minh ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cải, ngừng cười, hỏi: “Hình ảnh vừa rồi ngươi nhìn thấy với ta lúc bình thường khác nhau một trời một vực phải không?”

Sao hắn biết? Hoắc Cải gật gật đầu.

Đông Phương Vị Minh nắm lấy tay Hoắc Cải: “Đi theo ta.”

Hoắc Cải thả mèo con xuống, bị Đông Phương Vị Minh dắt đi một mạch, vòng qua một bình phong hai cánh, liền nhìn thấy sự vật phía sau bình phong: Đỉnh xông hương bằng ngà voi điêu khắc hoa văn mây và cá.

Làn khói màu trắng lượn lờ bay lên từ giữa những hoa văn chạm rộng hoa và cá, xoay chuyển, phiêu diêu, sau đó tiêu thất không còn thấy bóng dáng, chỉ có tầng tầng hương lạnh chìm nổi trong không gian. Cả căn phòng là một hồ sâu trong xanh phẳng lặng, đám hoa tuyết từ những đám mây phiêu phiêu tán tán, chậm rãi liên miên lướt trên mặt nước, hòa tan từng chút một, tan vào trong nước, không có mùi vị, nhưng lại có hương, một mùi hương không thể miêu tả bằng lời mà chỉ có thể cảm nhận.

Hoắc Cải nhìn đỉnh hương trước mặt, trong chốc lát bị chấn động không thể nói lên lời…

Thứ này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?

Đông Phương Vị Minh liếc nhìn, đột ngột hỏi: “Trong mắt ngươi, ông chủ của Tú Bị Các nên có dáng vẻ thế nào?”

“Dáng vẻ y như ngươi.” Hoắc Cải trả lời dứt khoát thẳng thắn. Thân phận, cá tính, tướng mạo của Tiểu Minh ngươi đều là do bổn cha kế thiết kế, lại có thể không phù hợp sao.

“Đây là hương ta quen dùng: Vân Trần (bụi mây), ngươi cảm thấy mùi hương này có phù hợp với ta không?” Đông Phương Vị Minh lại hỏi.

Khẽ đánh giá người trước mặt, diễm quang bức người, lại ngửi ngửi mùi hương, quạnh quẽ tận xương. Chỉnh thể có thể so sánh với việc mỹ nhân ni cô trang điểm cô dâu.

Hoắc Cải thẳng thắn đáp: “Không phù hợp.”

Đông Phương Vị Minh thở dài một tiếng, trong nét cười mang theo sự buồn rầu khôn kể: “Ông chủ của Tú Bị Các nên có bộ dạng thế nào, quyến rũ yểu điệu, phóng đãng vô cùng hay là biếng nhác cao quý? Ngươi chê ta phù phiếm, không thích ta chạm vào, cười ta xấc xược, ngầm có ý xa cách. Lúc trước chẳng qua là đùa cợt, nhưng ngươi lại như gặp phải đại địch, có thể thấy ngươi cũng cảm thấy cái nghề bán hoa rẻ mạt này nhất định là một thứ hạ lưu chỉ có sắc dục.

Vậy ngươi có từng nghĩ rằng, chính vì có đại đa số mọi người đều nghĩ như ngươi, cảm thấy ông chủ của Tú Bị Các hẳn phải có bộ dạng như vậy, cho nên ta chỉ có thể có bộ dạng như vậy không? Ngươi có biết, một thân diễm sắc, trang điểm hoa lệ thế này đều không phải do ta thích. Từ trên xuống dưới, chỉ có mùi hương này, là ta chọn dựa vào tâm ý của mình. Đúng vậy, không phù hợp, cái không phù hợp rốt cuộc là thân phận ông chủ Tú Bị Các, hay là con người Đông Phương Vị Minh này?”

“Trên thân ta vẫn luôn có mùi hương này, mắt ngươi bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của ta, nhưng trái tim ngươi lại nhớ đến mùi hương trên người ta.” Đôi mắt Đông Phương Vị Minh sâu thẳm, từng câu từng chữ, gõ thẳng vào tim.

Hoắc Cải sững sờ trong chốc lát, cúi đầu, cười mà không nói…

Đông Phương Vị Minh à Đông Phương Vị Minh, thật đúng là rất thủ đoạn! Từ lúc bắt đầu giảng bài, đúng là vòng nào vòng nấy móc nối với nhau, bẫy đặt tầng tầng lớp lớp.

Đầu tiên là dùng mùi hương để dụ ra hình ảnh thanh nhã trong đầu, để làm dao động hình tượng dung tục trước đây, gieo xuống hạt giống nghi ngờ.

Sau đó, cố ý dùng mèo để người ta hiểu lầm, lót đường cho bài diễn thuyết tiếp sau đó.

Cuối cùng, lấy hương so sánh với người, trước tiên là gợi lên sự áy náy của đối phương vì trước đó đã hiểu lầm, tiếp là khơi mầm hạt giống nghi hoặc về ấn tượng không thích hợp, xác minh hai cái, từ một ông chủ lưu manh thăng cấp thành người văn nhã bất đắc dĩ, triệt để loại bỏ thế yếu do thân phận của mình mang đến.

Tiểu Minh, ngươi đã cho ta một cầu thang để dẫn ta lại gần ngươi, gia tất nhiên cầu còn không được.

Hoắc Cải ôm quyền, vái một cái thật thấp, chân thành nói: “Đông Phương huynh, lúc trước ta đã tự cho mình đúng, xin hãy lượng thứ.”

Đông Phương Vị Minh thấy mọi thứ đều thuận lợi, tất nhiên vui vẻ đáp lời: “Không sao, chỉ vì muốn chân thành tương giao với đệ, ta mới thẳng thắn như vậy, thành ra có chút đường đột. Chỉ mong sau này trong mắt đệ, không còn ông chủ của Tú Bị Các, mà chỉ có Đông Phương Vị Minh.”

Chân thành tương giao, giao-hợp phải không? Hoắc Cải gật gật đầu: “Điều này là tất nhiên.”

Đông Phương Vị Minh và Hoắc Cải trở về bên sạp quý phi, ngồi kề bên nhau. Nghiêng người, hai con yêu nghiệt một lòng muốn lừa gạt đối phương đều rất ăn ý nhìn nhau mỉm cười, đều cảm thấy ngày mình được hưởng trái thắng lợi ngon ngọt không còn xa nữa, trong lòng mài dao soàn soạt chuẩn bị không ngừng cố gắng, dỗ dành đối phương trèo lên thớt, cắt nhỏ cho vào bụng.

Đông Phương Vị Minh dịu giọng nói: “Tiểu Luân, sự kỳ diệu của tị thức, ta nghĩ đệ đã hiểu rõ. Lấy hương thơm làm mồi câu, có thể dụ hoặc người ta trong vô hình, rất phù hợp để đệ dùng. Đệ là người rất đáng kính trọng nhưng khó có thể thân cận, chỗ ta có một mùi hương phù hợp cho đệ dùng.”

Nói xong, Đông Phương Vị Minh lấy trên chiếc bàn thấp một hộp gỗ khắc hoa, mở ra, một chiếc bình sứ men xanh nho nhỏ lẳng lặng nằm bên trong. Hoắc Cải dưới sự ra hiệu của Đông Phương Vị Minh, vươn tay lấy bình sứ ra, rút cái nút bằng gỗ mềm ra khe khẽ ngửi, không khỏi đỏ mặt tía tai, nhộn nhạo cả xác lẫn hồn.

Đây là mùi hương bao hàm niềm khao khát OOXX mãnh liệt biết bao, vừa ngọt vừa mị vừa tục, căn bản chính là đạo cụ cần thiết của mọi nhân sĩ làm nghề hiến thân mà.

Đông Phương Vị Minh ngồi một bên tận tâm tận lực thúc đẩy tiêu thụ: “Mùi hương này đệ cũng đã ngửi thấy rồi. Chỉ cần bôi lên một chút, người đó nhất định sẽ bất tri bất giác mà sinh ra lòng ong dạ bướm, động tình với đệ.”

Hoắc Cải cầm bình hương lên, lặng lẽ không nói lời nào… Tiểu Minh, ngươi lại nghịch ngợm rồi.

Mang theo hương hoa không thích hợp dùng ở nhiều nơi thế này để đi câu dẫn người ta, sẽ chứng minh rằng người này đã không thuần khiết, mới chơi bời ở kỹ viện vừa về. Sẽ chứng minh mục đích của người này không thuần khiết, đang chuẩn bị coi chỗ này thành kỹ viện.

Mùi hương này, thực sự là một trang bị tốt để khiến hình tượng của một người trong lúc bất tri bất giác trở nên bại hoại, tiến tới việc bị người ta ghét bỏ, xa lánh.

“Hương này nên dùng thế nào?” Hoắc Cải đổ ra một viên nhỏ bằng hạt đậu, hỏi.

“Đốt xông, treo bên người hay bôi lên đều có thể nhiễm hương. Treo trên người dễ lộ vết tích, bôi lên thì thiên về dạng lỏng hơn, do vậy, ta đã chuẩn bị một vật cho đệ.”

Đông Phương Vị Minh móc ra một thứ từ trong lòng, là một quả cầu nhỏ chạm rỗng hình hoa bằng bạc, hai ngón tay niết một cái là quả cầu mở ra, lộ ra một chiếc bát nhỏ cỡ bằng móng tay được bao trong ba vòng tròn, kỳ lạ là, cho dù Đông Phương Vị Minh niết quả cầu xoay chuyển thế nào, dựa vào sự điều chỉnh chuyện động của ba vòng tròn, cái bát cuối cùng vẫn hướng lên trên, không nghiêng không ngả. Vô cùng thần kỳ.

Đông Phương Vị Minh đốt chất đốt phía dưới đáy cái bát, bỏ viên thơm vào, đóng quả cầu lại, huân hương liền bốc lên từ những kẽ hở chạm rỗng, khói xanh lượn lờ, sương thơm trầm trầm.

“Nếu như đệ không chê, huân cầu(1) này tặng cho đệ đó.” Đông Phương Vị Minh nâng quả cầu lên trước mắt Hoắc Cải, nét cười tươi tắn.

“Cái này… chỉ sợ là quá quý giá rồi.” Hoắc Cải gần như phải dùng toàn bộ sự tự chủ của mình để kìm lại nỗi kích động muốn giằng lấy quả cầu nhét vào trong lòng, mẹ nó, dạo này mấy kẻ mở tướng công quán tên nào tên nấy lắm tiền thế không biết!

“Đệ đã gọi ta một tiếng Đông Phương huynh, vậy còn câu nệ gì những vật dung tục thế này nữa.” Đông Phương Vị Minh nhét huân cầu vào trong tay của Hoắc Cải, mặt đầy vẻ đệ không nhận là không nể mặt ta rồi.

“Vậy tiểu đệ cũng không tiện từ chối nữa.”

Hoắc Cải miết quả cầu, nhìn làn khói mờ ảo bay lên giữa kẽ tay mình, tuy một chút cũng không nóng, nhưng lại có ảo giác lòng bàn tay mình bị đặt lên lửa mà nướng.

Nói đến mới nhớ, Đông Phương Vị Minh tặng mình vật này cũng chẳng có ý định tốt đẹp gì. Thằng nhóc con này theo đuổi người ta đúng là bước nào bước nấy đều đầy sát cơ, không chỉ vu oan cho người ta chơi bời ở kỹ viện, còn thêm tội danh mang theo tài sản quý giá nguồn gốc bất minh.

Trong lòng cất một bảo bối mang theo mị hương, có 80% sẽ bị hỏi lai lịch, đến lúc đó nếu nói sự thật, chết rất tráng liệt, nếu như qua quýt cho xong, chết rất oan khuất. Cũng may ta không có người trong lòng, ăn vào thứ mĩ vị có độc này hoàn toàn không chút áp lực.

“Hương này một viên đốt được 1 ngày 1 đêm, mùi vị ba ngày không hết, trong bình có 10 viên, đệ hãy cầm lấy.” Đông Phương Vị Minh dặn dò kỹ lưỡng.

“Vâng. Đa tạ Đông Phương huynh.” Hoắc Cải cầm hộp gỗ tử đàn(2) đó, cất kỹ bình sứ và quả cầu, cho vào trong tay áo. Tên tay thuận tay một cái liền cầm đi một hộp trị giá ít nhất mười lượng bạc trắng.

Cảm thụ hoa văn tinh xảo trên cạnh hộp, Hoắc Cải tự đáy lòng cảm thấy Đông Phương Vị Minh bị bán còn tính tiền hộ người quả thực quá phúc hậu rồi.

Nhìn thấy bộ dạng cảm kích không thôi của Hoắc Cải, Đông Phương Vị Minh tự đáy lòng cảm thấy Hoắc Cải bị đẩy xuống hố còn mang ơn kỳ thực quá thuần khiết rồi.

Hai tên bại hoại, một tên thả mồi câu hết sức vui vẻ, một tên cắn mồi câu hết sức sung sướng, trông có vẻ hoà thuận vui vẻ vô cùng, hài hòa không gì sánh được.

[Dự cáo kỳ tới]

Hoắc Cải: Này này, tại sao lâu như vậy rồi mà Đông Phương Vị Minh vẫn chưa bị tôi giải quyết xong?!

Đản Hoàng: Cậu cảm thấy là do cậu ngốc hay Đông Phương Vị Minh ngốc, cậu cho rằng viết về công tâm chiến giữa hai tên yêu nghiệt là dễ lắm đấy hả hỗn đản?

Hoắc Cải: Tôi cho rằng là chị ngốc đó! Chị khẳng định không phải do mỗi chương chị viết thêm quá ít, cho nên chiến tuyến mới dài như vậy sao?

Đản Hoàng: Chị mà viết thêm ít á? Rõ ràng là rất nhiều mà, cậu thế này là đang vu khống đó nhá.

Hoắc Cải: Xin hỏi chị lấy gì làm thước đo?

Đản Hoàng: Độ dài mỗi tập của Tâm sự Mèo Điềm Điềm.

Hoắc Cải: …Chị đúng là vô sỉ.

Đản Hoàng: Được rồi, được rồi, tập sau cho hai người cơ hội tăng tốc.

Hoắc Cải: Cơ hội gì?

Đản Hoàng: Cậu bị lưu manh đùa giỡn, Đông Phương Vị Minh anh hùng cứu mỹ nhân.

Hoắc Cải: Vớ vẩn, cái tình tiết sáo mòn như thế mà chị dám viết tuyệt đối sẽ bị ném trứng đầy đầu đó, tôi làm nhân vật chính mà diễn cái tình tiết đó cũng sẽ rớt giá mất!

Đản Hoàng: Cậu viết H văn mà còn dám cười chị sáo mòn hả cái nhà chuyên nghiệp viết văn vô nghĩa sáo mòn kia?

Hoắc Cải: Không nói nữa! Đi, đôi ta solo.

…… (Thế là dự cáo kết thúc)

———————–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play