“Ta phát hiện đệ càng ngày càng không kiêng nể ai cả.” Vạn Tư Tề một lần nữa lại rơi vào vị trí của kẻ thua cuộc, “không nhịn được nữa” vươn tay ra, vò mái tóc dài mềm mượt của Hoắc Cải thành một đống bù xù.
Thời gian hai người sống cùng càng lâu thì bản chất không biết thẹn của người nào đó càng lúc càng không biết giấu giếm. Chỉ cần không dính líu đến nhiệm vụ báo thù thì tính tùy tiện của Hoắc Cải cũng tương đương với Vạn Tư Tề, căn bản là chỉ có hơn chứ không có kém.
“Có thể là do ở cùng nhau lâu rồi, phát hiện con người huynh rất dễ thương lượng!” Hoắc Cải không chút khách sáo, kéo lấy chăn, cuộn lại thành một con nhộng.
Vạn Tư Tề kéo một lọn tóc của Hoắc Cải, cuộn một vòng trên ngón tay: “Cho nên mới nói, đệ kỳ thực chỉ bắt nạt mềm mà e sợ cứng thôi.”
“Đệ khá thích cách nói kẻ thức thời vi tuấn kiệt.” Người nào đó mặt dày, hạnh phúc cọ cọ trên gối, nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Vạn Tư Tề đứng trước giường, ngắm nhìn vẻ mặt ngủ yên bình của thiếu niên, nét buồn rầu khẽ hiện trên đôi mày. Từ trước đến nay bản thân vẫn không thích cùng ngủ với người khác, tại sao lại có thể chịu đựng được tên nhóc được voi đòi tiên này? Nếu như thực sự để bụng, tại sao bản thân lại chưa từng nghĩ đến việc nhường cả cái giường, chuyển sang phòng khác ngủ? Nếu như không để bụng, tại sao lúc nào cũng đuổi người ta đi hết lần này đến lần khác?
Đúng vậy, tại sao chứ?
Vạn Tư Tề, có hai mươi lăm năm là trai thẳng, vào một đêm tuyết lớn bay đầy trời, đứng trước đầu giường nhà mình, rơi sâu vào trong suy ngẫm không lối thoát về giới tính của mình…
Kéo đèn, một đêm đẹp đẽ đã qua rồi~
“A, thời tiết hôm nay đẹp thật, vậy nên đệ ngày mai lại chuẩn bị khởi hành thôi.” Hoắc Cải mở cửa sổ ăn ngay phải một miệng đầy gió Tây bắc, run rẩy đóng chặt cửa sổ lại.
“Đệ sáng hôm qua, sáng hôm kia, sáng hôm kìa đều nói như vậy.” Vạn Tư Tề đẩy cửa đi vào, phỉ nhổ không thương tiếc.
“Ta không dậy sớm thì ai đưa bữa sáng cho đệ hả?” Vạn Tư Tề đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn, sau đó liếc Hoắc Cải một cái, nói: “Còn nữa, đệ tốt xấu gì cũng là người có học, nếu như ta mà còn nghe thấy những lời linh tinh từ miệng đệ, ta sẽ đánh vào mông đệ đấy.”
Lại là uy hiếp này, rốt cuộc thì huynh có bao nhiêu oán niệm với cái mông của ta hả hỗn đãn! Hoắc Cải bĩu môi, không nói gì nữa, ngồi xuống trước bàn, sắp bát đũa ra, trực tiếp ăn luôn.
“Đã sợ lạnh như vậy, không bằng đệ chờ đến tháng Ba hãy đi Khôn Thành. Dù sao đệ ở nhà cũng có thể ôn bài được mà.” Vạn Tư Tề tự rót cho mình cốc nước, chậm rãi uống.
Hoắc Cải miệng nhồm nhoàm, quả đoán lắc đầu: “Không, ý đệ đã quyết, cuối tháng này nhất định sẽ tới Khôn Thành.”
Vạn Tư Tề trực tiếp đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, cuồng phong kèm theo mưa tuyết ào ạt đổ vào trong căn phòng vừa rồi còn ấm áp như mùa xuân, hàn khí rét buốt thấu xương trút lên không thương tiếc.
Hoắc Cải lập cập uống một ngụm cháo: “Ý… ý đệ đã quyết.”
“Vậy thì tốt.” Vạn Tư Tề đóng cửa sổ lại. “Ta có một trạch tử ở Khôn Thành, ta sẽ sai người làm chuẩn bị xong địa long trước khi đệ đến đó.”
“Đại ca, huynh đúng là thái dương giữa mùa đông của đệ!” Hoắc Cải giơ móng hoan hô.
“Tiền than đệ tự bỏ ra.”
Ngay lập tức nước mắt lưng tròng…
Vạn Tư Tề vươn tay ra, xoa xoa đầu tiểu đệ cẩu cẩu vì chịu đả kích mà cụp tai: “Cũng không phải không thể thương lượng.”
“Đại ca~” Ánh mắt tràn đầy kỳ vọng, giọng nói mềm mại kéo dài, giọng điệu lấy lòng như thường lệ.
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Vạn Tư Tề khẽ dao động, đây chưa phải là thời cơ đưa xương ra, bởi vì cẩu cẩu giảo hoạt vừa mới vẫy vẫy đuôi. Cho nên đợi thêm chút nữa…
Hết sức hài lòng vỗ vỗ tiểu cẩu đang ra sức làm nũng: “Tiền than ta trước tiên trả giúp đệ, nếu như đệ thi đỗ cử nhân, liền xóa nợ luôn.” Vạn Tư Tề toại được ác tâm, cuối cùng cũng khảng khái đồng ý gỡ bỏ gánh nặng giúp.
“Dạ.” Hoắc Cải đạt được mục đích liền vứt Vạn Tư Tề sang một bên, tiếp tục chúi đầu ăn. Haizz, không ngờ gia từng này tuổi rồi, vì kế sinh nhai mà bất cứ lúc nào cũng phải giả vờ làm trẻ con. Sở thích khống chế cẩu cẩu của Vạn Tư Tề thật đúng là…╮(╯▽╰)╭
Ba ngày sau, trước cửa Vạn phủ.
“Đại ca… chỉ một chiếc xe ngựa thôi sao?” Hoắc Cải nhìn chiếc xe ngựa giản dị cô độc trước mắt mà trợn mắt không nói được lời nào, trong lòng chợt có cảm giác thê lương vác tay nải trên vai mà rời quê hương.
Giọng điệu của Vạn Tư Tề lại cực kỳ bình thản: “Đồ đạc ta đã sai người ở Khôn Thành chuẩn bị đầy đủ cho đệ. Nếu quần áo không đủ, đệ đến cửa tiệm ‘Vạn Nghi Phường’ của ta ở Khôn Thành, nhờ chưởng quỹ làm mấy bộ mới cho đệ là được.”
“Huynh ở Khôn Thành cũng có sản nghiệp sao?” Hoắc Cải khẽ trợn tròn mắt, Khôn Thành có thể nói là một vùng đất giàu có bậc nhất Dịch Quốc, đây không phải là nơi mà một thương nhân bình thường có thể đặt chân vào.
Vạn Tư Tề lập nghiệp từ hai gian hàng nhỏ, trở thành thương gia lớn của Mông Thành trong vòng bảy năm đã là kỳ tích rồi, chứ đừng nói đến trở thành cự thương ở Khôn Thành. Chỉ dựa vào việc kinh doanh gấm vóc thì không thể đạt được mức độ này. Chẳng trách Vạn lão gia nhất quyết thò chân vào bằng được. Cái mà ông ta ham muốn, chỉ sợ chính là nguồn tài nguyên kỳ lạ ẩn sau việc kinh doanh gấm vóc.
“Đúng vậy. Sao nào, định báo lại với phụ thân sao?” Vạn Tư Tề nhìn chăm chăm Hoắc Cải, trong mắt thoáng qua một cảm xúc phức tạp rất khó nói rõ.
“Vạn Nhận Luân đệ có phụ thân sao?” Hoắc Cải ra vẻ nghi hoặc hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch một nụ cười mỉa mai.
Vạn Tư Tề khẽ thả lỏng, im lặng không đáp. Đáp án cho dù đúng với dự liệu của mình, trong lòng Vạn Tư Tề vẫn có chút mất mát kín đáo. Có lẽ, anh mong đợi một đáp án càng……hơn.
Im lặng một lúc lâu, Vạn Tư Tề lại nói: “Trên xe ngựa ta chỉ chuẩn bị ít đồ thường dùng cho đệ, đệ còn muốn mang gì đi nữa không? Nói trước, những đồ quý giá đắt tiền ta không cho phép đâu.”
Hoắc Cải nhìn nam tử tuấn tú mặt không chút biểu cảm trước mắt, chợt rất hiếu kỳ, có phải những người lạnh lùng như núi băng đều là những sinh vật luôn cảm thấy khó khăn trong việc thể hiện thiện ý của mình như thế.
“Yên tâm, đệ không ngu đến mức vác cái biển ‘Ta là con dê béo đây, mau đến làm thịt đi’ vẫy vẫy khắp nơi đâu, lãng phí công sức huynh lo lắng cho mình.” Hoắc Cải chớp chớp mắt với Vạn Tư Tề, vẻ mặt láu cá, cười.
Vạn Tư Tề khom người, bất ngờ vươn tay ôm lấy Hoắc Cải vào lòng, chặt đến mức khiến cậu đau. Hoắc Cải không biết phải làm gì, dán vào ngực Vạn Tư Tề, cậu thậm chí có thể cảm thấy ngực Vạn Tư Tề nhấp nhô mỗi khi hít thở. Cậu đang định đẩy ra, giọng nói trầm thấp, đạm mạc bên tai khiến cho cậu trong chốc lát quên mất hành động.
“Đệ tố chất thông minh, nhưng đệ nên biết rằng, người thông minh một khi mắc sai lầm thì còn chí mạng hơn cả kẻ ngốc. Ta biết lần này đệ đi Khôn Thành không đơn giản là để chuẩn bị cho kỳ thi. Điều có thể khiến cho đệ tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, nhất định có ý nghĩa trọng đại với đệ. Đệ đã không nói, ta không hỏi, cũng không nhúng tay vào. Nhưng nếu như đệ cần ta giúp sức, cứ việc nói ra, ta vẫn luôn ở đây.”
Hoắc Cải ngân ngẩy ra một lúc, sau đó mới giơ tay ra, ôm lại Vạn Tư Tề. Đầu Hoắc Cải vùi sâu vào trong ngực Vạn Tư Tề, ai cũng không thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của cậu. Kinh ngạc, vui mừng, hay là cảm động?
Chỉ có Hoắc Cải biết, biểu cảm phảng phất trên khuôn mặt cậu lúc này, nên được gọi là… hoài nghi.
Hoài nghi rằng Vạn Tư Tề nói như thế là để thăm dò mình có phải có mục đích gì khác hay không;
Hoài nghi rằng Vạn Tư Tề cố ý nói rõ là sẽ không nhúng tay vào là vì ‘muốn bắt phải thả’;
Hoài nghi rằng Vạn Tư Tề thân thiện như thế là để chuẩn bị lợi dụng;
Hoắc Cải tin tưởng Vạn Tư Tề không có ác ý với mình, nhưng đay có một tiền đề tuyệt đối, đấy chính là không có xung đột về lợi ích.
Hoắc Cải trong lòng biết chỉ cần trong những lời Vạn Tư Tề nói này có một nửa là thật tâm, thì những gì mình suy nghĩ về phần tâm ý này quả là một sự báng bổ vô cùng lớn. Hoắc Cải chỉ là rất khó tin tưởng.
Rất khó tin tưởng trong vận mệnh tàn khốc của Vạn Nhận Luân lại có thể xuất hiện một người đầy thiện ý;
Rất khó tin tưởng bản thân đơn giản chung sống vài tháng lại có thể đổi lấy chân tâm của Vạn Tư Tề;
Rất khó tin tưởng Vạn Tư Tề một người coi thân quyến như thù địch lại sẽ coi mình như một ngoại lệ.
Thế giới quỷ súc có một quy tắc đầu tiên rằng: vĩnh viễn không tin tưởng cái gọi là tình cảm, chỉ có ngược tâm là đạo cụ tất yếu.
Được rồi, bất kể hai huynh đệ ôm nhau thắm thiết suy nghĩ những gì, ít nhất thì trên mặt vẫn rất hòa hợp rất tốt đẹp.
Cứ như vậy, thiếu niên mang theo lời chúc phúc của người thân và nỗi niềm không nguôi tận sâu trong lòng bước lên chặng đường mới, cậu biết, thách thức chưa biết đến vẫn còn đang chờ đợi cậu ở phía trước, tồn tại ngay trong vận mệnh của cậu! (Này này, trong văn ** có lời thoại của truyện tranh shounen thực sự không sao chứ?)
**************************************
[Tiểu kịch trường vô trách nhiệm – Đệ là ưu lạc mỹ của ta.]
Vạn Nhận Luân: Đệ là gì của huynh?
Vạn Tư Tề: Đệ là ưu lạc mỹ của ta a.
Vạn Nhận Luân: Thì ra là lương thực dự trữ a.
Vạn Tư Tề: Như vậy, ta có thể nắm lấy đệ trong lòng bàn tay rồi.
Vạn Nhận Luân cúi đầu thật lâu, buồn bã than thở: Lương thực dự trữ không nói làm gì, huynh còn không chọn một cách bảo quản thuận tiện hơn, thế mà được sao?
Vạn Tư Tề OTZ (gục):……
(Ưu lạc mỹ: phiên âm tiếng Trung của câu You love me ^^, cũng là tên của một sản phẩm trà sữa đóng gói. Quảng cáo của sản phẩm này có Jay Chou đóng. Một phần quảng cáo của nó như sau:
Tại tiệm cà phê
Ngữ Thần: Em là gì của anh?
Kiệt Luân: Em là Ưu lạc mỹ của anh a.
Ngữ Thần: Thì ra em là trà sữa a.
Kiệt Luận: Như vậy, anh có thể nắm lấy em trong lòng bàn tay rồi.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT