Gian phòng bị lấp đầy bởi dụng cụ bằng gỗ cùng mấy thứ đồ vật làm bằng tơ lụa trở thành bối cảnh xuất hiện của Hoắc Cải, giờ là bạn học Vạn Nhận Luân.

“Ai…” Hoắc Cải xem xét chú oán hình hoa cúc đang tản ra hàn khí trước ngực, phát ra tiếng thở dài thứ ba mươi tám.

Bữa nay xuyên qua là chuyện rất phổ biến, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện người người đều hướng tới, giống như ai cũng nói thiên đường rất đẹp rất tốt nhưng chả ai chủ động chạy đến nơi đó cả.

Nhất là khi người xuyên việt biết mình nhập vào một bộ ngược văn mà điều kiện tiên quyết là huyết nhục tràn lan bi thảm cực kỳ xưa nay chưa từng có. Ngươi không nên trông chờ một bộ cao H ngược văn dùng để xả giận có thể lành mạnh đến mức nào, diễn viên may mắn hạnh phúc an khang ra sao.

Hu hu hu, Địa Cầu thật nguy hiểm, sớm ngày tiêu trừ chú oán xuyên về Hỏa tinh mới là đúng đắn!

‘Hận này không tiêu, chú oán vĩnh tồn…’ Hoắc Cải một lòng muốn xuyên trở về đã nhiều lần tự hỏi lời Vạn Nhận Luân nói trước đó, không thể hiểu nổi. Đáp án của tên vô liêm sỉ mưu hại thân phụ kia cư nhiên là “Hoa cúc hiểu lòng ta”! Hiểu cái con mẹ ngươi, chẳng lẽ hoa cúc này biết nói chuyện sao?

Hoắc Cải hoàn toàn không có manh mối cũng mặc kệ mà nói với cúc hoa đang nở trước ngực, ngữ khí bất thiện: “Này, hoa cúc, muốn sao mới tiêu hận hả?”

Đương nhiên là, cúc hoa chú ấn một chút phản ứng cũng lười.

Vì vậy Hoắc Cải thật sâu mà, thật sâu mà… phiền muộn. Lên trời không cửa, thông đạo xuống địa phủ nhưng đúng là đường nào cũng thông hết.

Cuộc đời à, tiểu tử ngươi có thể lưu manh thêm chút nữa không?

Hoắc Cải kết thúc tiếng thở dài thứ bốn mươi xong, quyết định đi soi gương, thực hiện nghĩa vụ khuôn sáo của người xuyên việt một chút.

Hoắc Cải cầm lấy gương đồng trên bàn, nhìn người trong đó, hoàn toàn không có xúc động kiểu trước mắt sáng ngời, hít một hơi thật sâu, sau đó hô to một tiếng “Mỹ nhân trong gương lẽ nào là ta sao?”

Khuôn mặt của Vạn Nhận Luân vốn do Hoắc Cải tự mình viết, nếu bị choáng thì cũng hơi thái quá rồi, huống chi người nào đó còn mới cùng khuôn mặt này cáo biệt không được 10 phút, nhìn thấy khuôn mặt của kẻ khiến mình rơi vào tình cảnh này, có thể duy trì gân xanh nhảy nhót đã là tốt lắm rồi.

Hoắc Cải buông gương xuống, lại tự sờ soạng một cái, đánh giá thân thể này cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, theo như oán niệm của tên khốn Vạn Nhận Luân kia, khả năng lớn nhất là mình trực tiếp xuyên tới đầu câu chuyện này.

Câu chuyện này bắt đầu thế nào nhỉ?

Hoắc Cải chăm chú hồi ức lại các tình tiết dưới ngòi bút của mình…

Trước đây có một quốc gia, gọi là Dịch quốc.

Trong quốc gia đó có một tòa thành, gọi là Mông Thành.

Trong thành có một tên nhóc xui xẻo, tên là Vạn Nhận Luân. Đương nhiên, giờ có thể gọi là Hoắc Cải được rồi.

Thằng nhóc Vạn Nhận Luân này cụ thể là xui xẻo thế nào chứ?

Trước khi sinh ra, mẹ chính là một nha hoàn của thương hộ Vạn gia, mang thai Vạn Nhận Luân mới được nhắc lên làm thiếp. Vì vậy, Vạn Nhận Luân đã định trước là sinh ra kém người khác một bậc.

Vừa ra sinh, mẹ của Vạn tiểu anh nhi chết. Vì vậy, hài tử Vạn Nhận Luân không có mẹ triệt để bị lão cha thương nhân xem như không khí.

Lớn hơn một chút, Vạn tiểu bằng hữu lại không có mắt mà xuất hiện trước mặt con nối dõi của hắn, nhị ca Vạn Thử Ly, vì vậy, Vạn Thử Ly từ đó về sau có một đống cát miễn phí để trút giận.

Lại lớn thêm chút nữa, Vạn tiểu thiếu niên vâng theo đạo đức nghề nghiệp của nhược thụ, đẹp đến thanh thuần kiều mị, điềm đạm đáng yêu, khiến nữ nhân thấy phát rồ, nam nhân thấy động dục, người tốt nhìn thấy thành kẻ xấu, kẻ xấu nhìn thấy thành kẻ xấu hơn. Vì vậy, Vạn thiếu niên từ nơi trút giận tiến hóa thành công sang búp bê bơm hơi.

Mà câu chuyện bắt đầu là khi đống cát “tuyệt vời” kia tiến hóa, từ nay về sau, nhóc Vạn xui xẻo triệt để đi lên con đường bi kịch thụ: cha không thương mẹ không yêu, ca ca chỉ muốn xách lên trên giường.

Hoắc Cải che mặt, trên đời này thảm nhất không gì hơn là xuyên tới một bộ cao H ngược văn, hơn nữa ngược văn này lại do chính mình khổ khổ sở sở suy nghĩ ra, ngược tới mức cẩu huyết thiên lôi. Đồng thời, bản thân còn chết không chết mà xuyên vào trong tên nhược thụ bị ngược đến chết đi sống lại.

Từ nay về sau gia không tên “Hoạt cai” nữa, gia tên là tự “tác” tự “thụ”!

(*) Hoạt cai = đáng đời, đồng âm với Hoắc Cải, tự tác tự thụ = tự làm tự chịu

Hoắc Cải hung hăng lau mặt, không thể cứ thế sa sút tinh thần được!

Gia nói sao cũng là người sáng tạo nên thế giới này, nói cách khác, chính là thần của thế giới này! Có cái gì đáng sợ chứ, không phải chỉ là đối mặt với một đống quỷ súc thôi sao?

Gia là tác giả, coi như sống lại trong xác Vạn Nhận Luân bị giới hạn chỉ có thể nhìn mọi thứ ở ngôi thứ nhất, nhưng mà gia nắm giữ chính là thị giác 360 độ của thượng đế ngôi thứ ba, là một người toàn trí toàn năng.

Tự mình đánh không lại chẳng lẽ trốn không được sao? Chỉ cần tách khỏi tình huống gặp mặt đám quý súc công đó, tự nhiên có thể an ổn qua ngày, bình an xuyên trở về.

Không sai, gia phải phấn chấn! Gia phải phấn khởi! Bất kể ra sao…

Ăn cơm trước đã nói sau.

Định ra mục tiêu hàng đầu xong Hoắc Cải đẩy cửa, hiên ngang  đi tới nhà ăn.

Hoắc Cải cảm thấy may mắn trước đây để bớt việc mà đem toàn bộ địa lý, gian phòng thiết trí rập khuôn theo trò mình đang chơi lúc đó, cho nên đừng nói là biết đường, nói cho đúng thì phòng ai ở đâu để cái gì y đều biết rõ ràng, dù sao trước đây chơi game để lấy đồ vật này nọ, y đã dồn hết sức lực đi tới đi lui dạo mấy vòng. Không lục sạch, trộm sạch, dọn sạch, thề không bỏ qua.

Hoắc Cải quen việc dễ làm ghé qua cửa các phòng, đột nhiên, khóe mắt nhìn thấy một góc áo bào hoa lệ. Hoắc Cải thân thể chợt lóe, trốn vào trong góc tường, dè dặt ló ra…

Ai biết, vừa nhìn thấy người kia, liền hiểu ra!

Y nhìn người kia, thoáng chốc, trong mắt chỉ còn lại mình hắn, thiên địa, hồng trần, cả mấy tên qua đường ất giáp bính đang đứng quanh hắn cũng đều không thấy nữa, chỉ còn lại thân ảnh cẩm y hoa phục kia, thật sâu, thật sâu, dâng trào cảm xúc trong tim Hoắc Cải.

Hoắc Cải yên lặng nhìn chăm chú vào thân ảnh kia, chỉ hận không thể bật người nhào tới ——

Bóp chết hắn!

Lửa giận dưới đáy lòng Hoắc Cải hừng hực dâng lên, hận ý hỗn loạn mà khắc cốt ghi xương. Bất tri bất giác, ngón tay đã nắm đến trắng bệch, thân thể không khống chế được mà run rẩy.

Đây không phải là tâm tình thuộc về Hoắc Cải, mà thuộc về Vạn Nhận Luân. Ở Vạn gia, có thể khiến cho Vạn Nhận Luân hận đến mức này, trừ nhị ca Vạn Thử Ly của hắn ra y không nghĩ được ai khác nữa.

Hoắc Cải coi như đã hiểu rõ Vạn Nhận Luân nói “Nó sẽ cho ngươi đáp án” là có ý gì rồi. Không hổ là cái tiện thụ, quả đúng là “cúc hoa nói cho lòng ta”!

Khuôn mặt xinh đẹp tối sầm, Hoắc Cải khoác da Vạn Nhận Luân nỗ lực đè tâm tình không thuộc về mình xuống đáy lòng. Rất rõ ràng, Vạn Nhận Luân đối người này có hận, như vậy điều kiện để chú oán tiêu trừ, rất có khả năng là thuận theo tâm tình chỉ dẫn, trả thù đối phương, đến khi tiêu trừ được phần hận ý trong lòng này.

Hoắc Cải lần thứ hai ló đầu ra, xa xa đánh giá Vạn Thử Ly, hận ý trong lòng đã không còn không thể khống chế như trước nữa, nếu nói vừa nãy là hận đến đau đớn toàn thân, vậy hiện tại chính là bàng quan.

Vạn Thử Ly trang phục y như con gà trống, khuôn mặt đắc ý đang cùng người chung quanh nói gì đó, ánh mắt Hoắc Cải cũng theo đó mà phân qua cho mấy kẻ qua đường ất giáp bính.

Lửa giận trong lòng lại lần nữa nổi lên, nháy mắt Hoắc Cải liền rõ mấy người kia là ai —— đám bạn xấu của Vạn Thử Ly.

Nội dung của《 Tiện thụ Vạn Nhận Luân 》 bắt đầu chính là Vạn Nhận Luân chạy đến thư phòng của Vạn lão gia lén lấy vài quyển sách về xem, kết quả khi trở về, bị nhị ca bắt được, ép Vạn Nhận Luân phụng bồi hắn cùng bằng hữu chơi trò “Đại thiếu gia cùng ti tiện tiểu tư”, một đám hồ bằng cẩu hữu của nhị ca vây xem vây xem, đột nhiên cảm thấy tiểu tử này bộ dạng không tệ a không tệ, sau đó cố chuốc cho tiểu tử này xuân dược, vậy là màn 5P cực kỳ tàn ác bắt đầu…

Tâm tình của Vạn Nhận Luân đối với đám người kia… Há một chữ hận có thể nói hết.

Đương nhiên, bi kịch sẽ không kết thúc ở đó, nội dung tiếp theo chính là, nhị ca ăn một lần liền quen mùi, coi đây là áp chế, trường kỳ ép buộc Vạn Nhận Luân cùng hắn chơi trò 18N “Quỷ súc công cùng biệt nữu thụ”. Càng ác hơn chính là, lần nào đó ở trong thư phòng nhị ca OOXX thì, bị cha bọn hắn đụng trúng, sau đó Vạn Nhận Luân gánh cái ác danh câu dẫn đàng hoàng phụ nam, bị đuổi ra khỏi nhà…

Hoắc Cải hồi ức lại nội dung đoạn văn mình viết, bị nghệ thuật quỷ súc của mình thật sâu thuyết phục. Vừa nghĩ tới vận mệnh anh dũng mà mình sắp đối mặt, Hoắc Cải đã muốn cào tường. Tự làm bậy không thể sống a a a!

Càng thêm bi kịch chính là, mình nếu còn muốn trở về thế kỷ 21 cùng với Asakawa Ran, Jima Ai tương thân tương ái, thì việc trốn tránh tình huống gặp đám quỷ súc kia vẫn chưa đủ, y phải đương đầu với khó khăn, đem những sinh vật đã từng thương tổn Vạn Nhận Luân lần lượt xử lý hết, làm cho vị tổ tông này nguôi giận, mở lòng từ bi mà thả người trở về.

(*) Asakawa Ran, Jima Ai diễn viên JAV.

Nếu như những gì mình gặp phải cũng là văn chương dưới ngòi bút của người nào đó, vậy cái danh hiệu cha kế đệ nhất giới đam mỹ tuyệt đối sẽ chắp tay nhường người khác rồi. Hu hu hu ~

Hoắc Cải không còn tâm tình đi ăn nữa, yên lặng bò lại về phòng, ngồi chồm hổm trên giường cắn góc chăn…

Xem hết người xuyên việt khắp thiên hạ, có ai thảm như ta! Vì sao biết mình sắp sửa phải đối mặt với OOXX kiểu gì, nhưng để được trở về, còn phải lon ton chạy tới đó cho người ta chà đạp chứ. Ở cái thế giới quỷ súc chạy đầy đất này, bổn cha kế áp lực rất lớn a a a!

Tinh thần sa sút xong, cha kế nào đó lĩnh ngộ đầy đủ được sự gian nan của cuộc sống tĩnh tâm lại, bắt đầu nhìn về tương lai đen như đáy nồi của mình.

Tổng mục tiêu —— thay Vạn Nhận Luân đem đám quỷ súc từng tên một thu phục hết, sớm ngày xuyên trở về.

Ưu thế bản thân——

① Bộ dạng thuần lương khả ái, người gặp người thích, hoa gặp hoa hái, quỷ súc gặp cúc hoa khai.

② Chỉ số khôi phục thân thể là số một, cho dù nó là bị nến bỏng, bị roi quất, bị ngân châm đâm, trước khi gặp tiểu công tiếp theo, đều khôi phục lại mềm mịn như tơ, không tỳ vết như ngọc.

③ Tiểu cúc hoa bị làm nhiều lần mà không hỏng, vĩnh viễn phấn hồng mềm mại, bao la vạn tượng, hút nhả như thường.

④ Hiểu biết về thế giới này nhiều không kể xiết thậm chí còn biết cúc hoa của mình có bao nhiêu cánh.

Hoắc Cải lần thứ hai OTZ, thân là kịch tình đế khoác da nhược thụ vạn ngược không chết, bản cha kế vẫn như cũ biểu thị áp lực rất lớn. -_-

Hoắc Cải nghĩ tới ưu thế bản thân đã 5 phút, sống chết cũng không nghĩ ra được ưu thế khác, đành phải vất bỏ đại hội tổng kết ở trong đầu. Việc cấp bách chính là, bình an trôi qua tình tiết thụ ngược đầu tiên này, sau đó phản kích lại. Đoạn này có thể nói là bắt đầu bi kịch nhân sinh của Vạn Nhận Luân, chỉ cần xoay chuyển được, đường sau này có thể theo đó mà thay đổi đại bộ phận.

Mình phải làm như vầy như vầy, lại như vầy như vầy…

Kế hoạch định ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của Hoắc Cải hiện lên một nụ cười âm hiểm, hừ hừ, lão tử đường đường là tác giả, là cha kế đệ nhất giới đam mỹ, sao có thể để đám tiểu tốt kia bạo cúc chứ, muốn bạo, cũng là bạo cúc đối phương! Vạn Thử Ly, còn có đám qua đường ất giáp bính, giữ chặt tiểu cúc hoa của các ngươi, gia sẽ hảo hảo chiêu đãi các người~

Hoắc Cải sửa sang bộ quần áo sạch sẽ nhưng có chút cũ kỹ trên người, đẩy cửa mà ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play