đây thật sự là một đêm hoang đường.

Hải Nhã giống như là ngọn núi lửa đang tuôn trào, đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng ngăn chặn, lấp kín vừa đứng lúc, gian trá giảo hoạt, thậm chí không để cho cô nói thêm bất kỳ từ nào nữa.

Nhìn vào ánh mắt Tô Vĩ khiến cô cảm thấy rất sợ hãi, dường như hít thở không thông.

"Hải Nhã, " anh đột nhiên gọi tên cô, "Đến đây."

Dũng khí của cô trong nháy mắt liền bị hút hết, nhưng vẫn mạnh miệng chống đỡ oán hận nói.

"Em đi về." cô nói rất nhanh, rồi xoay người rời đi, giống như là trốn tránh .

Một cánh tay từ phía sau bắt được cánh tay của cô, cô dùng hết sức vùng ra bỏ đi, anh lại nắm lại, cô lại hất ra – chuyện này hết sức quen thuộc khiến toàn thân cô phát run, hai chân suýt chút nữa thì mất đi sức để chống đỡ. Anh đột nhiên giữ chặt lấy vai cô, từ phía sau ôm chặt lấy cô, những chuyện sự sợ hãi trong thoáng chốc tan biến hết, thân thể cô sắp bị vò nát, cô thấy một cảm giác sợ hãi mới lạ, không dám đối mặt với chuyện sắp sửa xảy ra.

"Nói một câu thật lòng, đối với em mà nói khó khăn như vậy?" Anh nhỏ giọng hỏi.

Hải Nhã cắn răng, giống như động vật nhỏ bị người ta bắt được nhược điểm, vẫn giữ lại một chút không cam lòng.

"Anh muốn nghe em nói lời nói thật gì nữa” Cô cười lạnh, "Anh nghĩa rằng em sẽ nói cái gì?"

Tô Vĩ từ từ buông tay ra, Hải Nhã như được giải thoát tránh ra vừa vặn đối diện tới một chiếc taxi, cô đang muốn vãy, đột nhiên túi xách bị người níu lại, anh thả một cái điện thoại di động vào.

"Em không muốn!" cô ngăn cản.

Tô Vĩ vẫy chiếc taxi, đem cô khe khẽ đẩy vào, cửa xe vừa đóng, anh giống như nói một câu gì đó, nhưng cô không nghe thấy. Cho đến khi đến đầu con đường, cô mới từ trong cửa sổ nhìn lại, bóng dáng Tô Vĩ ở dưới ánh đèn giống như một bức tranh Thủy Mặc, sao đó đèn xanh sáng lên, bóng dáng đó nhanh chóng xa dần, cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa.

Trong lòng có một cảm giác hoang mang mất mát quen thuộc, chuyện tối nay tất cả giống như là một giấc mộng, nếu như tỉnh lại sẽ quên mất.

Có lẽ quên mới là tốt nhất, đem toàn bộ chuyện của anh chôn ở đây, im lặng không một tiếng động kết thúc nó. Cô đã không yêu cầu xa vời được người khác yêu, vứt bỏ người đã từng gặp gỡ, bắt đầu một cuộc sống sinh viên mới, bất kể ai cũng không biết cuộc sống mới của cô, không quan tâm đến ai vượt qua cuộc sống này.

Tài xế xe taxi là một bác gái trung niên, đột nhiên mở miệng nói: "Cô gái, phía sau ghế ngồi có giấy lau."

Hải Nhã như tỉnh mộng, lúc này cô mới phát hiện ra trên mặt mình toàn là nước mắt, cô vội vàng tìm kiếm giấy lau trong túi xách,chiếc điện thoại bị anh nhét vào trong tui xách bỗng nhiên vang lên hai tiếng bíp, cô ngừng động tác lại, có một loại xúc động muốn ném chiếc điện thoại đó ra ngoài, nhưng cũng chỉ là một chút xúc đông vô lý mà thôi.

Hải Nhã ngừng thở, từ từ cầm điện thoại di động lên, vuốt nhẹ khóa màn hình, phía trên nhắc nhở có hai tin nhắn, tên người gửi là “Tô Vĩ”

Tin nhắn của anh vĩnh viễn viết rất đơn giản, điều thứ nhất chỉ có mấy chữ: "Đừng tắt máy nữa."

Điều thứ hai là một cụm từ: "Nếu không có pin nhớ trả lại cho anh."

Hải Nhã vội vàng thoát ra và trở về trang chính, trên đó hiển thị, số lượng pin còn một ô, điện thoại di động phát ra nhắc nhở pin yếu. Cô hơi buồn cười, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, đem màn hình làm ướt.

". . . . . . Làm phiền chị dừng xe." cô nhẫn nại đến cực hạn, đột nhiên mở miệng.

Nữ tài xế đem xe dừng ở đầu đường, Hải Nhã đẩy cửa ra bước nhanh về phía lúc nãy, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cô cảm thấy mình đang phát run.

Không có ai so với cô muốn lệ thuộc vào anh như lúc này, không muốn xa rời, cô vẫn luôn tìm kiếm trên người anh, khát vọng vĩnh viễn được người ta yêu thương và dịu dàng, chờ anh có thể bao dung cô lúc cô yếu đuối tùy hứng, nhưng anh không làm như vậy. Rời bỏ cô, rồi ép buộc cô nói rõ thái độ, coi cô giống như con khỉ để đùa giỡn.

Cô lại như một con khỉ điên cuồng chạy về phía ánh trăng chiếu dọi trên mặt biển, cứ nghĩ rằng sẽ nhận được nhiều thứ, nhưng sau đó lại phát hiện ra chẳng có gì cả, tình huống như thế này thật sự khiến người ta hận thấu xương. Cô nghĩ đến cảnh cả đời không qua lại với nhau, không muốn tổn thương đến anh nhưng lại khiến anh hết hi vọng, thế nhưng lời cầu khẩn của cô lại không có ý nghĩa gì, thậm chí như cố tình gây sự.

Không thể rời bỏ người chính là cô, không phải bất luận kẻ nào.

Cô không thể rời bỏ anh, trong lòng cô đối với anh giống như hận đến cực hạn, vừa như là một giây cũng không thể tách rời tình cảm chân thành.

Cây cầu kia gần ngay trước mắt, Tô Vĩ ngồi lên lan can, điếu thuốc kia còn chưa hút xong. Anh đưa đôi mắt đen láy nhìn cô, bên trong đó rốt cuộc đang chứa cái gì, cô đoán không ra.

Hải Nhã đưa di động đưa đến trước mặt anh, mở miệng: "Vốn dĩ không có pin. . . . . . Anh cố ý?"

Tô Vĩ hút đến ngụm khói cuối cùng, ném tàn thuốc xuống dưới chân hơi nhún chân giẫm, từ từ nhận lấy, đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo, Hải Nhã lảo đảo ngã vào trong ngực anh, mệt mỏi giãy giụa: "Em muốn đi về."

Anh ôm thật chặt cô, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự muốn đi?"

Cô rất hận anh, anh mãi mãi không nói bất cứ chuyện gì cho cô biết, nhưng lại ép buộc cô, đã sớm nắm chắc cô. Cô cảm thấy trong thân thể có cái gì đó ngo ngoe động đậy muốn đi ra, anh muốn đem cô ép buộc đến lúc đối diện với sự thật.

"Buông tay!" cô nhấc chân đá vào anh.

Tô Vĩ ôm cô lên , bước nhanh đi về phía xe máy, Hải Nhã hét lên một tiếng, đã bị anh đặt lên trên xe, lần này ngồi rất vững, anh lưu loát lên xe, khởi động xe máy, nói: "Ôm chặt, té xuống anh mặc kệ."

Xe máy gầm rú khởi động, Hải Nhã bất giác ngửa ra sau, không thể không ôm chặt lấy anh, ôm so với trước đây chặt hơn rất nhiều.

Nhanh như chớp, dường như mới chớp mắt một cái đã đến dưới nhà anh, trước kia có cô ngồi sau anh sẽ không đi nhanh như vậy, Hải Nhã hoàn toàn không thích ứng tốc độ này, xe lại hai chân cô như nhũn ra, thật là bẽ mặt. Tô Vĩ tháo mũ bảo hiểm, trực tiếp ôm ngang cô xuống, lại bị cô tức giận, dùng sức đá anh, hét lớn: "Buông ra!"

Anh dường như không nghe thấy, cứ như vậy ôm cô bước lên cầu thang rồi mở cửa vào nhà, Hải Nhã chưa bao giờ bị ép buộc như vậy, giống như một con hổ bị bắt lại, vừa đá vừa cào, cuối cùng dứt khoát há miệng cắn vào tay anh, Tô Vĩ đau đến khàn một tiếng, nhanh chóng dữ lấy gáy cô, năm chặt cằm ra sức hôn, cô dùng sức cắn anh, anh lập tức cắn ngược trở lại, Hải Nhã không biết anh cũng tàn nhẫn như vậy, đôi môi bị anh cắn đến trầy da, cố gắng tránh ra, há miệng thở dốc.

Tô Vĩ ngược lại nở nụ cười, lau môi, lưu lại trên đó vết máu lau khô.

"Tiểu quỷ nhát gan." Anh nhỏ giọng nói, đột nhiên lại nắm chặt cằm cô, nâng lên nhìn vết thương trên môi cô, trong lòng Hải Nhã có một luồng nhiệt muốn bùng nổ, cô dừng sức đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cô há miệng muốn cắn, ngón tay cái và trõ của anh nắm ở xương quai hàm cô, không cách nào cắn được.

Một Tô Vĩ luôn dịu dàng săn sóc, đúng thật như là do cô tự tưởng tượng ra, anh dây dưa lại giả dối, nhưng bất kể Tô Vĩ là người như thế nào, đều giống như mò kim đáy biển không cách nào lấy được. Cô không thể nhịn được nữa, muốn có được anh, còn muốn hung hăng hành hạ anh, cô không nói rõ được rốt cuộc cô đối với anh là yêu hay là hận.

Trời đất quay cuồng, Hải Nhã bị đẩy ngã ở trên ghế sofa, cô ra sức giãy giụa, cào trên bả vai anh khiến vai anh đỏ lên. Cô cảm thấy bản thân mình 20 năm qua chưa từng phóng túng như vậy cũng như hung dữ như vậy, vừa hận anh, rồi lại cảm thấy thoải mái một cách không hiểu, thậm chí vì vậy mà hưng phấn đến toàn thân phát run.

Đôi môi bị thương cùng đôi môi của anh dây dựa cùng một chỗ, cô bị cảm giác phóng túng này làm cho toàn thân thích thú như trên mây, bất tri bất giác kịch liệt hôn trả lại anh, không biết là người nào muốn ăn người nào. Trái tim như sắp từ trong cổ họng điên cuồng bay ra ngoài, Hải Nhã miệng to thở hổn hển, rồi lại cảm thấy dưỡng khí chưa đủ, choáng váng hoa mắt hơn nữa muốn hôn mê, anh lại dùng đôi môi nóng bỏng ướt át theo bên tai cô đi xuống hôn và cắn mút, rơi vào trên cổ, trằn trọc lặp lại, loại cảm giác sung sướng xa lạ này khiến cô say mê, rõ ràng là muốn làm tổn thương anh, lại không nhịn được muốn anh càng nhiều.

Tay của anh giống như nóng lên mà có lực, từ vạt áo sơ mi của cô tham tiến vào, nhẹ nhàng vuốt vè thân thể của cô, cô cảm thấy bản thân mình như muốn lạc hướng, không biết nên đi nơi nào, quần áo bị mồ hôi thấm ướt dính vào sau lưng, chỉ hận không thể xé nát nó ra khỏi cơ thể.

Móc lưng áo lót không biết đã bị mở ra lúc nào, tay của anh đặt lên trước ngực cô, Hải Nhã khẽ run rẩy, đột nhiên cảm thấy một cảm giác vô cùng sợ hãi, cảm xúc xa lạ, cô chưa bao giờ bị người nào chạm vào chỗ đó. Cả bắp thịt trên người cô cũng căng thẳng, cứng đờ nắm lấy bả vai anh, không biết làm như thế nào.

Tô Vĩ giống như là nhận thấy được sự lo lắng của cô, động tác dần dần thả nhẹ sức lực, nhẹ nhàng và êm ái vuốt ve. Hải Nhã khó chịu quay đầu, môi cắn lên vành tai anh, há mồm ngậm, nhẹ nhàng cắn. Trái tim sắp đụng đến cổ họng, cái loại cảm giác đau đớn yếu ớt này như một luồng điện chạy toàn thân cô, cô có cảm giác như một dòng nước muốn chảy ra.

Anh đột nhiên bế cô lên, đi vào phòng ngủ, đem cô đặt lên trên giường.

Quần áo ướt đẫm mồ hôi trên người bọn họ đã sớm không biết đi nơi nào, Hải Nhã có cảm giác mình sắp điên rồi, trước đây rất lâu, khi chưa có Đàm Thư Lâm, cô luôn ảo tưởng đêm đầu tiên của mình sẽ như thế nào, đối phương phải là một người đàn ông một dịu dàng mà săn sóc , bất kể cô yếu đuổi hay cố tình gây sự, cũng rộng lượng mà tha thứ, phòng ngủ bọn họ sẽ được trang trí bằng hoa, tất cả đều ấm áp mà lãng mạn.

Cũng không phải như bây giờ bởi vì phóng túng mình mà cảm thấy rất vui vẻ, giống như những sợi rong biển dây dưa vuốt ve lẫn nhau, đều muốn ăn đối phương vào trong bụng. Nhưng cô lại cảm giác loại chuyện này dũng khí điên cuồng mà hưng phấn, trong bóng tối như thế này, cô giống như có thể nhìn thấy đươc chân thực bản thân mình: tham lam vô độ, mãnh liệt bá đạo.

Tay của anh càn rỡ chạy dọc theo người của cô, hai đôi môi bị thương quấn quýt không tách ra, cái loại cảm giác vì ma sát lẫn nhau mà sinh ra đau đớn khiến máu sắp sôi trào. Hải Nhã cố hết sức thở hổn hển, anh vội vàng mà điên cuồng, cũng mất trí giống như cô, hai người chìm đắm trong Địa ngục ngọt ngào an ủi nhau.

Đôi môi đang dây dưa chợt tách ra, Hải Nhã cảm thấy một cảm giác trống không vô cùng, giơ tay lên ôm lấy cổ của anh, giọng nói khàn khàn: "Quay lại!"

Anh đang kề lên gò má nóng bỏng của cô, lại tiếp tục hôn, sau đó chính là đau đớn, không gì so sánh nổi, chưa từng 1 lần trải qua không thể nào tưởng tượng được nỗi đau đớn đó. Hải Nhã run rẩy bật ra tiếng rên rỉ, hai chân run lên, lôi tóc anh muốn đẩy anh ra. Tô Vĩ một tay vòng xuống dưới eo cô, ôm thật chặt, một cái tay nhẹ nhàng đặt lên trên trán cô, cúi đầu từng chút từng chút một hôn đôi môi đang run rẩy của cô.

". . . . . . Chịu đựng." Giọng nói của anh cũng run rẩy, "Lát sẽ qua ."

Không có ánh trăng lãng mạng, không có một căn phòng tràn đầy hoa tươi, cô cảm thấy những thứ kia đã hoàn toàn không quan trọng, động tác nhịp nhàng ra vào điên cuồng đã dần dần chậm lại, anh nhẹ nhàng với cô, trong bóng tối làm người ta hít thở không thông , cô ôm thật chặt anh, dùng sức ôm chặt giống như là lúc nào cũng có thể sẽ mất đi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play