Tuy rằng lần này bị đến cục cảnh sát khiến cậu ta sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn không lưu lại hồ sơ, nhưng mà đối với Đàm Thư Lâm hình như cũng là một đả kích không nhỏ. 20 năm qua mỗi chuyện mà cậu ta trải qua đều thuận lợi, ở nhà có cha mẹ yêu thương, lúc ra ngoài người khác vì nể mặt mũi của gia đình cậu cũng rất khách khí, bên cạnh vô số người nịnh bợ lấy lòng không đếm hết, lúc cậu ta giận dữ lấy bọn họ ra hung hăng xả giận cũng không ai dám nói gì, khi cậu phát hiện bởi vì tính khí ương ngạnh của mình mà lại đụng phải một bức tường cao, thì rốt cuộc vẫn không thể ngu ngốc mà cứ đụng vào được.

Mơ màng ở nhà một ngày, đến chiều Đàm Thư Lâm cuối cũng cũng bình tĩnh lại, vội vàng gọi điện thoại cho Hải Nhã, cô bây giờ càng ngaỳ càng không khách khí, trước kia điện thoại cho cô, điện thoại đổ chuông chưa đến nửa phút đã nhận, mà bây giờ điện thoại đổ chuông cả buổi, đột nhiên điện thoại cắt đứt, cô lại dám tắt điện thoại.

"Mẹ nó. . . . . ."

Đàm Thư Lâm bắt đầu ngang ngược cứng rắn, gọi điện thoại cho cô liên tục nửa giờ liền, Hải Nhã không còn cách nào khác đành phải nhận điện thoại, qua ông nghe thấy giọng nói của cô hết sức mệt mỏi và buồn bực.

"Cậu lại có chuyện gì nữa vậy?" Giọng nói của cô hơi khàn, có lẽ là mệt.

Đàm Thư Lâm lúc này ngược lại không nói được gì, cậu đang muốn dạy dỗ cô một lát, bây giờ ngược lại đem hết dự tính ban đầu quên đi, một lúc lâu mới cau mày nói: "A, này chuyện đó. . . . . . cậu không đem chuyện hôm nay nói ra chứ?"

"Chuyện gì? Chuyện cậu bị đưa đến đồn cảnh sát hả. . . . . ."

Không đợi cô nói xong cậu ta đã vội nói: "Ngừng! Tóm lại ——Cậu không được nói ra đó?"

Hải Nhã bị cậu ta làm cho không biết nên khóc hay cười, lạnh nhạt nói: "Chưa nói, nếu cậu không nhắc đến thì tớ cũng quên mất rồi."

Trong lòng cậu ta vẫn không thoải mái, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, chuyện này bị người khác nắm được giống như là bị nắm thóp vậy, cô nói giờ cô đã quên, đặc biệt đối tượng còn là Chúc Hải Nhã, cậu ta không có cách nào khiến cho bản thân yên tâm được.

"Quên là tốt nhất. . . . . ." Cậu cố ý làm cho giọng điệu của mình lạnh lùng, "Cứ như thế đi. . . . . . Ừ, cảm ơn."

Hải Nhã lắc đầu khép lại điện thoại di động lại, nhìn dáng vẻ Đàm Thư Lâm cũng không phải là người không có lương tâm, đã gây ra chuyện, vẫn sợ người nhà mình biết, lần này gọi điện thoại, là muốn cô không nói chuyện này cho gì Thẩm à?

"Ai vậy? Cái gì mà đồn cảnh sát?" Dương Tiểu Oánh đang ngồi ăn bánh ở đối diện thuận miệng hỏi một câu.

Hải Nhã cười cười: "Chuyện mở quán Bar đó, cậu ta làm mất chứng minh thư bị bắt đến đồn cảnh sát xử lý.”

"Cậu ta mở quán bar thật hả? !" Dương Tiểu Oánh líu lưỡi, "5 vạn làm sao mở quán bar chứ?"

5 vạn chỉ là số tiền đặt cọc ban đầu thôi, sau này còn phải lắp đặt thiết bị và quảng cáo nữa, lại là một khoản lớn hơn, dù thế nào đi nữa cậu ta cũng nhiều tiền mà. Hải Nhã lười phải suy nghĩ chuyện của cậu ta, nắm cái muỗng múc bánh trôi trong chén, mới vừa đưa đến miệng, tin nhắn điện thoại di động lại vang lên, cô mở ra đọc, Đàm Thư Lâm gửi cho cô một tin nhắn: "Bức ảnh ở KV tôi xóa rồi, chuyện lần trước là do tôi quá xúc động. PS: Nhớ kỹ không được đem chuyện ngày hôm nay nói ra đó."

Vì thế. . . . . . Đây thật ra là trao đổi ngang bằng? Hải Nhã bật cười, tình trạng trao đổi buôn bán cuối cùng cũng chứng tỏ cậu ta đã lớn thêm vài tuổi rồi, đã không phải là học sinh tiểu học nữa, mà đã biến thành một học sinh trung học rồi.

"Hải Nhã, Hôm nay có muốn đến KV Lạc Lai hát không?" Dương Tiểu Oánh rất vui vẻ, "Tiểu Trần hôm nay đi làm, chúng ta có người quen nên không lấy tiền."

Cái gì mà có người quen không lấy tiền, cậu ta thật ra là muốn đến gặp tiểu Trần. sau khi Hai người bọn họ xác định quan hệ yêu thương, Dương Tiểu Oánh giữ vững lý trí không dọn ra ngoài ở chung với anh ta, cộng thêm lần này lại vừa đi học lại vừa đi làm, thời gian gặp mặt cửa hai người thật không nhiều, đối với những người đang bước vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt mà nói, đúng thật là không thể nào dễ chịu.

Hải Nhã là người biết lắng nghe, nên đã đồng ý. Cô cũng đã rất lâu rồi không đến quán KV Lạc Lai, cái nghề này nhân viên làm thêm không cố định so với cô suy nghĩ nhiều hơn rất nhiều, đi theo Dương Tiểu Oánh vào cửa, trước cửa cũng vậy mà nhân viên tiếp khách cũng vậy, phần lớn đều là gượng mặt lạ, người duy nhất nhìn quen là tiểu Trần, anh ta mang theo ống nghe ở trong góc không biết cùng người khác nói gì, cho đến khi Dương Tiểu Oánh phất tay gọi anh, vẻ mặt anh vui mừng đi đến.

"Làm sao lại đột nhiên đến đây? Không nói cho anh biết trước một tiếng!"

Tiểu Trần không kìm lòng được kéo một cánh tay của Dương Tiểu Oán, rất lâu mới phát hiện Hải Nhã đang đứng ở một bên, anh có chút xấu hổ, mỉm cười gật đầu chào cô.

"Em đến để bắt quả tang, " Dương Tiểu Oánh cười nói đùa, "Có cái yêu đương với cô bé nào, bảo cô ta trốn ngay, đừng để em nhìn thấy."

"Nói bậy bạ nữa."

Tiểu Trần thân mật nhéo mũi cô, dẫn hai người lên tầng, mở một phòng bao để hai người đi vào, một lát sau lại mang hai ly nước trái cây đến, mông cứ như vậy dính vào trên ghế sa lon, sống chết không di chuyển.

Hải Nhã vội vàng kiếm cớ đi nói toilet, để khoảng không để hai người bọn họ tâm sự. Quán KV Lạc Lai kinh doanh vẫn luôn tốt như vậy, dù là bất cứ lúc nào, khách đến quán đều rất đông, nhân viên thu ngân và phục vụ cũng đã thay thai người khác rồi, không ai biết hải Nhã cả, lão Trương cũng không ở đây, cũng đỡ xấu hổ hơn một chút.

Đứng ở trong tolet khoảng 10 phút, có lẽ hai người bọn họ ngọt ngào tâm sự chắc cũng xong rồi, Hải Nhã liền trở lại phòng, giơ tay lên gõ cửa, sau đó khẽ mở ra, đúng lúc Dương Tiểu Oánh và tiểu Trần đang nói chuyện, hình như tranh cái chuyện gì đó, giọng nói của tiểu Trần rất vang: "Đúng vậy! Anh con mẹ nó chính là người nghèo rớt mồng tơi! Anh không nuôi nổi em! Nên em đã vội vàng tìm việc mới, còn nói yêu anh gì chứ!"

Cãi nhau? Hải Nhã lúng túng đứng ở ngoài cửa, cánh tay đang cầm nắm cửa, vào cũng không được ra cũng không xong.

Người ở bên trong hình như không phát hiện cửa đã bị mở ra, giọng nói cửa Dương Tiểu Oánh còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Em lúc nào thì nói anh là nghèo rớt mồng tơi? Em khổ cực đi làm cũng là sai à? em không làm gì cả cứ ở nhà để anh nuôi, khác gì heo đâu, như vậy anh vui à?”

"À, thì ra sống dựa vào anh giống như heo. Được! em được lắm!"

Anh ta tức giận đem gạt tàn thuốc nện ở trên khay trà, không nói chuyện nữa, cả căn phòng chìm trong im lặng.

Hải Nhã suy nghĩ hồi lâu, quyết định lặng lẽ đóng cửa lại, lại vào toilet đứng thêm 10 phút nữa mới quay lại, lần này gõ cửa bên trong nhanh chóng có phản ứng, tiểu Trần ngồi dựa vào cạnh cửa kéo cửa ra, Dương Tiểu Oánh nhìn về phía cô nói đùa: "Cái cậu này ở bên trong toilet lâu vậy !"

Hải Nhã mỉm cười ứng phó mấy câu, len lén quan sát vẻ mặt hai người bọn họ, giống như đã bình thường trở lại, trên mặt Dương Tiểu Oánh vẫn còn đỏ ửng, ngọt ngào nhìn về phía tiểu Trần cười: "Anh còn ngồi đó? Coi chừng quản lý thấy đấy! Nhanh đi mau lên!"

Tiểu Trần vẫn còn hơi lo lắng, đưa mắt ra hiệu cho cô: "Buổi tối . . . . . ?"

Dương Tiểu Oánh ra sức mà vẫy tay: "Biết rồi biết rồi! Đi nhanh đi!"

Hải Nhã chờ tiểu Trần đóng cửa đi ra ngoài, mới thử thăm dò hỏi: "Buổi tối cậu cùng Tiểu Trần đi ăn à?"

Dương Tiểu Oánh ôm mặt lắc đầu, có chút xấu hổ: "Anh ấy chín giờ tan ca, chuyện này. . . . . . Hải Nhã, buổi tối tớ sẽ không về đâu."

"A. . . . . ." Hải Nhã cũng có chút lúng túng, có câu nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, câu nói này, câu nói này rất đúng, lúc vừa rồi hai người bọn họ còn cái nhau nảy lửa, mà một lát sau lại dính vào nhau rồi.

"Cậu thật sự không muốn đến sống cũng Tiểu Trần à?" cô hỏi cẩn thận.

Dương Tiểu Oánh ngây ngẩn một hồi, cười lắc lắc đầu: "Tớ phải có cuộc sống của mình. chuyện gì cũng dựa dẫm vào đàn ông, dựa vào tình cảm, không sẽ không được lâu dài."

Hải Nhã cũng có chút ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Cậu nói đúng."

Co phải thái độ lý trí như vậy thì tốt hơn không? Mọi việc đầu tiên là phải lo lắng cho bản thân, không cần hi vọng xa vời là người khác sẽ yêu mình cả đời. Cuộc đời này thống khổ nhất, không phải là không có tình yêu, mà là có được sau đó lại mất đi, vì không muốn một ngày nào đó sẽ phải chịu đau khổ như thế này, mỗi người phải yêu bản thân nhiều một chút.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã đến tháng sáu, mùa hè năm nay đến đặc biệt sớm, quần áo mùa xuân vừa mới mặc được mấy ngày, đã phải thay quần áo mỏng mùa hè rồi.

Ngày thứ ba lại đến ngày Hải Nhã đến nhà dạy kèm anh văn cho Tiểu Duyệt, đứa bé này lần trước thi trắc nghiệm anh văn được 82 điểm, cô đã tuân thủ lời hữa, mua chon con bé một cặp tóc con thỏ, đôi mắt được đính bằng thủy tinh, Tiểu Duyệt rất thích, ngược lại mẹ Tiểu Duyệt lại có chút xấu hổ. Người biết nhìn sẽ biết kẹp tóc này không hề rẻ, Hải Nhã làm gia sư một tháng tiền công cũng không đủ mua mấy đôi, vì vậy cô muốn đưa tiền cho Hải Nhã: “Cô giáo Chúc, vật này cứ để cô mua cho, để cháu tiêu tiền như vậy cô thật sự là quá xấu hổ.”

Hải Nhã từ chối nhã nhặn: "Không có gì, là cháu đã đồng ý mua cho con bé, cô giáo như cháu cũng rất vui mừng."

Mẹ Tiểu Duyệt không biết nghĩ tới điều gì, muốn nói rồi lại ngừng, cuối cùng không nhịn được, mới nói: "Cô muốn cùng cháu trao đổi một chút, kỳ học sau không phiền đến cô giáo Chúc nữa, cháu vẫn là sinh viên đúng không? Nên lấy việc học làm trọng."

Hải Nhã sững sờ, cũng không ngờ đối phương sẽ nói đuổi việc cô như vậy, lẽ ra cô còn muốn dạy cho Tiểu Duyệt dạy nửa năm nữa, đứa nhỏ này thành tích anh văn thi đã cao hơn rất nhiều, tại sao lại muốn đuổi việc gia sư như cô.

"Là cháu dạy không tốt sao?" Cô cẩn thận hỏi.

Mẹ Tiểu Duyệt miễn cưỡng cười: "Không phải, chạu dạy vô cùng tốt, Tiểu Duyệt nhà cô với cháu cũng rất hợp nhau . Chỉ là cái đó. . . . . . cô giáo Chúc, cô cũng không khách khí nói thật với cháu luôn, chồng cô nói, mấy tháng trước cháu có một người bạn bởi vì đánh nhau bị đưa đến đồn cảnh sát. Cháu...bạn cháu quan hệ có chút. . . . . . Nói như thế nào đây, không quá thích hợp. Nhưng mà gia đình cô vẫn cảm ơn cháu, Tiểu Duyệt tìm nhiều gia sư như vậy, chỉ có cháu dạy con bé tốt lên."

Thì ra là bởi vì chuyện của Đàm Thư Lâm. . . . . . trong lòng Hải Nhã có chút uất ức , sau khi cắn môi im lặng nửa ngày, rốt cuộc gật đầu một cái: "Vậy. . . . . . Cháu cũng rất vui vẻ khi ở đây làm nửa năm. Cám ơn, hẹn gặp lại."

Cô xoay người rời đi, càng nghĩ càng thấy phải uất ức, giống như sự cố gắng nửa năm qua của mình, đã nhẹ nhàng bị chối bỏ, đột nhiên đuổi việc đúng thật giống như đánh đòn cảnh cáo, đánh đến mức kiến cô bối rối. Không trách mấy lần gần đây, khi cô dạy cho Tiểu Duyệt, cha mẹ Tiểu Duyệt không nhiệt tình và thân thiện như trước đây, quá trình dạy học mẹ Tiểu Duyệt thậm chí thường ở trong phòng nghe toàn bộ buổi dạy, cô vẫn không biết điều quan trọng ở đây là gì, cô còn tưởng rằng việc nói đến chuyện quần áo của mình khiến họ hiểu lầm, thì ra là bọn họ đang âm thầm đề phòng cô, nhân dịp có kết quả cuộc thi lần này của Tiểu Duyệt, tiện thể đuổi việc cô luôn.

Bọn họ coi như đã cho cô chut thể diện, ngay lúc đó không lập tức đuổi việc cô, nhưng bây giờ so lập tức đuổi việc cô còn khiến cô khó chịu hơn.

Hải Nhã cúi thấp đầu chậm rãi đi ra khỏi con phố này, cách xa vẫn có thể nhìn thấy Tô Vĩ đang tựa trên xe máy chờ đợi mình, cô đi tới, còn chưa kịp nói gì nước mắt đã rơi xuống, Tô Vĩ giang hai cánh tay ôm cô, nhỏ giọng an ủi: "Sao vậy?"

Hải Nhã lắc đầu một cái, đang muốn nói chuyện, điện thoại trong ngực anh đột nhiên vang lên. Tô Vĩ ôm lấy cô ấn đầu cô vào ngực mình, một tay nhận điện thoại, alo một tiếng.

Trong loa ầm ĩ không chịu nổi, có người đang lớn tiếng la hét, chân mày Tô Vĩ dần dần nhíu chặt: "Ngày mai tôi đi qua."

Người đầu bên kia điện thoại lại hét lên mấy câu, anh đành phải đồng ý: "Tôi lập tức đến."

Thu tay lại, anh vuốt vuốt tóc Hải Nhã, cô dùng sức lau nước mắt, miễn cưỡng cười cười: "Không có việc gì, anh đi đi, em đi thuê xe."

Tô Vĩ dắt tay của cô, suy nghĩ một chút, nói: "Anh và em cùng đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play