Phương Sĩ Thanh chưa kịp nghe hết, không hiểu chuyện gì, nói: “Thu Dương? Giới thiệu bạn trai gì?”

Đầu dây bên kia Trịnh Thu Dương nổi lửa bùng bùng nói: “Thì tên bạn học bán bảo hiểm của mày đó, là mày giới thiệu cho Viên Thụy chứ gì nữa?”

Phương Sĩ Thanh trở mình một cái, lẩm bẩm: “Cái gì bán bảo hiểm? Người ta là giám đốc công ty bảo hiểm… Hửm? Sao mày biết?”

Trịnh Thu Dương mắng thẳng mặt: “Mày là anh em ruột của tao! Sao lại nỡ nào đi phá chuyện của tao!”

Phương Sĩ Thanh không hiểu ra sao: “Rốt cuộc mày đang nói cái gì vậy? A! Có phải mày lại đi khi dễ Viên Thụy? Mày đừng có lúc nào cũng trêu chọc nó được không?”

Trịnh Thu Dương oán khí ngùn ngụt nói: “Tao khi dễ em ấy cái bíp! Rõ ràng là em ấy trêu chọc tao! Tao cũng nói tao thích em ấy rồi, giờ em ấy lại đi thích tên bán bảo hiểm kia!”

Phương Sĩ Thanh: “… Chẳng lẽ Viên Thụy đi bơm ngực rồi hả?”

Trịnh Thu Dương hết sức nghiêm túc nói: “Tao không có nói giỡn!”

Phương Sĩ Thanh hoàn toàn bị sét đánh tỉnh, nói: “Mày…thích Viên Thụy?”

Trịnh Thu Dương rốt cuộc bớt nóng đi chút xíu, như hổ giấy đùa giỡn nói: “Sao? Không được hả?”

Giờ Phương Sĩ Thanh mới chợt nhớ tới, mấy hôm trước ăn cơm với Viên Thụy có nghe cậu ta kể chuyện này, nói Trịnh Thu Dương thổ lộ với mình rồi, cách thức trông chẳng hề nghiêm túc, chưa nói có cảm động sâu sắc hay không, chứ quả thực đầu óc cứ như bị cửa kẹp mà nói hươu nói vượn.

Trịnh Thu Dương thở dài nói: “Phương Sĩ Thanh, tao thật sự nghiêm túc, tao cũng nói với mẹ tao rồi.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Trịnh Thu Dương nói: “Tao hao thật lớn sức lực, mới trấn an được mẹ tao, đang cao hứng tìm em ấy, vậy mà em ấy không chịu mở cửa cho tao! Còn nói mày mới giới thiệu một tên bạn trai cho em ấy, em ấy cũng thích tên kia rồi!” Nói xong hắn liền chửi thề một câu.

Hắn như vậy có vẻ không phải đang đùa, nhưng Phương Sĩ Thanh vẫn thấy vụ này hơi siêu tưởng, nói: “Chẳng phải mày thẳng tắp sao? Làm sao có thể để ý Viên Thụy?”

Sau một lúc lâu, Trịnh Thu Dương mới nói: “Nói cho mày biết, chính tao cũng không biết rốt cuộc mình thích cái gì ở em ấy, nhưng mà mỗi ngày đều mong có thể thấy em ấy, em ấy ngốc nên toàn bị người ta khi dễ, tao chỉ muốn sau này chỉ có mình tao mới được khi dễ em ấy thôi.”

Phương Sĩ Thanh nghe lời chân thành đó giờ chưa hề thể hiện này của hắn hơi chấn động, do dự nói: “Hôm trước tao mới đưa số liên hệ của đàn em đó cho nó thôi, chắc hai người nó cũng thuận lợi phát triển, mà chưa hẳn có gì rồi đâu, hai người đó cũng không phải người tùy tiện.”

Trịnh Thu Dương giận dữ nói: “Viên Thụy chỉ hôn môi thôi đã ngất xỉu, đương nhiên không thể cùng người lạ ‘ấy ấy’ nhanh thế được!”

Phương Sĩ Thanh: “…” Lượng tin tức lớn thật.

Trịnh Thu Dương nói: “Theo như mày nói, Viên Thụy cùng lắm cũng chỉ mới gặp đàn em mày được một hai lần, sao chưa gì đã nói thích hắn? Hắn có đẹp trai không?”

Phương Sĩ Thanh thành thành thật thật nói: “Ừm, rất đẹp trai, đúng gu Viên Thụy thích, nếu không tao cũng đâu giới thiệu cho nó.”

Trịnh Thu Dương lại muốn lôi đình: “Mày cũng nhiều chuyện thật! Có phải trên cái trang mày làm admin không!”

Phương Sĩ Thanh chỉ trích nói: “Chuyện này sao trách tao được? Không phải chính mày nói với nó dù có thích trai cũng phải thích tao trước hả? Rồi vì tao có người yêu rồi nên mày mới thích nó? Mày ngốc vừa thôi, mày nói rõ ra thì mất miếng thịt nào hả? Người có đầu óc bình thường có nghĩ lời tỏ tình này của mày là thật được không?”

Trịnh Thu Dương lập tức nói: “Viên Thụy nghĩ thật, em ấy còn chấp nhận rồi.”

Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt, quyết định không khui vụ mình nói Viên Thụy câu “Chắc Trịnh Thu Dương chỉ muốn chọc mày chút thôi”.

Trịnh Thu Dương không vui nói: “Nếu sớm biết ba bốn ngày em ấy đã thay lòng như vậy, lúc đó tao quất em ấy luôn cho được việc, làm em ấy mấy ngày cũng không lết nổi xuống giường. Phắc! Chịu quen tao rồi, mà mày giới thiệu đối tượng cũng không từ chối, chưa gì đã thích! Thật mẹ nó một chút tiết tháo cũng không có!”

Phương Sĩ Thanh nhịn không được nói: “Mày còn dám nhắc tới tiết tháo? Mày có biết hai chữ nhân (人, 儿) viết thế nào không? Mấy em vếu to mày quen chưa tới một ngàn cũng phải tới tám trăm, Viên Thụy dễ dàng rơi vào tay mày vậy mới thật sự là đáng tiếc.”

Trịnh Thu Dương nói: “Nhưng tám trăm kia cũng chỉ là ex, Viên Thụy mới là hiện tại.”

Trong lòng Phương Sĩ Thanh thoáng nhảy dựng, không biết sao, hắn lại bắt đầu cảm thấy, lần này Trịnh Thu Dương muốn nghiêm túc thật.

Trịnh Thu Dương trong điện thoại còn đang luyên thuyên bôi đen đàn em nằm không cũng bị trúng đạn kia, vừa kể mình nổi lòng tham với Viên Thụy thế nào, Phương Sĩ Thanh buồn ngủ không chịu nổi, ánh mắt nửa khép nữa mở nghe điện thoại, còn tâm trí đã sớm say giấc từ đời nào.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân, đèn phòng khách hình như cũng bật sáng.

Hắn mở mắt ra, tưởng mẹ Phương dậy rồi, mắt nhìn đồng hồ treo tường, còn chưa đến 3 giờ, bên ngoài tiếng đốt pháo cũng đã ngơi dần, dậy sớm như vậy làm gì?

Trịnh Thu Dương đang nói: “Tao đã nghĩ á, em ấy là người mẫu, tuy gầy mà còn có thịt, chân vừa dài vừa thẳng, mông rất cong. Lúc đó thiếu chút nữa tao bị mình dọa té ra quần rồi, cuối cùng tự hỏi mình ăn nhầm gì rồi? Mà khi không lại đi ngắm mông con trai làm quái gì?”

Tai trái tai phải Phương Sĩ Thanh đều không tập trung nghe, lệt xệt dép lê tới cửa, mở cửa ra ngoài xem, bên ngoài cũng không phải mẹ hắn, mà là chị hắn, đang ngồi chỗ cửa đổi giày.

Phương Minh Dư vừa nghe tiếng, quay đầu sang nhìn, hai chị em nhìn nhau vài giây.

Di động đang dán bên tai Phương Sĩ Thanh, Trịnh Thu Dương còn đang lải nhải cằn nhằn: “Mày không biết đâu, cả hôn môi mà em ấy còn chưa từng, đơn thuần đến nỗi cái gì cũng không biết…”

Phương Sĩ Thanh rất nhanh nhỏ giọng cắt ngang lời hắn: “Thôi được rồi, lần sau nói tiếp. Tao cúp đây, năm mới vui vẻ.”

Trịnh Thu Dương: “Không phải, tao vẫn chưa…”

Phương Sĩ Thanh đã cúp máy.

Hắn hỏi: “Đã trễ vậy rồi, chị đi đâu vậy?”

Phương Minh Dư kéo khóa boots lên, thấp giọng nói: “Tô Vân đến đây.”

Phương Sĩ Thanh nhất thời trầm mặc.

Phương Minh Dư mang giày xong, đứng lên, nói: “Nếu sáng mai chị về trễ quá, thì cậu nói mẹ là chị qua nhà bạn học cũ.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Nếu ba mẹ hỏi mới sáng sớm mùng một tết đến nhà bạn học làm gì, em nói thế nào?”

Phương Minh Dư vén mái tóc dài ra sau tai, không chút để ý nói: “Chuyện của chị, họ không hỏi cậu nhiều vậy đâu, cậu tưởng còn như hồi xưa sao?”

Phương Sĩ Thanh nghiêng người qua bên muốn quay về phòng, lại do dự một chút, hỏi: “Xa không? Có cần đưa chị đi?”

Phương Minh Dư quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt là vẻ bất ngờ khó che lấp, một lát sau mới nói: “Không cần, cô ấy đang dưới lầu chờ chị.”

Phương Sĩ Thanh “À” một tiếng, trở về phòng, đóng cửa lại lần nữa.

Trái tim tổ quốc đã cách xa.



Bị tên bạn thân chúc tết cho có lệ xong cúp máy cái rụp luôn, Trịnh Thu Dương buồn bực hết sức.

Tối nay hắn nhiệt tình đi tìm Viên Thụy, muốn nghiêm túc quen rồi yêu đương, kết quả cả cửa còn chưa được bước qua.

Vậy cũng thôi đi, Viên Thụy còn cách cánh cửa nói mình đã di tình biệt luyến(1), thích bạn trai mà Phương Sĩ Thanh giới thiệu cho mình rồi.

(1) Yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Trong lòng Trịnh Thu Dương nghẹn không nói được gì, chuyện của hai người họ, rõ ràng là Viên Thụy thổ lộ trước, còn lúc nào cũng đem cặp mắt đen lay láy đó nhìn trộm hắn, chờ hắn cong thiệt rồi, Viên Thụy lại ngắm sang người khác, thành ra khác nào tự mình cong xong đến ăn vạ cậu người mẫu ngu ngốc này đâu.

Trời đất chứng giám, nếu không gặp Viên Thụy, Trịnh Thu Dương hắn còn đang thẳng tắp tung tăng trên con đường cuồng mấy cặp bưởi năm roi kìa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play