Ba người đang nói chuyện, Vương Tề đã lái xe lại đây, dừng bên cạnh bọn họ.
Phương Sĩ Thanh lập tức dạt chuyện Trịnh Thu Dương với Viên Thụy sang một bên, đi qua gõ gõ cửa ghế lái vài cái, Vương Tề phối hợp hạ kính xuống, hắn nói với Vương Tề: “Em muốn ăn kem ly.”
Vương Tề nói: “Lại đi KFC sao?”
Phương Sĩ Thanh khoa tay múa chân nói: “Góc giao lộ phía trước, có một tiệm Häagen-Dazs.”
*Haagen-Dazs là một thương hiệu kem siêu cao cấp của Mỹ nổi tiếng trên toàn thế giới với hơn 900 cửa hàng trên 50 quốc gia.
[xem]Vương Tề gật gật đầu: “Lên xe.”
Phương Sĩ Thanh vẻ mặt khổng tước lượn đến ghế phụ bên kia, đang mở cửa xe giữa chừng, mới chợt nhớ bên này vẫn còn hai người, ngoảnh lại nói: “Nè, Viên Thụy, mày theo tao về đi, đúng lúc ở gần nhau, tiện thể bao mày ăn kem luôn.”
Viên Thụy nhìn nhìn Vương Tề trong xe, nói: “Tao…”
Trịnh Thu Dương cướp lời: “Hai tụi tao còn muốn đi chơi mà, hai người mày đi trước đi.”
Phương Sĩ Thanh hoài nghi hỏi: “Hai tụi mày đi chơi với nhau? Mà chơi cái gì?”
Trịnh Thu Dương không kiên nhẫn nói: “Mày quản lắm thế, đi mau đi mau.”
Phương Sĩ Thanh không để ý tới hắn, trực tiếp hỏi Viên Thụy: “Mày muốn đi chơi với nó hả?”
Viên Thụy chớp chớp mắt, nói: “Ừm, muốn đi.”
Trịnh Thu Dương đang đứng cạnh cậu ta miệng cười toe.
Rốt cuộc Phương Sĩ Thanh cũng có cảm giác hai tên này tối nay có gì đó sai sai, hình như không hề liên quan đến hắn hay Vương Tề, đích thị là bản thân hai người này có vấn đề gì đấy.
Dù hắn với Vương Tề đã đi khá xa, nhưng hắn vẫn nhìn qua kính chiếu hậu quan sát phía sau, mơ hồ cảm thấy Viên Thụy không được ổn cho lắm.
Viên Thụy nhìn theo chiếc A8 của Vương Tề khuất sau khúc cua, thu hồi lại tầm mắt, nhìn biển quảng cáo đối diện bên kia đường, dường như không dám quay đầu lại nhìn Trịnh Thu Dương, hỏi: “Giờ chúng ta đi làm gì a?”
Trịnh Thu Dương cũng nhìn quanh quẩn đâu đây hết sức mất tự nhiên, nói: “Cậu muốn đi đâu?”
Viên Thụy nói: “Tôi… Tôi muốn đi chơi bowling.”
Trịnh Thu Dương nhớ tới lần chạm mặt tình cờ ở sân bowling lần trước, hỏi: “Cậu biết chơi cái đó rồi à?”
Viên Thụy vẫn chưa chịu dời mắt khỏi biển quảng cáo kia: “Chưa a, không phải anh nói sẽ dạy tôi sao.”
Trong đầu Trịnh Thu Dương hiện ra hình ảnh gã thùng phi kia “Dạy” Viên Thụy ném bowling, khụ một tiếng, nói: “Đi a, tôi dạy cho cậu.”
Về đến nhà, Vương Tề cởi áo vest mắc lên, sau đó liền vào phòng khách bắt đầu bàn công tác qua điện thoại.
Phương Sĩ Thanh ngồi trên sô pha ăn kem, ngẩng mặt nhìn Vương Tề đi tới đi lui trước cửa sổ sát đất nói chuyện, lúc đầu còn nghĩ chắc anh gọi một hai cuộc rồi xong ngay thôi, nhưng ai dè cứ hết cuộc này lại đến cuộc khác, mãi vẫn chưa dứt.
Chờ đến mất hứng, kem còn dư lại non nửa ly hắn thật sự ăn hết vô rồi, mới bỏ vào ngăn tủ lạnh, cầm quần áo đi tắm trước.
Sau khi đi ra Vương Tề chẳng những chưa cúp điện thoại, thậm chí còn cầm đến cứng nhắc, một bên đọc mail một bên tiếp tục bàn chuyện.
Hình như bữa nay Vương Tề còn dư rất nhiều công việc chưa giải quyết kịp lúc.
Bất quá tới gần cuối năm, chức vị CEO(1) như Vương Tề, tất nhiên là còn phải giải quyết một đống lớn sự tình rườm rà.
(1) Chief Executive Officer: Giám đốc điều hành. Tại Việt Nam, ở các công ty lớn từ CEO được dùng để nói về chức vụ Tổng giám đốc. Là người đứng đầu điều hành toàn thể bộ máy và là người chịu trách nhiệm với cổ đông, hội đồng quản trị. Vì thế, làm CEO không phải là vị trí dễ chịu gì. Họ cũng phải chịu rất nhiều áp lực để hoàn thành chỉ tiêu và có tài điều khiển nhân sự cho mục tiêu chung của công ty theo từng thời kỳ.
Hắn không muốn quấy rầy lúc Vương Tề làm việc, nhưng lại càng không muốn phải cách Vương Tề quá xa, thế là nằm một góc sô pha bên cạnh chơi game, cứ chơi được một lát lại quay đầu nhìn.
Càng lúc càng trễ, hắn cũng bắt đầu thấy mệt rã rời, cố giương mắt lên vã mặt hai ba cái, rốt cuộc vẫn không nhịn được cơn buồn ngủ đang ùa về, cứ thế ngơ ngác úp luôn cái ipad lên mặt mà ngủ khì.
Không biết qua bao lâu, đến lúc Vương Tề sang đây muốn bế hắn về phòng ngủ, hắn lại nhanh chóng tỉnh lại, lập tức ôm cổ Vương Tề, hỏi anh: “Bận xong rồi sao?”
Vương Tề thấy hắn tỉnh rồi, ngồi xuống ngay mép sô pha, nói: “Cũng gần như vậy, bận đến độ không để ý em ngủ ở đây.”
Hắn đem mặt dựa lên vai Vương Tề, giọng khẽ nói: “Em chờ anh mà.”
Vương Tề cười thành tiếng, nói: “Chờ anh làm gì?”
Phương Sĩ Thanh cong một bên chân lên, dùng bắp chân cọ cọ lưng Vương Tề.
Vương Tề nói: “Chuẩn bị mấy cây tăm chưa? Bột thì là với bột ớt đâu?”
Phương Sĩ Thanh cũng nhớ tới vụ ba hoa ghẹo nhau hồi sáng, mỉm cười như hồ ly nói: “Không tẩm thêm gia vị thì không chịu ăn sao? Kén ăn quá cũng không tốt đâu anh à.”
Hắn ngẩng mặt nhìn Vương Tề, vẻ mặt đều viết “Mau đến ăn em đi”.
Vương Tề biết nghe lời phải hôn hắn, hôn một đường từ trán đến môi, lại hôn đến cổ, trượt xuống xương quai xanh.
Hắn đã tắm qua, trên người đều thoang thoảng thơm mùi sữa tắm hương trái cây nhẹ nhàng khoan khoái, Vương Tề đặc biệt thích mùi hương này.
Hắn cũng đặc biệt thích mùi vị riêng của Vương Tề.
Mắt thấy sắp được toại nguyện bị ăn sạch như mong muốn rồi, thì thằng di động chết dẫm trên bàn trà lại vang rung trời.
Lại là điện thoại công việc của Vương Tề.
Phương Sĩ Thanh u oán nhìn anh tiếp điện thoại, lại mở laptop ra nhìn tài liệu gì đó, xem chừng một lát cũng chưa chắc đã xong, chỉ đành buồn bực kéo vạt áo ngủ trên vai đã trượt xuống khủy tay lên, nói: “Em đi ngủ!”
Vương Tề đầu cũng không nâng: “Ừm, ngoan.”
Phương Sĩ Thanh càng buồn bực hết sức.
Hắn cảm thấy ngày hôm nay thực vô cùng có ý nghĩa, hắn đã giới thiệu Vương Tề cho nhóm anh em thân nhất, xem như cũng thành công được bước đầu tiên trong quá trình công khai tình cảm trốn đông núp tây bao nhiêu năm nay, muốn tuyên bố với toàn thế giới rằng Vương Tề là của hắn rồi.
Ngày quan trọng như vậy, tại sao không thể bắn một pháo để kỷ niệm chứ hả!?
Thế nào mà lão nhà anh không biết hợp tác với em gì hết vậy?
(╬ ̄皿 ̄)凸
…
Oán niệm ngủ một giấc tỉnh dậy, Vương Tề đã chuẩn bị tốt điểm tâm, cả kem đánh răng cũng nặn sẵn để đó cho hắn.
Phương Sĩ Thanh một bên đánh răng một bên thấy mình hơi quá rồi, có chút chuyện nhỏ cũng giận dỗi cái gì, Vương Tề người đàn ông này có thể nói là đối xử với hắn tốt đến vô bờ bến, thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được một tuyệt thế hảo công như vậy, cũng mất tám kiếp đến đời này mới rơi vào trong tay hắn chứ dễ gì.
Súc miệng xong, hắn ngẩng đầu soi gương một cái, chứng tự kỷ lại trỗi dậy, lập tức sửa lại suy nghĩ: Mặc dù mình có một điểm đi nữa, nhưng lớn lên còn soái ca vậy mà!
Lúc ăn điểm tâm, hắn đề nghị nói: “Tối đi ăn lẩu đi, em muốn ăn
sách bò xiên nhúng.”
Vương Tề nói: “Thời gian của anh không kịp, trước 8 giờ cũng chưa chắc về được, nếu không em tìm Viên Thụy đi chung được không? Muốn uống rượu thì đừng uống nhiều, chờ anh bận xong sẽ qua đón em.”
Phương Sĩ Thanh đang cầm ly sữa nghe vậy lại lẩm bẩm làu bàu, hơi mất hứng, nhưng lúc này hắn vẫn nhịn xuống được.
Chiều tan tầm về, hắn vẫn chưa chết tâm gọi cho Vương Tề, nghĩ biết đâu Vương Tề bận việc xong rồi, không ngờ rằng Vương Tề cư nhiên lại khóa máy.
Trong lòng hắn hơi khó hiểu, Vương Tề bận rộn như vậy, vì cái gì mà hôm qua với hôm nay cứ luôn tắt máy, hình như di động anh cũng đâu có vấn đề gì.
Cuối cùng hắn vẫn gọi Viên Thụy đi ăn lẩu, công việc của Viên Thụy có độ tự do rất cao, lúc này đã được nghỉ lễ.
Hôm nay là 27 tháng chạp, cách tết âm lịch ngày càng gần.
Phương Sĩ Thanh có điểm buồn phiền: “Lúc trước tao nói với mẹ tao là có thể giao thừa tao về nhà.”
Nồi lẩu vẫn chưa sôi, Viên Thụy ăn bắp rang trước, nói: “Hai bữa nay sao mày không thử gọi lại bác xem sao?”
Phương Sĩ Thanh nói: “Hôm trước có gọi rồi, mẹ không tiếp, hôm qua với hôm nay thì vẫn chưa, nói cho mày biết chứ, tao vẫn hơi sợ.”
Viên Thụy lại rót một ly
nước ô mai, vừa nói: “Tao cũng không biết an ủi mày thế nào nữa, tao còn chưa kịp có cơ hội gây chiến tranh lạnh với mẹ tao, bà ấy cũng đã lạnh rồi.”
Phương Sĩ Thanh: “…” Giờ đến lượt hắn thật sự không biết nên an ủi thế nào.
May mà Viên Thụy chỉ thuận miệng, rất nhanh đã nói: “Mày có nói chuyện này với Vương Tề chưa?”
Phương Sĩ Thanh nhíu mày: “Tao sợ vừa nói với ảnh, ảnh lại đa nghi. Aiz, ảnh đặc biệt không có cảm giác an toàn, tao cũng không biết tại sao, chẳng lẽ tao thật sự là loại nhìn có vẻ rất không đáng tin vậy hả?”
Viên Thụy nghĩ nghĩ, nói: “Không hẳn là do mày đáng tin hay không đáng tin đâu, theo như mày nói thì, hồi trước khi ảnh quen chị mày cũng chưa từng yêu ai, đến khi muốn yêu, cũng gặp được người vừa ý muốn lấy, kết quả chị mày cố tình lại là một người lừa hôn. Cho dù tình cảm ảnh dành cho chị mày không sâu nặng, nhưng nhất định cũng rất bị tổn thương, lưu lại bóng ma tâm lý gì đó cũng bình thường. Hơn nữa, mày nhỏ hơn ảnh nhiều tuổi, bộ dạng lại khiến người ta lo lắng như vậy, nếu tao là ảnh, cả ngày cũng phải lo xem không biết có ai khoét góc tường mình không.”
Phương Sĩ Thanh chống cằm liên tiếp gật đầu, bổ sung nói: “Nói cũng phải, tao lớn lên còn giống chị tao như vậy, ảnh nhìn tao cũng rất dễ liên tưởng đến chuyện chị tao từng lừa dối ảnh… Ây kìa, nước sôi rồi, luộc sách bò đi.”
Viên Thụy lại hình như không nghe thấy, sách bò vừa cạnh tay cậu ta, Phương Sĩ Thanh cách đó hơi xa, hối cậu ta: “Sách bò!”
Viên Thụy “A” một tiếng, lúng ta lúng túng bưng dĩa sách bò lên, một phát một đổ hết vào.
Phương Sĩ Thanh vội vươn ra
tay Nhĩ Khang, nhưng rất tiếc đã quá muộn, vô cùng đau đớn nói: “Bỏ hết vào làm chi? Lát nữa thế nào cũng bị luộc già hết cho xem.”
Viên Thụy nhìn sách bò đang quằn quại trong nồi, nói: “Để tao ăn phần này cho, mày gọi lại phần khác đi.”
Phương Sĩ Thanh cảm thấy ánh mắt của cậu ta với vừa rồi rõ ràng không giống, vội hỏi: “Tao có giận gì đâu, một phần sách bò thôi mà làm gì nghiêm trọng vậy.”
Viên Thụy cũng không ăn bắp rang nữa, nước ô mai cũng hết muốn uống, ngồi đó xoắn hai ngón cái bện vào nhau, ấp úng hồi lâu mới nói: “Mày với chị mày lớn lên giống nhau bao nhiêu ah?”
Phương Sĩ Thanh kỳ quái nói: “Rất giống, sao vậy?”
Ánh mắt Viên Thụy thoáng dao động, nói: “Cái kia aiz… Trịnh Thu Dương, ảnh có từng gặp chị mày chưa?”
Phương Sĩ Thanh hơi hiểu ra, nhưng vẫn chưa chắc lắm, dựa theo thực tế nói: “Đương nhiên gặp rồi, nó từng theo đuổi chị tao mà, còn bảo muốn làm anh rể tao nữa kìa.”
Viên Thụy ngẩn ra, rất nhanh lộ ra vẻ mặt buồn bã mất mát, nói: “Đúng là ảnh thích diện mạo của mày.”
Phương Sĩ Thanh suy nghĩ một chút, hỏi: “Mày với Trịnh Thu Dương có chuyện gì hả? Hôm qua nhìn hai người mày đã thấy không đúng lắm.”
Viên Thụy cúi thấp đầu: “Thật ra cũng không có gì, nếu tao nghe lời mày, làm bạn bè với ảnh thôi thì tốt rồi, là tao không quản được mình.”
Phương Sĩ Thanh hơi mờ mịt: “Vậy rốt cuộc tình hình giữa hai người mày thế nào rồi?”
Viên Thụy thấp giọng nói: “Không có tình hình gì cả, chắc là do tao tự mình đa tình, cuối cùng mới như thế này.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Viên Thụy cố gắng cười cười, nói: “Không nói chuyện này nữa, rốt cuộc là giao thừa mày có về nhà không?”
Phương Sĩ Thanh chăm chú nhìn cậu ta: “Đến lúc đó hẵng nói. Viên Thụy, có phải Trịnh Thu Dương lại trêu chọc mày không?”
Hắn có chút lo lắng, thấy bộ dạng Viên Thụy như vậy, không chừng Trịnh Thu Dương đã nói gì đó thật.
Hắn đã sớm phát hiện việc Trịnh Thu Dương hễ rảnh rỗi liền thích đi trêu Viên Thụy, hắn rất không thích hành động này của Trịnh Thu Dương, biết rõ Viên Thụy có chút tâm tư kia rồi, mà cứ lôi điều đó ra vui đùa, rõ ràng là vừa tra vừa tiện.
Viên Thụy thở dài, nói: “Ảnh nói với tao, nếu ảnh thích người đồng giới, nhất định cũng thích mày trước.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Viên Thụy nói tiếp: “Nhưng ảnh còn nói mày cũng có người yêu rồi, ảnh cũng không thể làm tiểu tam, đành phải thích tao thôi.”
Phương Sĩ Thanh: “!!!”
Đầu óc Trịnh Thu Dương này bị lừa đá rồi hả!?
Viên Thụy ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Từ trước tao đã thấy ảnh rất tốt, nên liền nhận lời tỏ tình của ảnh luôn.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
WTF! Đây còn là một đôi lừa a! щ(゚Д゚щ)
Viên Thụy đáng thương hỏi: “Mày nói xem có phải ảnh lại trêu chọc tao không?”
Phương Sĩ Thanh muốn nói đương nhiên phải, nhưng thấy bộ dạng kia của Viên Thụy có phần đáng thương, lại nói không nên lời, do dự nói: “Nó ấy hả, hay thích nói nhảm, có khi nói chuyện cũng không suy nghĩ, chưa hẳn là trêu chọc mày, chắc lại nói đùa một chút thôi.”
Viên Thụy đáp: “… À.”
Phương Sĩ Thanh đợi một lát, truy vấn nói: “Gì mà à? Nói vậy mày đã hiểu chưa?”
Trong dĩa sách bò trống không bên tay Viên Thụy còn một bông hoa trang trí bằng dưa leo, cậu ta thuận tay cầm lên cắn một miếng, nhai xong nuốt xuống, nói: “Ừm, tao hiểu mà, tao lại thất tình rồi.”
Bữa ăn này Phương Sĩ Thanh quả thực như ăn trong gió hỗn độn, ngược lại người thất tình là Viên Thụy lại có thể khôi phục về trạng thái bình thường rất nhanh.
Ăn lẩu xong, nhận được điện thoại của Vương Tề, nói muốn đến đón hắn, nhưng tối nay hắn không hề uống một giọt, liền nói Vương Tề trực tiếp về nhà, sau đó hắn đưa Viên Thụy về trước, rồi mới vòng lại hướng tây về nhà mình.
Hắn nghẹn bát quái cả đêm rồi, muốn về chia sẻ với Vương Tề một chút, ai dè vừa bước vào cửa, Vương Tề lại đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại, vẫn là báo cáo a số liệu a cổ tức a vân vân và mây mây.
Hắn đành ấm ức đem bát quái nuốt trở về.