Uống hết nửa lốc bia, Phương Sĩ Thanh thật sự đói hết chịu nổi, hiện tại đã là 2 giờ sáng, hai người lại ra ngoài đến tiệm KFC gần đó ăn một combo chung, rồi đường ai nấy đi trước cửa KFC, tự vác xác về nhà ngủ.

Hôm sau hắn thử gọi lại cho mẹ Phương, bên kia vẫn tiếp diễn tình trạng treo máy, hắn cũng không dám gọi nữa.

Trước kia hắn luôn lo lắng sợ hãi với thời khắc đối diện với sự thật, nhưng hôm nay khi thật sự đã tới nước này rồi, thì cũng chỉ còn cách tiếp tục kiên trì đến cùng.

Hắn phát hiện mình so với trong tưởng tượng, có khi còn dũng cảm và kiên cường hơn.

Hơn 3 giờ chiều, Cao Dương gửi một tin nhắn thoại qua hỏi hắn tối nay có rảnh không, muốn hẹn hắn cùng ăn bữa cơm.

Hắn đồng ý lần mời này, lát sau up một status lên Weibo: “Anh chàng cơ bụng 8 múi hẹn tôi đi ăn tối [thật vui] hỏi tôi thích ăn gì, cả nhà tham khảo dùm coi, nên chọnma lạt năng hay BBQ? Nhanh lên đang chờ!”

Đương nhiên hắn làm vậy là muốn để Vương Tề thấy, sau đó phải tức đến giậm chân, tức đến hộc máu, tức đến việc gì cũng làm không xong, tốt nhất là tức chết anh luôn đi.

Đỡ khiến tôi ngày nào cũng phải nhớ thương tên khốn nhà anh.

Sau khi up Weibo xong, hắn liền nhìn chằm chằm phần bình luận, muốn thử xem có một “Người dùng số điện thoại xxxx” mắng mình hay không đây. Thật ra sao hắn không biết, xét theo tính tình của Vương Tề thì dù có thấy Weibo này đi chăng nữa cũng không có khả năng trực tiếp chửi ầm lên trong phần bình luận, việc này hoàn toàn không phù hợp với phong cách riêng của Vương Tề.

Nhưng hắn lại không có cách nào phán đoán Vương Tề rốt cuộc có thấy hay là không, nhiều khi chưa chọc giận được Vương Tề, thì chính mình đã gấp đến độ tâm phiền ý loạn trước rồi.

Vương Tề có thấy được chưa thì hắn không biết, chứ anh chàng cơ bụng 8 múi lại thấy trước cơ đấy.

Thật ra hắn chưa trao đổi về Weibo với Cao Dương đâu, thậm chí cho tới giờ cũng chưa biết tài khoản Weibo đối phương là gì.

Song, Cao Dương cũng đã hơn ba mươi, cùng độ tuổi tinh anh, mỗi ngày bận bịu đến độ chân không chạm đất, hẳn là làm gì còn thời gian để lướt Weibo; thế nhưng mặt khác, Phương Sĩ Thanh cũng là một tên thường dùng diễn đàn xã hội để chia sẻ cuộc sống cá nhân, cho nên hắn rất ít khi chủ động cùng người khác tiết lộ Weibo mình là gì, trừ quan hệ rất tốt như đám anh em chơi với nhau lâu năm ra, thì ít nhất cũng phải được cỡ như Trịnh Thu Dương chẳng hạn.

Nhưng Weibo hắn lại rất công khai, bản thân hắn vừa tự kỷ lại thích trưng diện, thỉnh thoảng dăm ba hôm sẽ đăng một pic tự sướng, trên Weibo thích bán manh sẽ bán manh, ngẫu nhiên cũng up một vài pic làm mặt xấu, nhưng vẫn rất đáng yêu. Hình avatar Weibo cũng hoàn toàn là chính chủ.

Ngay cả người thuộc tính muộn tao như Vương Tề chưa một lần cài app xã hội mà còn tìm được Weibo hắn, thì nói chi Cao Dương vốn đã chuyên về sản phẩm công nghệ.

Cao Dương chỉ comment lại một icon [dog], avatar Weibo cũng là hình tự chụp, Phương Sĩ Thanh vừa mở ra phát hiện là anh ta, xấu hổ ngay tắp lự.

Không trả lời thì trông có vẻ hắn đang chột dạ; mà giải thích thì thôi quên đi, hắn biết mình nói càng nhiều là sai càng nhiều chứ chẳng khá hơn là bao.

Cuối cùng hắn chỉ đành gửi lại một icon [đỏ mặt].

Hắn lại hơi do dự nghĩ, bên Weibo Cao Dương có điểm “Theo dõi”, hóa ra Cao Dương không biết từ lúc nào đã theo dõi hắn rồi.

Tòa soạn đúng 6 giờ chiều tan tầm, Phương Sĩ Thanh đang thu dọn đồ đạc, thì Cao Dương đã đúng giờ gọi điện tới, tín hiệu vừa nối; liền cười hỏi hắn: “Chỉ được chọn ma lạt năng hay BBQ, không có lựa chọn thứ 3 sao?”

Phương Sĩ Thanh có chút ngại ngùng, nói: “Đó là tôi nói giỡn thôi, cứ theo anh đi.”

Ngữ khí Cao Dương sung sướng nói: “Nghe tôi? Vậy em xuống lầu trước đi.”

Phương Sĩ Thanh: “… Anh ở dưới lầu?”

Hắn vội vàng khoác áo khoác đi xuống lầu, chiếc Land Rover của Cao Dương đang đậu dưới bậc, thấy hắn ra liền mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt đầy ý cười: “Nhìn từ góc độ của tôi, em đúng là đẹp trai nhất hệ ngân hà mà.”

“Đẹp trai nhất hệ ngân hà” là lời giới thiệu cá nhân trên Weibo Phương Sĩ Thanh, tuy rằng biết anh ta đang mượn Weibo nói đùa, nhưng ngữ khí của anh ta có chút vượt quá phạm vi thân mật mà Phương Sĩ Thanh có thể tiếp thu, ngẫm lại thì cũng chỉ biết ai biểu mày đăng cái status tự tìm đường chết kia lên Weibo làm chi, lưỡng lự từ bậc thang từ từ đi xuống, nói: “Thật ra anh có thể tới thẳng chỗ hẹn, rồi báo lại cho tôi biết là được rồi.”

Cao Dương nhìn vào mắt hắn, nói: “Chiều nay công việc xong sớm, muốn lại đây chờ em trước.”

Phương Sĩ Thanh bị ánh mắt của anh ta nhìn càng thêm xấu hổ, cảm thấy hiểu lầm lần này có phần nghiêm trọng rồi đây, nhất định Cao Dương cho rằng hắn cũng thật sự có ý kia.

Ngay lúc này lại có một đồng nghiệp ra khỏi tòa soạn, nhìn thấy hai người họ, cư nhiên khách khí chào một tiếng: “Hi anh rể.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Dáng người và chiều cao Cao Dương với Vương Tề đều có rất nhiều tương đồng, hiện tại trời đã tối đen, thành thử ra các đồng nghiệp nhận sai Cao Dương thành Vương Tề.

Cao Dương cũng khách khí cười cười với đồng nghiệp, đồng nghiệp đi rồi, anh ta mới nói khẽ với Phương Sĩ Thanh: “Là do hồi trước em để tóc dài sao? Cho nên đồng nghiệp đều thích gọi em là tỷ tỷ?”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Lại tiếp tục méo biết tại sao bị đùa giỡn; còn cái gì cũng không nói ra được càng ấm ức, chẳng lẽ hắn phải nói cho Cao Dương biết ‘Anh nghĩ nhiều quá rồi’ sao? Mặc dù Cao Dương nghĩ nhiều thật.

Càng ấm ức hơn là, Cao Dương cố tình dẫn hắn đi ăn đồ Pháp, đích thị là chỗ mà lúc trước hắn với Vương Tề từng đến, người phục vụ đứng ở cửa còn từng lầm hắn thành “Tiểu thư” cũng chưa đổi.

Sau khi ngồi xuống, Cao Dương cởi áo khoác, để lộ chiếc sơmi đen bên trong.

Phương Sĩ Thanh nhịn không được lặng lẽ nhìn thoáng qua cơ ngực với cánh tay anh ta, Vương Tề cũng có vài chiếc sơ-mi đen, đặc biệt tôn dáng người, nhất là cơ ngực và hai cánh tay, trông hai người thật sự quá giống.

Bản thân Phương Sĩ Thanh cũng thích nói chuyện, vừa hay Cao Dương là một người rất biết tung hứng, hai người cùng ăn một bữa cơm, hàn huyên vô bờ bến rất nhiều điều, chia sẻ từ khoảng thời gian du học xa quê hương như nhau cho tới chuyện Phương Sĩ Thanh hồi còn bé từng nuôi một em mèo, không khí vẫn luôn duy trì ở trạng thái khá hòa hợp.

Sau khi ăn xong, hai người từ nhà hàng đi ra, mặc dù đã là ban đêm, nhưng nhờ dạo này thời tiết rất tốt, không khí tối nay cũng thoang thoảng từng ngọn gió xuân làm say lòng người.

Cao Dương tiếc nuối nói: “Vừa rồi chỉ mới uống được một ly khai vị, vẫn cảm thấy thiếu gì đó.”

Phương Sĩ Thanh cho rằng anh ta còn muốn uống thêm, nói: “Cũng 9 giờ hơn rồi, gần đây cũng khó bắt taxi, đừng để mấy chú giao cảnh(csgt) làm khó thì hơn.”

Cao Dương nhìn hắn nói: “Đúng là hơi muộn rồi, vậy… đến nhà em hay đến nhà tôi?”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn có chút bất ngờ, nhưng hắn nào có ý này.

Cao Dương đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ như đang chờ câu trả lời của hắn.

Ánh mắt hắn né tránh nói: “Sẽ không quá nhanh sao?”

Cao Dương lại cười cười, nói: “Tôi cảm thấy chắc là em thích tôi chủ động hơn một chút, nếu không thì sao cứ luôn dùng loại ánh mắt nhiệt tình này nhìn tôi nhỉ?”

Lời này vừa nói ra, Phương Sĩ Thanh cả nhìn cũng không dám nhìn anh ta.

Cao Dương lại đem cử chỉ này xuyên tạc thành ý tứ khác, nói: “Em đúng là một người kỳ diệu, bộ dáng như một yêu nghiệt, lại cố tình ngây thơ như vậy, hơi một tí liền thẹn thùng, thật đáng yêu.”

Phương Sĩ Thanh hơi đứng hình, hắn không thích người khác nói hắn ngây thơ, ngây thơ cả đời này của hắn chỉ từng dùng với một người.

Hắn miễn cưỡng giương mắt lên nhìn Cao Dương, nói: “Tôi mới không thẹn thùng, cũng không phải học sinh trung học hơn mười tuổi.”

Cao Dương ý cười càng sâu: “Đúng, không phải học sinh trung học, người trưởng thành đương nhiên phải làm cái khác. Đến nhà tôi nhé? Tôi đoán em có khả năng không thích làm việc nhà, nếu như đến đó, em có thể phải dọn dẹp.”

Lời này đã không chỉ ngừng ở mức ái muội, mà là tình sắc ám chỉ trắng trợn.

Phương Sĩ Thanh trầm mặc vài giây, nói: “Vẫn là, đi khách sạn đi.”

Không phải học sinh trung học thơ ngây, thì không tất yếu vì thất tình mà làm hòa thượng, huống chi tiền nhiệm chia tay hắn chưa được vài ngày đã lập tức có tình yêu mới, còn cố ý ở trước mặt hắn diễu võ dương oai.

Đánh một pháo cũng không mất miếng thịt, vả lại hắn đã come out, lúc này nên hết mình, nên buông thả, nên đi làm hết thảy chuyện sung sướng điên cuồng.

Mà không nhất thiết phải về nhà khóc sướt mướt suốt đêm nhung nhớ một lão tra nam chết dẫm.

Cao Dương cũng tốt lắm, muốn mặt có mặt, muốn dáng người có dáng người, ngón áp út cũng rất dài.

Biến cmn anh rể trước đi.

Vào phòng khách sạn, Cao Dương gọi phục vụ, kêu một chai rượu vang, anh ta là người đàn ông rất biết lãng mạn.

Phương Sĩ Thanh lại không có tâm tình cảm thụ loại lãng mạn này, hắn có chút nôn nóng nói không nên lời.

Cao Dương rót hai ly rượu, nương theo động tác đưa rượu cho hắn, kéo gần lại khoảng cách giữa đôi bên, dừng cách hắn rất gần, thấp giọng nhỏ nhẹ nói lời tán tỉnh.

Phương Sĩ Thanh thuộc loại người uống rượu rất dễ bộc lộ hết lên mặt, chỉ sau chốc lát cả khuôn mặt cùng vùng cổ đều đã ửng hồng thành một mảnh, trái lại thoạt nhìn trông như đang thẹn thùng.

Cao Dương lại gần muốn hôn hắn.

Hắn trốn nhanh, cự tuyệt nói: “Không muốn hôn.”

Cao Dương dừng động tác lại, cũng không cưỡng ép, chỉ nói: “Đến giường chứ?”

Hắn đến bên giường, Cao Dương từ phía sau ôm lấy hắn, đến sau gáy hắn hít vài hơi, hỏi: “Thích ôn nhu một chút hay thô bạo một chút?”

Phương Sĩ Thanh hơi ngẩn ra: “…Tùy anh.”

Cao Dương cười một tiếng: “Vậy thử cả hai loại xem.”

Thân thể Phương Sĩ Thanh căng thẳng, tay Cao Dương từ sau thắt lưng với vào trong áo hắn.

Cao Dương nói: “Thư giãn đi, bảo bối, làn da của em thật tốt.”

Hai người quấn lấy nhau ngã xuống giường, Phương Sĩ Thanh nằm sấp ở đó, thân hình Cao Dương dán sát trên lưng hắn hầu như không còn kẽ hở.

Hắn bắt đầu cảm giác giữa đùi bị nơi nào đó cưng cứng chọc nhẹ, đột nhiên luống cuống, lắp bắp nói: “Anh, anh, chuẩn bị bao chưa?”

Cao Dương ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Tôi không có thói quen bất lương, tôi thấy em cũng rất sạch sẽ, bắn vào bên trong không được sao?”

Phương Sĩ Thanh lập tức cự tuyệt: “Không được! Anh chưa chuẩn bị? Tôi không làm!”

Động tác Cao Dương đình trệ, đứng dậy cầm lấy một hộp nhỏ đặt trên tủ đầu giường mà khách sạn đã cung cấp sẵn nhìn nhìn, có chút không kiên nhẫn: “Mã số nhỏ quá … Em chờ tôi vài phút, để tôi đi mua.”

Phương Sĩ Thanh nằm một chỗ không nhúc nhích, âm giọng cực nhỏ đáp: “…Ừ.”

Cao Dương vỗ mông hắn một cái, nói: “Tên đã lên dây còn bắt tôi phải nghẹn về, em cũng biết tra tấn người thật.”

Phương Sĩ Thanh không nhìn anh ta, cả thân thể hay trong lòng đều không hề thoải mái chút nào.

Cao Dương cho rằng hắn ngại ngùng, cũng không nghĩ nhiều, mặc áo khoác vào cước bộ vội vàng đi ra ngoài.

Phương Sĩ Thanh nằm trên giường, tất cả đệm chăn khách sạn đều thoang thoảng mùi khử trùng, tuy khó ngửi, nhưng hắn cũng không muốn động.

Hắn không biết bản thân mình đến tột cùng là đang muốn làm cái quỷ gì, là bắn pháo hay là đang giận lẫy?

Mặc kệ là cái gì, dù sao hắn cũng chẳng hề cao hứng.

Nhưng hắn cũng không muốn chạy lấy người, là bắn cũng được, là dỗi cũng thế, pháo chung quy phải bắn ra, cũng như nỗi uất nghẹn mãi trong lòng kia mới có thể bay ra ngoài.

Khả năng gần đây không có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị nào, nên Cao Dương đi có hơi lâu.

Phương Sĩ Thanh tự miên man suy nghĩ một hồi, cũng không biết thời gian qua bao lâu, mệt mỏi dần ùa về, đôi mắt lơ mơ nửa mở nửa khép sắp ngủ mất.

Cửa phòng vang “Cạch” một tiếng mở ra, hắn cũng lười động, thấp thoáng nghe thấy tiếng Cao Dương bước vào phòng khóa cửa xong, liền hỏi một câu: “Sao đi lâu vậy? Mua được chưa?”

Cao Dương đi tới, đứng ở cuối giường, mới trả lời một tiếng: “Ừm.”

Phương Sĩ Thanh nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Vậy, tới đây đi.”

Đệm giường lõm xuống, Cao Dương từ hướng nào đó lên giường, Phương Sĩ Thanh nghe được tiếng vải vóc vang lên, chắc là Cao Dương đang cởi áo khoác vứt sang một bên.

Thân hình Cao Dương phủ lên đây, dùng một bàn tay to vuốt ve bờ mông cong của hắn, một tay khác thì bận tháo dây thắt lưng hắn ra.

Hắn cảm giác động tác Cao Dương cởi quần mình có hơi vội vã, cũng xen lẫn nóng nảy. Hắn không thích khi bị Cao Dương đối đãi như vậy cho lắm, cơ mà có đổi lại là ai, đang vận sức chờ phát động lại bị đuổi xuống giường đi mua ba con sói, thì sao cao hứng cho nổi. Cho nên hắn cũng chưa nói gì.

Ngón tay Cao Dương rất dài, kỹ xảo cũng rất tốt, vuốt ve cùng khuếch trương khiến thân thể hắn phải nóng lên.

Hắn một mặt khống chế không được cảm giác sung sướng đang lan tràn khắp thân thể, nhưng mặt khác trong lòng lại dâng lên nỗi bi ai khôn kể. Quả thật là làm với ai thì có khác gì nhau, ai rời xa ai là sống không nổi? Vương Tề rời bỏ hắn có thể ngủ với người khác, hắn ở nơi này bị người khác đặt dưới thân làm, cũng có cảm giác thỏa mãn tương đồng.

Đúng là phắc CMN!!!

Lúc Cao Dương tiến vào hắn, hắn lập tức cảm thấy không đúng, lạnh lùng nói: “Sao không mang bao! Không phải anh đi mua…”

Cả thời gian chất vấn Cao Dương cũng không chịu cho hắn, liền tiến quân thần tốc tấn công vào điểm mẫn cảm yếu ớt của hắn, sau đó chẳng hề lưu tình hung hăng thúc sâu kích thích nơi đó.

Trước mắt hắn tối sầm từng đợt, khoái cảm cùng thống khổ mãnh liệt ập đến, rốt cuộc thì một câu cũng không thể thốt ra trọn vẹn.

Thời gian Cao Dương kéo rất dài, hắn đã sắp không chịu nổi, bấy giờ Cao Dương mới chịu bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể hắn.

Hắn bị nóng cả người phải run rẩy, tâm trí không nén nổi sung sướng ngập tràn cùng nỗi tuyệt vọng không từ ngữ nào có thể hình dung, đang lan tràn khắp tứ chi bách hài.

Hắn và Vương Tề thật sự không thể về với nhau được nữa rồi, hết thảy đều không cách nào quay đầu lại.

Hắn chôn mặt sâu vào gối, cắn chặt răng không muốn khóc thành tiếng.

Cao Dương xoa xoa đầu hắn.

HIện tại hắn không muốn nói chuyện với ai, càng không muốn nhìn Cao Dương. Nhưng oái ăm thay thứ kia của Cao Dương vẫn còn trong người hắn.

Nhận ra điều này càng làm hắn thêm khó chịu, hắn không có cách nào khống chế được mình không thèm nghĩ đến Vương Tề nữa, nếu Vương Tề biết hắn đã quan hệ với Cao Dương, anh sẽ nghĩ thế nào? Có thể nổi nóng hay không? Có thể sẽ tức giận hay không?

Hắn bỗng thấy mình thật buồn cười, biết quá rõ rằng Vương Tề đã có người khác, không còn yêu hắn nữa, dù hắn có quan hệ với thằng nào thì làm quái gì phải quan tâm, tại sao còn muốn làm cái loại giả thiết buồn cười này?

Nửa gối đầu hầu như đều bị hắn khóc ướt, hai mắt đau xót tới mức không chịu nổi.

Cao Dương lại cúi người xuống ôm lấy hắn, đặt từng nụ hôn nhỏ vụn sau tai hắn, hôn dần đến bên má, quay mặt hắn sang, tựa hồ còn muốn hôn môi hắn nữa.

Hắn biết mình không nên giận chó đánh mèo, nhưng hắn vẫn không khống chế được bắt đầu giận dữ: “Cút ngay! Tôi đã nói không muốn hôn!”

Cao Dương ngừng động tác lại.

Mặt hắn vẫn chưa chịu tách ra khỏi gối đầu, cảm giác được hơi thở của Cao Dương đang quẩn quanh phả vào má mình, khoảng cách rất gần, tâm hắn sinh phiền chán, nói: “Rút thứ kia ra đi.”

Cao Dương chẳng những không nghe, ngược lại còn nhợt nhạt đâm thúc hai cái, thân thể Phương Sĩ Thanh vẫn chưa kịp hồi phục sau dư vị cao trào, tức thì cả đùi lẫn thắt lưng và mông cũng không tự chủ được phải run rẩy, nhưng hắn chỉ thấy thống khổ đến tột đỉnh, mang theo giọng nghẹn ngào cầu xin: “Đừng…Đừng động nữa…”

Giọng Cao Dương sau bắn tinh có phần khàn khàn: “Tại sao? Rõ là em rất thích mà.”

Phương Sĩ Thanh đột nhiên cứng đờ, bên tai dồn dập vang vo ve, hắn do dự đem mặt từ gối đầu ướt đẫm nâng lên, từ từ quay đầu lại.

Khuôn mặt gần trong gang tấc này, chỗ nào là Cao Dương?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play