Định luật Murphy nói cho chúng ta biết, là càng lo lắng phát sinh cái gì, thì chuyện đó lại càng dễ phát sinh.

*Định luật Murphy cơ bản: “Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể!” (tiếng Anh: Anything that can go wrong, will go wrong.[xem thêm]

Hôm nay, Phương Minh Dư ở bên ngoài làm việc, thoáng cái đã đến 12 giờ kết thúc nửa ngày công tác, hẹn đồng nghiệp 3 giờ chiều gặp lại, cô qua loa ăn cơm trưa ở gần đó, vì tối hôm trước ngủ không ngon, mí mắt cứ nhập nhèm đánh nhau.

Căn hộ Phương Sĩ Thanh thuê vừa vặn cũng gần ngay đây, cô muốn đi qua đó ngủ một giấc, nhưng gọi em trai hai lần rồi đều không có ai nghe máy.

Cô cũng có một bộ chìa khóa dự phòng của căn hộ kia, Phương Sĩ Thanh mới vừa thuê được phòng đã đánh cho cô một chìa, một, hiển nhiên là vì phòng ngừa cái tính lộn xộn của mình làm hại quên mang chìa khóa theo sẽ bị nhốt bên ngoài, hai, là có lúc cô rảnh rỗi sẽ qua giúp hắn thu dọn phòng, thuận tiện làm cho hắn vài món ngon.

Đợt này vừa bị công việc cộng thêm việc tư quấy rầy cùng lúc, cô bận tối mày tối mặt, vẫn chưa có dịp quay lại đó.

Đây cũng là lần đầu tiên mà cô đến đây vào ban ngày, trước kia đều là vào buổi tối, hơn nữa lúc nào cũng sẽ gọi điện thoại trước khi tới.

Mở cửa bước vào, thường ngày trong tủ để giày cô đến sẽ có sẵn cặp dép lê kiểu nữ cô hay mang, bữa nay lại không thấy đâu cả, trong đó lại có một đôi dép lê nam xa lạ số lớn nhất.

Không chỉ như vậy, trong nhà cũng rất sạch sẽ hết sức không bình thường.

Thói quen sinh hoạt của Phương Sĩ Thanh không tốt lắm, không thích làm việc nhà, mỗi lần về nhà liền hóa thành một tên quỷ lười biếng, thường xuyên cái gì dùng xong đều tùy tay quăng loạn, bàn trà với sô pha phòng khách thường bày đủ thứ tạp nham, tạp chí, đồ ăn vặt, remote TV hỗn loạn một đống, mỗi lần Phương Minh Dư đến đều phải dọn dẹp qua một lần cho hắn, lần sau đến vẫn lại u như kỹ.

Thế mà lúc này đây, từ huyền quan đến phòng khách, đến nhà ăn, phòng bếp, nơi nơi đều sạch sẽ đến mức Phương Minh Dư phải hoài nghi phải chăng mình vào nhầm nhà rồi không, vật dụng đều được cẩn thận sắp xếp có trật tự tỉ mỉ, cũng không giống như có người giúp việc quét tước, mà như là trong nhà này còn có thêm một người nghiện sạch sẽ.

Cô đi qua đi lại nhìn một lần, cảm giác kỳ quái trong lòng càng lúc càng lớn, do dự mà đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng vệ sinh, bên cạnh bồn rửa tay đặt song song hai ca xúc miệng, ca cùng bàn chải đánh răng đều hướng cùng một phía, tựa như hai tên lính đang nghiêm túc xếp thành hàng duyệt binh vậy, khung treo khăn mặt bên cạnh cũng treo hai cái khăn đồng dạng.

Trong tủ quần áo trừ bỏ những món quần áo thời thượng của Phương Sĩ Thanh như trong tưởng tượng, thì bên khác còn treo một hàng đồ nam phong cách hoàn toàn khác biệt, đa phần là quần tây áo sơ mi, so với Phương Sĩ Thanh còn lớn hơn hẳn một size.

Tim Phương Minh Dư đập dồn dập, đóng kỹ cửa tủ quần áo, trên mặt tràn đầy kinh nghi bất định, nghĩ nghĩ lại kéo ra ngăn tủ đầu giường, bên trong để một tuýp bôi trơn.

Đã dùng hết hơn phân nửa.



Phương Sĩ Thanh ăn xong cơm trưa trở lại văn phòng, nhìn thấy di động đang sạc trên bàn có hai cuộc nhỡ của chị mình, gọi lại, hỏi: “Chị? Gọi cho em có việc?”

Phương Minh Dư: “Không có gì, lúc ấy nhàn rỗi, muốn gọi tâm sự với em thôi.”

Mới tán gẫu được hai câu, cấp dưới Phương Sĩ Thanh tiến vào giao bản thảo, hắn chỉ đành vội cúp máy.

Nhìn bản thảo thô một lần, hắn chỉ ra hai vấn đề, cấp dưới cầm bản thảo ra ngoài sửa lại, hắn lại chống cằm ngồi ngốc ở đó bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.

Mấy hôm trước hẹn chị hắn đi ăn, vốn là muốn thăm dò dạo này chị mình đối với chuyện Vương Tề như thế nào, kết quả nửa đường lại bị Trịnh Thu Dương chui ra phá đám.

Định đến hết tuần lại tìm thời gian hẹn gặp Phương Minh Dư, muốn tuần tự tiến dần từng bước, mục tiêu là tham khảo được ý kiến của chị hắn, hắn không muốn cùng Vương Tề làm tình nhân trong tối cả đời đâu.

Đã đến cuối tháng 12, cách ngày phát hành chuyên san thời trang kỳ đầu tiên càng ngày càng gần, mỗi ngày đều phải làm liên tục để kịp hoàn tất bản thảo giao cho xưởng in, toàn bộ ban biên tập thời trang đều bận muốn điên rồi. Buổi tối lại tăng ca đến 8 giờ hơn, bận bịu xong công tác của hôm nay, Phương Sĩ Thanh bước ra từ sau bàn làm việc đi đến trước cửa sổ sát đất, xoay tới xoay lui làm vận động duỗi thân.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo len ngắn xanh ngọc, quần jean ôm thắt lưng thấp xám nhạt, hai cánh tay vừa dơ cao, liền lộ ra một chút phần thắt lưng và bụng, cửa sổ sát đất trong suốt nên có thể thấy hình ảnh phản chiếu qua đó, hắn buông tay xuống kéo kéo lại vạt áo len, lại đánh hai tay sang hai bên.

Làm xong cảm giác hoạt bát hẳn, chuẩn bị đi về, xoay đầu, lại nhìn thấy bên ngoài khu làm việc có hai cô nhân viên đang cầm di động chụp lại hắn.

Hắn: “???”

Hắn từ bên trong đi ra, nói: “Chụp cái gì, cho tôi xem.”

Tuy bị hắn phát hiện, nhưng các cô gái cũng không sợ, đặc biệt tự nhiên đưa di động cho hắn, còn nói: “Xem đi, nhớ không được xóa nha.”

Di động chiếu một đoạn clip ngắn vừa rồi hắn ở bên trong làm vận động tứ chi, hắn nhìn vài giây liền trả lại cho đối phương, tự kỷ nói: “Tôi hơi đẹp trai hơn mọi khi.”

Cô gái: “(¬_¬”)…” Cậu thật sự không thấy cái đoạn khoa tay múa chân kia rất ư là ngu ngu sao?



Phương Sĩ Thanh thu dọn đồ xong, cầm áo khoác lông trắng, vừa nghĩ ra cái gì đó mà rất phấn chấn, vừa xuống gara tầng hầm vừa lôi điện thoại ra gọi Vương Tề.

Vương Tề hỏi: “Đang định gọi cho em, em tan tầm chưa?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Em cũng vừa mới xong thôi, anh về được rồi? Ăn cơm chưa?”

Vương Tề nói: “Chưa ăn, qua đón em cùng đi?”

Phương Sĩ Thanh từ chối nói: “Đừng, em muốn ăn pizza, em tính hỏi anh ăn cơm chưa, chưa thì em mua một cái 12 tấc về mình cùng ăn.”

Vương Tề nói: “Để anh mua, em về nhà trước đi.”



Phương Sĩ Thanh về dưới lầu căn hộ, nhìn nhìn bãi xe bên trong không có xe Vương Tề, đem xe đỗ xong, sau đó ngồi trong đại sảnh dưới lầu chờ anh.

Hắn với Vương Tề còn chưa từng cùng nhau ra ngoài, chỉ sợ gặp trường hợp bị đụng người quen ở nơi công cộng, không cẩn thận rơi vào tai Phương Minh Dư thì…

Hai người họ có thể sảng khoái tranh thủ gần gũi nhau trong nhà, nhưng phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn đến sau cánh cửa mà thôi, thật chẳng khác nào những cặp tình nhân chỉ được yêu nhau trong tối.

Đợi mười mấy phút, Vương Tề trở về, thấy hắn ngạc nhiên nói: “Không lạnh sao? Sao lại ngồi ở đây?”

Phương Sĩ Thanh thoát game cất di động lại trong túi, cầm hộp pizza ngửi ngửi, hít hít mũi nói: “Không lạnh.”

Đại sảnh chung cư này rất rộng, trung tâm điều hòa cung ấm cho mùa đông đều tập chung ở cửa chính, độ ấm so với bên ngoài chỉ cao hơn một chút, nói chuyện còn có thể thấy phà ra khí trắng, hắn nói không lạnh xong, nhưng chóp mũi lại đông đến đỏ rực.

Vương Tề giữ chặt tay hắn, cau mày nói: “Tay lạnh như vậy, lại cãi bướng, sao em không lên trước?”

Phương Sĩ Thanh cười nói: “Muốn chờ anh cùng nhau về nhà.”

Vương Tề nghe vậy, nháy mắt nhìn xuống cũng mỉm cười, ánh mắt hai người quấn lấy nhau cùng một chỗ, không khí quanh thân như dần ấm lên.



Bước ra từ thang máy bọn họ rất có ăn ý đã bắt đầu hôn môi, từ cửa thang máy đến cửa nhà tổng cộng chỉ có vài bước, mà không ai muốn tách ra, thành thử ra nửa bước cũng khó đi.

Thật vất vả mới đến cửa, Vương Tề một tay ôm thắt lưng Phương Sĩ Thanh, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa.

Bốn cánh môi dính lấy nhau một giây đồng hồ cũng không nguyện ý tách ra, vào cửa hai người ai cũng không để ý đến hộp pizza kia nữa, ăn cái khác trước mới quan trọng hơn.

Hai người hôn nhau say đắm nghiêng ngả lảo đảo vào cửa, vừa vào Phương Sĩ Thanh đã cảm thấy không đúng, trong nhà sao lại sáng đèn? Hắn đẩy đẩy Vương Tề ra, hai người quay đầu nhìn vào phía trong.

Vẻ mặt Phương Minh Dư như bị sét đánh ngồi trong phòng khách.

Phương Sĩ Thanh: “!!!”

Hắn luống cuống tay chân tránh xa Vương Tề, lại lui ra sau một bước dài, mặt đầy hoảng sợ nhìn Phương Minh Dư, run rẩy gọi một tiếng: “Chị…”

Tự cho là mình đã dành cả nửa ngày để tiêu hóa được sự thật em trai sống chung với người đàn ông khác, nhưng Phương Minh Dư lại hoàn toàn không dự đoán được cư nhiên còn có thêm một đại lôi khác đang chờ đón mình.

“Các người…” Thanh âm của cô phát run, cũng run rẩy đến không chịu nổi, nói ba chữ kia rồi tạm dừng một hồi lâu, mới nói, “Đang làm cái gì?”

Phương Sĩ Thanh bị cô đột nhiên xuất hiện sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đứng ở đó không biết nên làm cái gì bây giờ.

Vương Tề vô cùng bình tĩnh, chỉ có lúc đầu hơi kinh ngạc một chút, giờ đã tỉnh táo lại, nói: “Minh Dư, tôi với Thanh Thanh đang bên nhau.”

Phương Sĩ Thanh có chút sốt ruột quay đầu trừng anh, nói trực tiếp như vậy làm gì?

Vương Tề nhìn hắn, thấp giọng nói: “Sớm muộn gì cũng phải nói cô ấy biết.”

Nói là nói như vậy, Phương Sĩ Thanh cũng biết anh nói không sai, nhưng này là chị ruột của hắn.

Hắn không nguyện ý, cũng không muốn thấy cô bị một chút thương tổn nào, nếu không vì sao cả ngày cứ như tên trộm lén lút yêu đương cực khổ như vậy?

Một lúc lâu, Phương Minh Dư mới ổn định lại cảm xúc, chức nghiệp hàng ngày rèn luyện cô khả năng chọn lọc thông tin trong vấn đáp, cô trực tiếp hỏi: “… Chuyện là khi nào?”

Tầm mắt cô quét về phía Phương Sĩ Thanh, hắn một trận kinh hãi, sợ hãi cúi đầu nhìn sàn nhà.

Vương Tề bên cạnh nói: “Sau khi cùng em ly hôn.”

Phương Minh Dư lại nhìn về phía anh, trong ánh mắt tràn đầy hỗn loạn, nói: “Người mẫu họ Viên kia đâu?”

Quả nhiên là cô biết Viên Thụy.

Vương Tề nói: “Thì chỉ là người qua đường Giáp, tôi chỉ giúp cậu ta chút việc thôi.”

“Thế,” Phương Minh Dư dừng một chút mới nói, “Lúc ly hôn, người mà anh nói là ai?”

Vương Tề: “Là…” Anh do dự một chút, lại không có biện pháp nói tiếp.

Phương Minh Dư cười lạnh đứng lên, nói: “Chính là em trai tôi?”

Thời điểm lần đầu Vương Tề với Phương Sĩ Thanh phát sinh quan hệ, anh đeo mặt nạ bí đỏ, Phương Sĩ Thanh từ đầu đến cuối cũng không biết anh là ai.

Sau đó anh đề nghị ly hôn với Phương Minh Dư, nói cho cô biết nguyên nhân muốn ly hôn là do anh thích người khác, hơn nữa đã cùng người kia có quan hệ.

Nhưng đội mặt nạ cưỡng gian Phương Sĩ Thanh là một chuyện, trong tình cảnh này mà nói ra, lại chẳng khác nào như đang kể một câu chuyện nghìn lẻ một đêm, đừng nói Phương Minh Dư sẽ cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, mà chính hai người họ cũng cảm thấy chuyện đó thật buồn cười.

Phương Sĩ Thanh kiên trì nhỏ giọng nói: “Chị, sự tình không phải như chị nghĩ.”

Phương Minh Dư ngữ khí từ đối với Vương Tề cay nghiệt chuyển thành nghiêm khắc, nói: “Vậy em định nói với chị thế nào? Chị cùng anh ta ly hôn còn chưa được hai tháng, em đã lén lút sống chung với anh ta!?”

Phương Sĩ Thanh vẫn cúi đầu, nói: “Em, em muốn nói, nhưng sợ chị sẽ nổi giận…”

“Em thật đúng là… Vương Tề!” Phương Minh Dư nóng nảy, đột nhiên quay sang gây sự với Vương Tề, “Anh không thể vì có oán hận với tôi, mà lại rước họa cho em tôi!”

Vương Tề ngữ khí bình tĩnh nói: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự thích Thanh Thanh.”

Phương Sĩ Thanh gấp đến độ nhỏ giọng nói: “Anh đừng nói nữa!”

Phương Minh Dư phát điên quát: “Phương Sĩ Thanh! Câm miệng!”

Phương Sĩ Thanh cúi đầu, không dám nói nữa.

Tính tình của chị hắn cũng không tốt cho lắm, hồi hắn còn học trung học, ham chơi không chịu học hành, khiến Phương Minh Dư nổi giận, thật sự đã đánh hắn một trận.

“Vương Tề,” Phương Minh Dư nghiến răng nghiến lợi, “Tám năm hơn này là tôi có lỗi với anh, anh có cái gì không hài lòng đều có thể hướng về phía tôi, chỉ cần anh buông tha cho em trai tôi… Nó mới lớn được bao nhiêu? Cái gì cũng không hiểu, anh mà như vậy sẽ hủy hoại nó!”

Mũi Phương Sĩ Thanh chua xót, nước mắt lộp bộp rơi xuống, rõ ràng là hắn đã làm chuyện sai, vì cái gì mà chị không mắng hắn?

Vương Tề hết sức trịnh trọng lặp lại lần nữa: “Minh Dư, em thật sự nghĩ nhiều rồi, tôi là vì thích Thanh Thanh mới muốn ở bên em ấy.”

Phương Minh Dư giận dữ nói: “Anh căn bản không phải đồng tính luyến ái, nói thích nó cái gì? Tôi mới vừa nghe chuyện anh với người mẫu kia đã cảm thấy hoang đường rồi, anh không thể vì trả thù tôi mà cứ không từ thủ đoạn như vậy!”

Vương Tề rất khó chịu, nói: “Tôi trả thù em cái gì? Em có thể đừng cố tình gây sự như vậy nữa được không?”

Phương Minh Dư lớn tiếng nói: “Là tôi cố tình gây sự hay là do anh vô sỉ hạ lưu? Em trai tôi mới 27, mắt thấy đã sắp kết hôn sinh con làm ba rồi, anh làm như vậy sau này nó phải sống thế nào?”

Phương Sĩ Thanh nhịn không được, xen vào: “Em không thể kết hôn sinh con… Em vốn là đồng tính luyến ái.”

Phương Minh Dư mở to hai mắt: “Em nói cái gì?”

Phương Sĩ Thanh lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nói: “Chị, không phải anh ấy đến hủy hoại em, là em tự nguyện … Em cũng thích anh ấy.”

Phương Minh Dư nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: “Phương Sĩ Thanh, em tự nguyện ngủ với anh ta?”

Phương Sĩ Thanh bị hỏi đến khó lòng chịu đựng nổi, nhưng vẫn gật gật đầu.

Phương Minh Dư hô hấp dồn dập mấy cái, nhấc mạnh cái gạt tàn thuốc nặng trên bàn lên hung hăng ném tới hắn.

Phương Sĩ Thanh không ngờ chị mình sẽ đột nhiên như vậy, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Vương Tề cả kinh quát: “Cô có phải điên rồi không!”

Sau đó hắn liền nghe thấy trán mình dội đông một tiếng trầm đục, cái gạt tàn thuốc thật nặng kia rơi cụp trên sàn nhà trước mắt, lăn công cốc một lát mới dừng lại, không hề bị bể nát, vết nứt cũng không.

Hắn luống cuống đứng ngốc ở đó, Vương Tề kinh hoảng lại đây ôm mặt hắn, mặt đầy hoảng sợ kêu tên hắn: “Thanh Thanh…”

Phương Sĩ Thanh cảm thấy từ trên mí mắt phải của mình có chất lỏng chảy xuống, mờ mịt nói: “Sao vậy…” Đau đớn bấy giờ mới trong nháy mắt truyền đạt đến trung ương thần kinh, không hổ cái danh ‘quỷ sợ đau’, nước mắt cứ thế ùn ra như lũ tràn đê.

Nhất thời không khống chế được, Phương Minh Dư nhìn nửa gương mặt toàn là máu của em trai, trong đầu một trận mê muội, cô đã làm cái gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play