Dao Cơ phu nhân đột nhiên xuất hiện hiển nhiên làm Huân nhi có chút không thể thích ứng. Nhất là phụ nhân chính là ngoại bà của mình hiện giờ đang vô cùng chờ mong kéo tay mình, muốn mình cùng nàng ra ngoài đi dạo.

“Ngoại tôn bảo bối, ngoại bà mang ngươi ra ngoài tản bộ, nhìn xem phong cảnh có dễ chịu không, được không? Huân nhi đến Phong phủ cũng vài ngày rồi đi, thế nhưng chưa thấy ngươi ra ngoài a, vầy sao được. Cả ngày cứ ở trong phòng buồn lắm, đám cữu cữu của Huân nhi rất muốn nhìn thấy ngoại sanh xinh đẹp tuyệt luân của mình a.”

Dao Cơ phu nhân nhìn thiếu niên tản mát ra hơi thở tuyệt mĩ sau khi tỉnh lại, rất hài lòng gật gật đầu. Thật không hổ là ngoại tôn của Dao Cơ ta, trên người chảy huyết mạch Cơ gia a, nhìn xem phong tình vạn chủng vô tình toát ra này, nói là mị hoặc sinh linh cũng tuyệt đối không diễn tả hết a.

Cũng may Huân nhi sinh ra ở hoàng cung, lại có Lam đế bệ hạ cưng chiều bảo hộ mới có thể đặc biệt hồn nhiên như hiện giờ. Hơn nữa, Cửu hoàng tử điện hạ được Lam đế bệ hạ sủng ái nhất, cho dù cả người tản mát ra hơi thở cầm dục làm người ta sinh ra tà niệm đáng ghê tởm, nhưng ai dám đánh chủ ý lên người thiếu niên yêu dị tuyệt mĩ này chứ.

Không nói tới thực lực của bản thân Huân nhi, chỉ bằng yến tiệc Tây Lam sáu năm trước, một đứa nhỏ chỉ mới bảy tuổi đã có khí chất cao ngạo, bễ nghễ chúng sinh như vậy, đứa nhỏ cho dù đứng bên cạnh Lam đế bệ hạ, ánh mắt vẫn tỏa sáng như cũ, làm người ta rung động, nao núng từ tận đáy lòng.

Với lại vài năm nay không ngừng truyền ra tin đồn Cửu điện hạ hung hăng ngang ngược thế nào, ngay cả phi tử hậu cung từ xa xa thấy còn phải đi đường vòng. Hơn nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần đề cập tới Cửu điện hạ tuyệt mĩ yêu dị này, mặc kệ ai đúng ai sai, hoàng đế bệ hạ của bọn họ tuyệt đối sẽ thiên vị Cửu hoàng tử điện hạ.

Phi tử hậu cung ăn khổ vài lần thì không ai dám chọc vào Cửu điện hạ ngang ngược đáng sợ này. Huống chi ngay cả Hoàng hậu Y Tô Na điện hạ cũng thiên vị rõ ràng vị Cửu hoàng tử đột nhiên xuất hiện từ lãnh cung này, các nàng còn dám làm gì.

Cho dù mỗi lần nhìn thấy vị thần trong lòng các nàng—— đế vương trẻ tuổi tuấn mĩ tà nịnh kia, đối với đứa nhỏ kia luôn lộ ra nụ cười ôn nhu mà không ai có được, các nàng thầm ghen tị tới phát cuồng nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa, cuối cùng ảm đạm rời đi.

Các nàng không dám đi chọc giận đứa nhỏ bề ngoài vô hại nhưng bản chất lại là một tiểu ma tinh kia, bằng không kết cục bi thảm của Viện phi vài năm trước sẽ đến phiên các nàng.

Mỗi lần đi ngang qua tẩm cung hoa lệ từng thuộc về Viện phi, hiện giờ lại biến thành lãnh cung đổ nát, nghe bên trong truyền ra tiếng thét thê lương chói tai, cho dù một khắc trước còn đang tính kế đối phó đứa nhỏ kia thì một khắc sau liền đổ mồ hôi lạnh lập tức đánh mất ý niệm đáng sợ trong đầu mình.

Bất quá hoàng thất dù sao cũng là hoàng thất, những thứ đen tối trong đó vô luận Tây Lam Thương Khung bảo hộ thiếu niên xinh đẹp kia kỹ càng cỡ nào cũng không thể trừ khử toàn bộ. Đế vị cao cao tại thượng nắm giữ quyền thế thiên hạ, cho dù có biết bao người vì nó mà ngã xuống, lại có những người khác tiến tới, mặc kệ biết trước kết cục cuối cùng mà mình phải gánh chịu. Đây là sự thực mà hoàng thất không thể nào che dấu.

Bất quá cũng may, Lam đế bệ hạ kế vị hiện giờ của Tây Lam không ai dám khinh thường, hơn nữa y còn rất khỏe mạnh, có thể không cần lo lắng vấn đề kế vị Tây Lam quá sớm, tuy mọi người trong lòng đều biết, Lam đế bệ hạ hiện giờ không có lí do gì cưng chiều Tây Lam Cửu điện hạ, nhưng ai biết được chuyện sau này sẽ thế nào.

Cửu điện hạ tuy cơ hồ chiếm được tất cả sự sủng ái của Lam đế bệ hạ, nhưng Tây Lam Tứ hoàng tử Tây Lam, Tây Lam Ly Mạc cùng Tây Lam Lục hoàng tử, Tây Lam Diệu Hoa có năng lực rất mạnh, mọi người đều nhìn thấy. Hơn nữa xem bộ dáng bệ hạ thì cũng rất tán thành năng lực của bọn họ, đế vị cuối cùng sẽ vào tay ai không ai biết được. Còn phải nhìn trình độ sủng ái của Lam đế bệ hạ dành cho đám hoàng tử.

Đương nhiên, hiện giờ lo lắng vấn đề này còn quá sớm, thời gian Lam đế bệ hạ tại vị tuyệt đối còn rất dài, dù sao bệ hạ hiện giờ vẫn còn rất khỏe mạnh. Tuy bệ hạ đăng cơ đến giờ đã gần hai mươi năm.

So với hoàng thất Tây Lam gió yên sóng lặng, hoàng cung Đông Lăng hiện giờ đang khói lửa tán loạn a. Đông Lăng vương tuổi già tuy vẫn cơ trí như cũ, nhưng đã dần hủ bại, nhất là mấy năm gần đây, Đông Lăng vương cơ hồ chìm đắm trong việc hưởng lạc. Dù sao tháng năm không buông tha ai, mà quyền thế lại dễ dàng ăn mòn tâm linh con người nhất.

Đối mặt với tử vong uy hiếp, cho dù là đế vương anh minh cỡ nào, chỉ cần lưu luyến quyền thế thì vẫn không thể thoát khỏi kết cục trầm luân. Huống chi, Đông Lăng Tam hoàng tử được Đông Lăng vương xem trọng nhất hiện giờ đã dần dần mất đi sự sủng ái của đế vương, như vậy cuối cùng vị trí Đông Lăng vương do ai kế vị còn chưa biết được.

Đương nhiên, màn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế trong hoàng thất Đông Lăng, Huân nhi không biết. Hơn nữa cho dù biết, Huân nhi cũng không quan tâm, dù sao đối với mấy chuyện nhàm chán đó bé không hề có hứng thú.

Mật văn do mật thám từ Đông Lăng truyền về, hiện giờ tự nhiên do Tây Lam Thương Khung để ý, sắp xếp bố cục. Mà hiện giờ chuyện làm Huân nhi buồn rầu chính là ngoại bà vẻ mặt vô cùng chờ mong ở trước mặt.

Xuyên qua lớp màn phấp phới, cách một tầng màn mỏng, thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị mở cửa sổ, nhìn khung cảnh lịch sự tao nhã đầy cổ điển mông lung trong Ly uyển, cuối cùng quay đầu lại nhìn ánh mắt tràn ngập từ ái của phụ nhân—— ngoại bà của bé, không khỏi gật gật đầu.

“Hảo.”

Phụ hoàng hiện giờ khẳng định đang ở cùng ngoại công thương nghị, không có khả năng lập tức quay lại. Hơn nữa Ly uyển này bé thật sự cũng chưa hảo hảo nhìn qua. Nếu đã tới phủ đệ Phong phủ, cũng coi là rời khỏi hoàng cung, cứ ra ngoài một vòng xem thử kiến trúc hùng vĩ tráng lệ bất đồng với hoàng cung sẽ cho mình xúc cảm thế nào.

Huống chi, nơi này có thể xem là phủ đệ của thân nhân bé, vô luận phủ nhận thế nào đều có một chút vướng bận về huyết thống. Tuy nơi này là nhà mẹ đẻ của nữ nhân sinh ra bé—— mẫu phi của Huân nhi, cho dù bé không để tâm tới mẫu phi kia, nhưng đối với phụ nhân hiền lành trước mặt, Huân nhi không thể nào chán ghét.

Để Hoán di chải xong mái tóc đen dài chấm đất của mình, Huân nhi im lặng được Tiểu Di Tử hầu hạ mặc vào y bào hoa lệ tinh xảo, sau đó theo Dao Cơ phu nhân—— ngoại bà của bé, chậm rãi tiêu sái đi dạo trong Ly uyển. Mà phía sau, Hoán di cùng Tiểu Di Tử nhắm mắt theo sau chủ tử của mình.

“Nơi này rất đẹp, cảm giác thực thoải mái đúng không? Tuy so kém hoàng cung nhưng cũng có phong vị. Cả phủ đệ Phong phủ, ta thích nhất là nơi này. Lão nhân nhà ta chính là một nam nhân không có chút tình thú nào, nếu không phải ta kiên trì, nói không chừng hiện giờ cả Phong phủ đều bao phủ bầu không khí nghiêm nghị. May mắn tu chỉnh được một viện tử làm người ta thoải mái thế này, nếu không ta sẽ buồn chán chết mất.”

Nhìn Ly uyển trước mắt, tiểu kiều nước chảy, đủ loại bướm tung tăng bay lượn trên các khóm hoa rực rỡ, quả thật là một nơi làm người ta có cảm giác thả lỏng. Nhưng Huân nhi nghe được trong giọng nói phụ nhân có chút hoài niệm. Quay đầu nhìn qua ngoại bà, Huân nhi lại phát hiện trên mặt nàng có một mạt bi thương khó có thể loại bỏ.

“Nơi này cũng làm người ta cảm thấy hoài niệm rồi lại không dễ dàng bước vào. Ta sợ, sợ nhìn thấy cảnh vật nơi này sẽ nhớ tới muội muội Dạ Cơ đã mất tích hai mươi mấy năm của ta. Năm đó nàng chính là rời đi từ nơi này, trong bụng còn mang đứa nhỏ, nàng mỉm cười nói với ta, nàng muốn đi tìm hạnh phúc của mình.”

Dao Cơ phu nhân nhìn ra xa xa, tầm mắt mờ mịt không có tiêu điểm, ánh mắt cũng mông lung. Tuy mỉm cười nhưng Huân nhu có thể cảm nhận sự bi ai cùng tưởng niệm thâm trầm trên người nàng. Nhìn nàng như vậy, trong lòng Huân nhi không hiểu vì sao cũng cảm thấy nặng nề đến mức không thể thở nổi.

Đây là huyết thống thân nhân sao? Thiếu niên không khỏi trầm mặc. Nhưng ngay sau đó, Huân nhi lại cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người Dao Cơ phu nhân.

“Đều tại nam nhân kia, đều tại hắn, từ bỏ Dạ Cơ không nói, thế nhưng ngay cả đứa nhỏ của Dạ Cơ cũng… Ta hận hắn, hận hắn, hận hắn đoạt đi Dạ Cơ lại không quý trọng; hận hắn hại Dạ Cơ mất tích, vô luận ta tìm thế nào cũng không có chút tin tức. Càng đáng giận hơn là mười mấy năm trước, muội muội nhỏ nhất của ta đột nhiên tới đây, nói cho ta biết nàng muốn đi tìm Dạ Cơ, sau đó không trở về nữa, mất tích như Dạ Cơ. Mà hết thảy tất cả đều tại vì hắn. Vì thế ta tuyệt đối không tha thứ cho nam nhân kia, tuyệt đối không, cho dù hắn hiện giờ đã…”

“Ngoại bà, ngươi đừng khổ sở được không?” Ôm lấy thắt lưng Dao Cơ phu nhân đứng bên cạnh, Huân nhi an ủi nữ nhân đang bi thương này.

“Thực xin lỗi, Huân nhi, ngoại bà luống cuống. Đã lâu không tiến vào Ly uyển, cũng mười mấy năm đi, vì thế nhìn thấy cảnh vật trước mắt khó tránh khỏi không khống chế được chính mình. Làm Huân nhi sợ đi.” Nhìn thiếu niên dùng cơ thể mảnh khảnh ôm lấy mình an ủi, nữ nhân chìm trong bi thương nặng nề lấy lại tinh thần không khỏi có chút áy náy. Đứa nhỏ đáng yêu này a, nàng thực sự từ một khắc nhìn thấy liền vô thức thích đứa nhỏ này.

Quả nhiên là đứa nhỏ thiện lương. Tuy Nhược nhi từng đối xử với nó như vậy nhưng đứa nhỏ này không hề oán hận, cũng không vì nàng là mẫu phi của Nhược nhi mà chán ghét nàng.

“Không có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play