Y Tô Na hoàng hậu mang theo Y Liên Hoa công chúa thích xem náo nhiệt vội vàng chạy tới lãnh cung.

Lúc Y Tô Na chạy tới, thứ thấy đầu tiên là Viện phi té xỉu trên mặt đất, mà các tiểu thái giám hầu hạ bên người vừa liều mạng bấm nhân trung vừa gào thét gọi chủ tử tỉnh lại.

Cách nơi Viện phi té xỉu không xa là nhóm cung phi bình thường có quan hệ rất tốt với nàng, hiện giờ lại làm như hoàn toàn không quen biết, tụ tập ở một bên không biết đang nói gì, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn nữ nhân té xỉu bên này. Trong mắt hoàn toàn không có cung kính cùng lấy lòng như bình thường, chỉ còn oán hận cùng ác ý.

Viện phi, nàng rốt cuộc đã làm gì, thế nhưng lại rơi vào kết cục bị mọi người xa lánh như vậy?

Mà bên kia, phụ thân của Y Tô Na, Tài vụ đại thần Đa Lý Tư • Y Nặc cùng Lễ bộ đại thần Lê Tạ đang hờ hững đứng đó, tựa hồ hoàn toàn thờ ơ với những chuyện đang phát sinh trước mắt. Y Tô Na thậm chí có thể thấy được tia vui sướng khi người gặp họa trên gương mặt họ. Đặc biệt là phụ thân, nàng có thể thấy khoái ý trong mắt người.

Khoái ý? Y Tô a không khỏi hắc tuyến! Viện phi đã đắc tội phụ thân của mình sao? Sao lại làm nam nhân bình thường luôn thành thật kia nảy sinh địch ý như vậy. Chẳng lẽ Viện phi đã làm gì đó hủy hoại của công?

Nếu thật là vậy thì không thể trách phụ thân hờ hững, người vốn là đại thần tài vụ. Phải biết, cho dù đối với nữ nhi của mình, nếu phạm phải tội ác mà phụ thân cho là tày trời, đại nghịch bất đạo thì hậu quả cũng không tốt đẹp gì.

Về phần hai lão viện trưởng học viện Ma Vũ hoàng gia Cáp Lý Tư • Phỉ Nhĩ Phất Đức cùng Phí La Nhĩ • A Luân Đức thì nhìn về phía Viện phi vô cùng hung tợn, gương mặt bọn họ thậm chí còn có biểu tình phẫn nộ không nói nên lời.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn tình huống vô cùng phẫn nộ, Y Tô Na không khỏi nhíu chặt mày. Vừa nãy nhận được tin tức truyền tới, Y Tô Na thân là hoàng hậu, sao có thể không tới xem. Chính là lúc vào đây, Y Tô Na thực sự bất ngờ, tình huống tựa hồ đã vượt qua dự kiến của nàng.

“Hai vị lão viện trưởng…” Y Tô Na hỏi hai vị lão nhân đứng sừng sững bất động như hai ngọn núi ở cửa vào lãnh cung, hi vọng bọn họ có thể cho mình một lời giải thích. Dù sao chuyện này cũng do hai vị lão nhân người người tôn sùng này gây ra đi!

“Hoàng hậu điện hạ, chuyện này chúng ta không có gì để nói.” Phí La Nhĩ • A Luân Đức rất bực bội, ánh mắt không hề nhìn hoàng hậu Y Tô Na, mà nhìn về phía nữ nhân té xỉu trên mặt đất.

Y Tô Na nhìn hai lão nhân có chút bảo thủ trước mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Nếu hai vị lão viện trưởng không muốn nói nàng còn nói được gì đây, tính cách hai vị này Y Tô Na biết rất rõ, bình thường luôn bình dị, gần gũi, dễ nói chuyện, nhưng khi nóng giận rồi thì so với người khác lại càng khó chìu hơn.

Y Tô Na nhìn bầu không khí áp lực, đang không biết làm sao làm dịu hai vị lão viện trưởng đang tức giận thì đã thấy Y Liên Hoa vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh đột nhiên nhảy tới trước.

“Cáp Lý Tư gia gia, Phí La Nhĩ gia gia, hai người đang tức ai sao? Nói cho Y Liên biết a, Y Liên giúp Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia đánh hắn được không?” Y Liên Hoa công chúa chạy tới túm lấy ống tay áo hai lão viện trưởng, ánh mắt to tròn long lánh chớp động, tràn ngập chờ mong hỏi.

Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia thế mà lại sinh khí! Y Liên Hoa chưa bao giờ thấy hai gia gia tức giận a. Trước kia Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia vào hoàng cung chơi với mình luôn mỉm cười thực ôn hòa, mặc kệ mình bướng bỉnh cỡ nào gia gia cũng không giận a. Chính là hiện giờ, ai dám chọc Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia tức giận? Y Liên thực chán ghét người này.

“Tiểu Y Liên, sao ngươi cũng tới đây? Lại chạy đi xem náo nhiệt phải không?” Tây Lam Lục công chúa đáng yêu này một chút cũng không giống công chúa hoàng gia tự cao tự đại, trên người luôn tản mát ra hơi thở sức mạnh và tiềm chất tự nhiên, không hổ là thánh nữ đời tiếp theo được đề cử!

“Chỉ một chút thôi a, Y Liên nghe mẫu hậu nói Cáp Lí Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia tới đây mới chạy tới a! Cáp Lí Tư gia gia, người tới hoàng cung mà không chịu tới tìm Y Liên, Y Liên thật lâu đã không được gặp người a.” Y Liên buông tha ống tay áo của hai lão viện trưởng, chuyển qua nắm tay hai người, làm nũng nói.

“Còn nữa nha, Cáp Lí Tư gia gia có biết Y Liên có Cửu hoàng đệ chưa? Y Liên nói cho người biết nga, Cửu hoàng đệ của Y Liên rất đẹp a, Y Liên thực thích.” Y Liên Hoa nghĩ tới đứa nhỏ xinh đẹp kia, nhịn không được mỉm cười. Chính là nhớ tới phụ hoàng uy nghiêm lạnh lùng thì gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn thành một đoàn.

Y Liên cũng thực thích phụ hoàng a, chính là Y Liên cũng thực sợ người. Bộ dáng phụ hoàng lúc nào cũng lạnh lùng, làm Y Liên muốn gần gũi lại sợ hãi không dám tiến tới.

“Cửu hoàng tử?” Là đứa nhỏ nhu thuận rúc vào lòng bệ hạ sao? Quả thực là đứa nhỏ rất đẹp. Có thể làm bệ hạ đối đãi bất đồng với những đứa nhỏ khác, hẳn không phải một đứa nhỏ 7 tuổi đơn giản. Gần đây Tây Lam rất náo nhiệt, từ khi đứa nhỏ kia xuất hiện, tựa hồ có thứ gì đó đang chậm rãi chuyển động. Là bánh răng vận mệnh sao?

“Cáp Lí Tư gia gia, người gặp Cửu hoàng đệ của Y Liên rồi sao? Y Liên nói cho người biết nga, sau này trưởng thành Y Liên muốn làm đại tế tự, không muốn làm thánh nữ, để cô gái đi theo đại tế sư kia đảm đương nhiệm vụ thánh nữ đi a, Y Liên muốn đổi với nàng ta.”

Cô gái cũng lớn xấp xỉ mình kia gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, nàng nói nàng gọi là Khúc Vị Trì. Trước kia là một tiểu hoa đồng ở Liên trì, vì cứu Cửu hoàng đệ bị rơi xuống nước nên phụ hoàng cho nàng đi theo đại tế sư, trở này học trò của đại tế sư, sau đó luôn chiếu cố cho Cửu hoàng đệ.

Về phần Y Liên Hoa công chúa sao lại biết Khúc Vị Trì? Này phải nói tới ngày đó Y Liên Hoa biết cơ thể Cửu hoàng đệ không tốt, mà đám hiến tế kia tựa hồ rất vô dụng, vì thế Y Liên quyết tâm muốn trở thành đại tế sư vĩ đại. Quyết định này muốn thực hiện được thì phải nhờ tới đại tế sư hoàng cung, vì thế Y Liên Hoa chạy đi tìm đại tế sư đã gặp được cung nữ Khúc Vị Trì vẫn còn hối hận cho số phận xuyên việt bất hạnh của mình.

“Y Liên, ngươi đang nói gì vậy?” Y Tô Na nghiêm khắc, ánh mắt nhìn Y Liên Hoa tràn ngập trách cứ cùng không ủng hộ. Tây Lam thánh nữ là trò đùa sao? Sao có thể tùy tiện nói đổi là đổi.

“Mẫu hậu, Y Liên không phải tùy tiện nói, Y Liên thực sự a, mẫu hậu, người…” Y Liên Hoa công chúa chuẩn bị nói cho mẫu hậu biết quyết tâm của mình, nhưng còn chưa nói hết lời đã bị một trận thét chói tai đánh gãy.

“A… Tẩm cung của bản cung, tẩm cung của bản cung. Cáp Lí Tư viện trưởng, Phí La Nhĩ viện trưởng, hai người làm vậy là ý gì, thế nhưng không được sự đồng ý của bản cung đã… đã… bản cung nhất định phải tới chỗ bệ hạ cáo trạng, bản cung nhất định phải tới chỗ bệ hạ…”

Viện phi được đám tiểu thái giám hết lắc lắc lại vỗ vỗ cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa mở mắt thấy hai lão nhân đang canh giữa trước cửa lãnh cung, vì thế còn chưa thanh tỉnh đại não đã lập tức nhớ lại chuyện vừa xảy ra khi nãy.

Viện phi run rẩy chỉ hai lão viện trưởng, ánh mắt tràn ngập lửa giận ngút trời. Bọn họ tưởng mình là ai chứ, bất quá chỉ từng là lão sư của bệ hạ thôi, với thiên phú của bệ hạ, cho dù không phải bọn họ nhất định cũng trở thành đế vương vĩ đại nhất của Tây Lam. Mà nàng chính là phi tử của bệ hạ, thế nhưng hai lão gia hỏa này không hề để nàng vào mắt, còn dám…

“Viện phi nương nương, ngươi tốt hơn là tự ngẫm lại đi. Chờ bệ hạ tới, ai vạn kiếp bất phục còn chưa biết được đâu.” Thấy bộ dáng càn rỡ vì chưa nhận thức ra tình hình của nữ nhân kia, lễ bộ đại thần Lê Tạ không khỏi châm biếm.

“Ngươi nói cái gì!” Lại thêm một kẻ đối nghịch với bản cung. Vì sao hôm nay mọi người đều làm khó dễ nàng như vậy? Còn có đám nữ nhân bình thường luôn khúm núm nữa, vì sao lại dùng ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn nàng? Đám nữ nhân đáng ghét, Viện phi nàng nhất định sẽ không để bọn họ sống khá giả. Liếc nhìn nhóm cung phi đứng ở phía xa nhìn nàng, hệt như nàng sẽ hại bọn họ vậy, ánh mắt Viện phi vô cùng ác độc.

“Viện phi, ngươi…” Y Tô Na nhíu mày nhìn bộ mặt ghê tởm của Viện phi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài, không nói gì.

Không khí lại khôi phục sự im lặng quỷ dị. Nhưng không bao lâu sau tiếng ‘bệ hạ giá lâm’ truyền tới làm sắc mặc mọi người ở đây đều biến đổi.

“Bệ hạ, bệ hạ, người phải làm chủ cho thần thiếp a, Cáp Lí Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng tự ý thả những nữ nhân bị biếm vào lãnh cung vĩnh viễn thì không nói đi, thế nhưng lại dùng ma pháp trận đưa tới tẩm cung của nô tì, bệ hạ, người nhất định phải đòi công đạo cho thần thiếp. Ô ô ô ô…”

Tây Lam Thương Khung nghe Tang Đạt bẩm báo xong thì mang Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân bãi giá tới lãnh cung. Nhưng y vừa tới trước lãnh cung đã bị một nữ nhân chật vật bổ nhào tới. Người này không cần nói cũng biết chính là Viện phi đang bị người người oán trách.

Nhìn nữ nhân Tang Đạt không kịp ngăn cản đang khóc sướt mướt ở gần mình, sắc mặt Tây Lam Thương Khung âm trầm lạnh lẽo.

“Bệ hạ, người đã tới thì phải cho hai lão già này câu trả lời thuyết phục a. Viện phi xúi giục mọi người tự tiện hủy diệt ban ơn của Thần dành cho Tây Lam, đã làm tương lai Tây Lam bị tổn thất rất lớn, hơn nữa điều làm chúng ta không thể làm ngơ là vị Viện phi này còn định diệt gốc Thánh Linh Chi Hoa cuối cùng ở lãnh cung, thực không thể tha thứ.”

Nhớ lại lúc bọn họ biết lãnh cung còn một gốc Thánh Linh Chi Hoa nên vội vàng chạy tới, đến nơi nhìn đám lăng tiêu xum xuê bám trên cung tường sứt mẻ, trái tim kích động thật lâu vẫn không thể bình ổn. Lúc bọn họ đang vui sướng kích động, một nữ nhân đột nhiên xông tới, cứ như mất đi lí trí mà giương nanh múa vuốt tàn phá số mạn đằng kia, hành động này làm hai lão viện trưởng râu tóc bạc phơ suýt chút nữa tắc thở chết mất.

Hai lão viện trưởng phẫn nộ nói, sau đó lại dựng râu trừng mắt lườm Viện phi.

“Bệ hạ, nô tì không có, nô tì không có…” Thẳng đến lúc này, Viện phi mới chú ý toàn thân bệ hạ tràn ngập hàn khí, luồng sát khí hướng thẳng về phía nàng. Viện phi nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn mình, lúc này nàng mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi cùng hối hận.

Nàng đã làm gì thế này, thế nhưng lại để oán hận che mờ lí trí. Vì căm tức khi chứng cớ phạm tội để chỉ trích Nhược phi cùng nhi tử của nàng ta lại trở thành Thánh Linh Chi Hoa, không cam lòng hay không thể tiếp nhận chuyện đứa nhỏ kia sắp có được vinh dự?

Nghi thức chính danh của Tây Lam Cửu hoàng tử chỉ còn vài ngày nữa.

Tây Lam Thương Khung lạnh lùng nhìn trò khôi hài trước cửa lãnh cung, hai lão viện trưởng tức giận bừng bừng, đám cung phi thấp thỏm bất an, hoàng hậu Y Tô Na lộ ra biểu tình phức tạp, lễ bộ đại thần cùng tài vụ đại thần thì cúi đầu không biết đang nghĩ gì, cuối cùng là Viện phi mặt xám như tro tàn.

“Người tới, áp giải đám nữ nhân kia tới tẩm cung Viện phi. Nếu tẩm cung Viện phi đã không khác gì lãnh cung thì sau này nơi đó trở thành tân lãnh cung, an bài số nữ nhân bị hai lão viện trưởng đuổi ra cùng số cung phi phạm đại tội này vào đó.”

Lãnh cung hiện giờ đã bị hai lão viện trưởng chiếm cứ, muốn bọn họ rời khỏi lãnh cung là chuyện không có khả năng, vì thế không bằng cứ đổi nơi khác.

“Về phần Viện phi, làm hoàng cung chướng khí mịt mù không nói, lại còn hủy Thánh Linh Chi Hoa, tội ác tày trời, nhốt vào tử lao.” Thánh Linh Chi Hoa? Thần ban ân? Tây Lam Thương Khung hoàn toàn không tin. Thần tộc sớm đã tiêu thất trong dòng lịch sử, hơn nữa biến mất cùng lúc với nó còn có ma tộc.

Tây Lam Thương Khung làm người thống trị Tây Lam, đối với việc thần có tồn tại hay không y không quan tâm, hơn nữa cũng không muốn quan tâm. Hiện tại điều y muốn biết là ma tộc đã biết mất, hay lại một lần nữa xuất hiện. Dù sao Huân nhi của y cũng có đôi mắt của ma tộc.

“Bệ hạ, người không thể đối với ta như vậy, bệ hạ, người không thể… Y Tô Na tỷ tỷ, cứu ta, cứu ta a…” Viện phi kêu la thảm thiết vang vọng cả hoàng cung Tây Lam nhưng không ai chú ý tới kết cục bi thảm của một phi tử trong hậu cung, nhất là nữ nhân này còn phạm sai lầm lớn như vậy.

Bất quá từ ngày đó trở đi, các cung phi trong hậu cung đột nhiên rất sợ Cửu điện hạ mới 7 tuổi của Tây Lam. Bởi vì trong số nữ nhân trong hậu cung, không biết là ai lưu truyền tin Viện phi sở dĩ bị bệ hạ xử tử, vì trước đó Viện phi đã đắc tội Cửu điện hạ lúc còn ở lãnh cung, vì thế bị đứa nhỏ xinh đẹp kia xem là sự tồn tại chướng mắt.

Đương nhiên đây chỉ là câu chuyện thì thầm của nhóm cung phi lúc nhàm chán, dù sao ai cũng không dám đi gặp đứa nhỏ được bệ hạ cưng chiều kia để hỏi sự thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play