“Mạn đằng xanh biếc, Thánh Linh Chi Hoa, thực vật ma lực đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung Tây Lam, hết thảy đều khó tin như vậy. Bệ hạ biết không? Ta cùng Cáp Lý Tư sau khi mang đóa hoa mạn đằng hồng nhạt kia về, phát hiện ra chuyện này làm người ta kích động cỡ nào a?

Con sủng vật miêu ly ta dưỡng giải buồn chỉ không cẩn thận chạm vào nó thôi, trên người lại kì tích có năng lực thao túng ma pháp, tuy khá yếu ớt và không tinh thuần lắm.” Nghĩ tới sự rung động của mình lúc đó, Phí La Nhĩ không khỏi hưng phấn.

“Vì thế bệ hạ, người nhất định phải đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta, bằng không ta với Cáp Lý Tư ở mãi ngự hoa viên không đi. Thánh Linh Chi Hoa ở đâu, hai lão già chúng ta sẽ mọc rễ ở đó.” Phí La Nhĩ viện trưởng sắp xếp suy nghĩ, chòm râu dài cũng nhếch lên.

“Bệ hạ, người xem ta cùng Phí La Nhĩ, hai lão già này cũng sắp xuống mồ rồi, người sẽ không nhẫn tâm nhìn hai lão già đáng thương chúng ta ôm~ hận~ mà~ đi~ a.” Cố ý kéo dài âm điệu, Cáp Lý Tư viện trưởng sờ sờ dòng nước mắt không tồn tại bên khóe mắt, thậm chí còn dùng ánh mắt đưa tình khủng bố nhìn chằm chằm Tây Lam Thương Khung. Giống như nếu đối phương nói cự tuyệt một tiếng thôi, lão sẽ lập tức nhào tới cắn chết đối phương.

“Thực vật trong ngự hoa viên nếu thực sự thần kỳ như hai vị lão viện trưởng nói, trẫm đương nhiên đồng ý hảo hảo bảo vệ nó rồi. Hơn nữa giao cho hai lão viện trưởng, trẫm cũng thực yên tâm.”

“Bệ hạ anh minh, nếu bệ hạ đồng ý, hai lão già chúng ta lập tức chuẩn bị công tác nhổ cấy.” Được người thống trị Tây Lam đáp ứng, hai lão già lập tức hưng phấn, tư thế vô cùng hung mãnh tiêu thất trước mặt Tây Lam Thương Khung.

“Bệ hạ, này, này là chuyện gì a?” Đa Lý Tư sửng sốt cùng Lễ bộ đại thần có chút mê muội đứng bên cạnh. Bọn họ hình như vừa nghe thấy một chuyện rất trọng đại a?

Nhìn hướng hai vị lão viện trưởng học viện Ma Vũ tiêu thất, Đa Lý Tư cùng Lê Tạ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy sự tình tựa hồ càng lúc càng lớn. Thánh Linh Chi Hoa? Vừa rồi hai lão viện trưởng nói cái gì hoa a? Sao bọn họ chưa từng nghe nói tới.

Hơn nữa nhìn bộ dáng kích động kia cũng đủ biết hai lão viện trưởng chú ý loại hoa kia cỡ nào. Mình có cần đi theo hai lão viện trưởng chờ xem náo nhiệt không a?

“Bệ hạ, thần xin cáo lui!” Nếu tiếp tục đứng đây cũng chỉ làm chướng mắt bệ hạ, không bằng biết điều rời đi. Bằng không ai biết lát nữa bệ hạ tức giận, ai trở thành vật hi sinh cũng không biết được.

Đa Lý Tư cùng Lê Tạ vội vàng rời đi, Tây Lam Thương Khung tự nhiên không ngăn cản. Về phần lát nữa lửa giận của hai lão viện trưởng có lan tới đám người xung quanh hay không thì không nằm trong phạm vi lo lắng của y.

“Phụ hoàng, sao người không nói cho bọn họ biết?” Mạn đằng ở ngự hoa viên đã sớm không còn là lăng tiêu ban sáng, mất đi sự chống đỡ của Bảo Bảo, đám mạn đằng đó thoạt nhìn không có gì bất đồng nhưng thực tế sức mạnh lại kém xa.

Hơn nữa phụ hoàng còn ngăn không cho Bảo Bảo rút số mạn đằng ở ngự hoa viên đi, cứ lưu lại số cành lá tượng trưng ở đó. Huân nhi không hiểu, ánh mắt nhìn Tây Lam Thương Khung tràn ngập nghi hoặc.

“Loài người là sinh vật phải tận mắt nhìn thấy mới tin tưởng nó là sự thật. Hơn nữa cho dù trẫm nói, bọn họ cũng chạy đi xác nhận, hiện tại Huân nhi cùng phụ hoàng ở đây chờ Cáp Lý Tư viện trưởng và Phí La Nhĩ viện trưởng quay lại đi.” Tây Lam Thương Khung cười trả lời bé con trong lòng. Tuy nhiên đây là cơ sở rất tuyệt vời cho sự xuất hiện của Bảo Bảo trong tương lai. Huống chi phải tận mắt nhìn thấy mới rung động a! Ha hả…

Về phần gốc mạn đà la hắc sắc bên cạnh Huân nhi, Tây Lam Thương Khung không lo lắng. Thiếu niên kia tuy cũng là Hoa tinh linh, nhưng lại giống anh sáng le lói trong bóng đêm, im lặng bảo hộ.

“Huân nhi, chúng ta tiếp tục đi.”

“Hảo.” Huân nhi ngoan ngoãn ngồi trong lòng phụ hoàng, nghiêm túc theo y học văn tự Tây Lam. Kỳ thực đối với mấy thứ này, tiền thế Huân nhi đã được học. Tuy tiền thế của bé là Đông Lăng, hai quốc gia có văn hóa phong tục khác biệt rất lớn, nhưng tổng thể mà nói cũng không quá khó hiểu, Huân nhi xem một lần đã biết.

Bởi vì không muốn tiếp xúc với người khác trong hoàng cung, nguyên nhân chủ yếu là không muốn rời khỏi phụ hoàng, vì thế Huân nhi vẫn bài xích chuyện tới Thượng Nam viện học tập như các hoàng tử khác khi đến tuổi.

Trước kia, lúc Huân nhi còn ở lãnh cung, mọi người luôn bàn tán Cửu hoàng tử Nhược phi sinh là một ngốc tử không biết nói chuyện, vì thế Huân nhi tuy có thân phận hoàng tử, nhưng địa vị ngay cả một cung nữ thấp hèn cũng không bằng. Huống chi còn có Viện phi như hổ rình mồi bên cạnh không ngừng thêm mắm dặm muối, Huân nhi tuy 7 tuổi, độ tuổi nên nhận sự giáo dục của hoàng tử nhưng vẫn không có cơ hội tiến vào Thượng Nam viện học tập. Vì thế Hoán nhi không ít lần khóc thương cho Tiểu điện hạ của nàng.

Tây Lam Thương Khung biết Huân nhi không thích ở cùng nhóm hoàng tử, tự nhiên sẽ không ép buộc bé. Huống chi y cũng biết chuyện tiền thế của Huân nhi, đối với chuyện bé có tới Thượng Nam viện hay không cũng không để ý. Nếu Thượng Nam viện được thiết kế vì nhóm hoàng tử học tập, mà bảo bối của y vốn có trí nhớ tiền thế, tự nhiên không cần đi.

Ngự thư phòng lần thứ hai khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại hai người chuyên chú cùng Tổng quản Tang Đạt đã luyện thành công phu im lặng bất động như ngọn núi. Bất quá yên tĩnh chưa duy trì được bao lâu đã bị hai lão nhân râu tóc bạc trắng đánh vỡ.

“Bệ hạ, vì sao lại như vậy a? Toàn bộ Thánh Linh Chi Hoa ở ngự hoa viên đã héo rũ, ngay cả mạn đằng cũng trở thành suy dinh dưỡng? Này bảo ta làm sao sống đây a! Thánh Linh Chi Hoa của ta, ta làm sao cam tâm nhìn bảo bối đến tay còn biến mất chứ?” Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng theo sát phía sau, hai người vừa gào rống vừa vọt tới trước mặt Tây Lam Thương Khung, gương mặt già nua nhăn nhó khóc than.

Bất quá chỉ mới vài ngày sao lại héo rũ? Chẳng lẽ đóa hoa hồng nhạt bọn họ dự định phong làm Thánh Linh Chi Hoa yếu ớt đến vậy? Nghĩ lại thì rất có thể, phàm là giống càng quý hiếm thì càng khó sinh tồn nếu không được chăm sóc tốt.

Chính là ngày đó lúc bọn họ tiến cung, thị vệ hoàng cung rõ ràng không thể làm gì nó, như vậy đủ để chứng minh chúng nó ương ngạnh cỡ nào, sinh mệnh cường đại cỡ nào, chính là sao bây giờ lại héo hết rồi?

“Toàn bộ chết hết toàn bộ chết hết rồi, Thánh Linh Chi Hoa của ta, một đóa cũng không còn. A a a a a a a a a…” Từ hi vọng thật lớn lâm vào thất vọng cùng cực, hai vị viện trưởng râu tóc bạc phơ hiển nhiên không thể tiếp nhận nổi, cảm xúc có chút bạo phát.

“Trong cung đám nữ nhân kia có thể còn nga.” Ngay lúc Cáp Lý Tư • Phỉ Nhĩ Phất Đức cùng Phí La Nhĩ • A Luân Đức uể oải không thôi, một âm thanh thanh thúy từ trong lòng bệ hạ truyền ra làm hai lão nhân không khỏi sửng sốt.

Cáp Lý Tư • Phỉ Nhĩ Phất Đức cùng Phí La Nhĩ • A Luân Đức phục hồi lại tinh thần cùng nhau nhìn lại nơi phát ra âm thanh làm bọn họ có lại hi vọng thì thấy một đứa nhỏ xinh đẹp dị thường, mở to đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn bọn họ.

Hai vị viện trưởng học viện Ma Vũ bình thường đã quen nhìn sóng to gió lớn cho tới giờ chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào làm mình kinh hách đến vậy. Nghĩ tới lúc nãy mình luống cuống trước mặt bé, bọn không khỏi cười gượng. A a a a, hình tượng của bọn họ a!

“Bệ hạ, đứa nhỏ này là?” Kỳ thực không cần hỏi, Phí La Nhĩ • A Luân Đức cũng đá đoán được đứa nhỏ xinh đẹp như tinh linh trong truyền thuyết này là ai. Có thể tiếp cận đế vương lạnh lùng, còn thân cận đến vậy chỉ có một người duy nhất, chính là Tây Lam Cửu điện hạ gây ra một trận náo loạn gần đây. Huống hồ xem niên kỉ đứa nhỏ, chỉ khoảng 7, 8 tuổi, cũng phù hợp với niên kỉ Cửu hoàng tử.

Tuy Phí La Nhĩ • A Luân Đức cùng Cáp Lý Tư • Phỉ Nhĩ Phất Đức quả thực có nghe nói gần đây bệ hạ rất sủng ái Cửu hoàng tử vừa ra khỏi lãnh cung, nhưng bọn họ thật không ngờ bệ hạ cưng chiều đứa nhỏ xinh đẹp này đến vậy. Hai vị lão nhân tận mắt nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ này trưởng thành thành đế vương vĩ đại nhất Tây Lam, tâm tình lúc này có thể nói là khá phức tạp.

Trước kia trên gương mặt bệ hạ chưa bao giờ xuất hiện biểu tình ôn nhu, nhưng lúc nhìn đứa bé trong lòng, đường cong gương mặt cứng nhắc như cẩm thạch điêu khác lại trở nên dị thường mềm mại, còn có chút nhu tình thản nhiên. Bệ hạ dường như đã thay đổi, trở nên thực xa lạ.

Không nói tới hơi thở trên người bệ hạ tựa hồ càng cường đại hơn, làm cho lão già một bó tuổi như bọn họ vô tình cảm giác hít thở không thông, ngay cả tính cách lạnh lùng đạm mạc không để tâm tới bất kì thứ gì, vô tình cũng có chút mịt mờ.

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì làm bệ hạ thay đổi lớn đến vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play