Nghiêng đầu, Huân nhi nhìn cung điện đổ nát trước mặt trầm tư một lát, sau đó chậm rãi bước vào.
“Điện hạ, Tiểu điện hạ, người đã trở lại?”
Mới vào đã nghe thấy âm thanh kinh hỉ truyền tới. Huân nhi quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên là cung nữ Hoán nhi vẫn luôn chiếu cố bé.
“Ngươi………” Sao lại khóc? Nhìn dòng nước mắt chảy xuống trượt qua gò má trắng nõn của nữ nhân, long lánh sáng rọi, Huân nhi nhất thời ngây ngẩn. Nàng, lo lắng cho bé sao?
“Tiểu điện hạ, người rốt cuộc cũng trở lại. Nhìn thấy người không có việc gì, Hoán nhi thật cao hứng.” Hoán nhi nhanh chóng chạy tới, ôm lấy đứa nhỏ cho dù đứng trong cung điện hoang tàn vẫn vô cùng rực rỡ lóa mắt kia, nói ra nội tâm kích động của mình.
Tuy trong cung vẫn lan truyền bệ hạ sủng ái Cửu điện hạ thế nào, nhưng dù sao cũng chỉ là tin đồn. Không nhìn thấy Tiểu điện hạ bình an, Hoán nhi vẫn không thể yên tâm. Dù sao nàng cũng chiếu cố đứa nhỏ này bảy năm, làm sao không yêu thương.
Hơn nữa Tiểu điện hạ 7 năm qua không hề nói một lời, bệ hạ làm thế nào lại thích một điện hạ bị mọi người trong cung nói là ngốc tử kia chứ?
Nghĩ như vậy, lòng Hoán nhi lại nóng như lửa đốt. Nếu không phải tẩm cung đế vương, Thương Lam điện canh phòng nghiêm mật, mà nàng bất quá chỉ là một tiểu cung nữ lãnh cung, địa vị vô cùng thấp hèn thì vô luận thế nào nàng cũng phải mạo hiểm tới gặp Tiểu điện hạ.
Vốn định chờ thời cơ đi tìm Đông Địch thiếu gia, hiện tại không cần nữa, Tiểu điện hạ của nàng đã quay lại, còn hảo hảo đứng trước mặt nàng, cái này bảo nàng làm sao không mừng.
“Ngươi, đừng khóc.” Chạm vào dòng nước mắt không ngừng trên gương mặt trắng nõn của nữ nhân, Huân nhi cảm giác trong lòng có chút bối rối. Vì cái gì bé thấy nàng khóc lại thấy mờ mịt, thậm chí còn có chút không biết làm sao?
Giọt nước mắt xinh đẹp kia là vì bé mà rơi, bên trong chứa đựng tình yêu thương lo lắng cho bé sao? Chính là 7 năm qua bé không hề chú ý tới nàng?
Vì cái gì? Con người không phải đều rất ích kỉ sao? Tựa như mẫu phi đã sinh ra bé, nhưng lại cự tuyệt không muốn yêu thương bé. Nhưng mà vì cái gì nữ nhân không hề có chút huyết thống gì lại quan tâm bé đến vậy?
Bé không rõ.
“Hảo, hảo, ta không khóc.” Vội vàng lau nước mắt, Hoán nhi nhìn Tiểu điện hạ xinh đẹp, mỉm cười ôn nhu. Nhưng lập tức Hoán nhi kinh hoàng mở to mắt, ngây dại nhìn đứa nhỏ trước mặt.
“Điện hạ, người, nói chuyện.” Tiểu điện hạ có thể nói. Bảy năm, Tiểu điện hạ không hề nói một lời nào, thậm chí còn bị người ta nói là ngốc tử. Hiện tại, Tiểu điện hạ của nàng rốt cuộc đã nói chuyện. Hoán nhi lại muốn khóc.
Tiểu điện hạ của nàng là đứa nhỏ xinh đẹp nhất trên đời, sao có thể là ngốc tử chứ. Chăm sóc đứa nhỏ xinh đẹp này, nàng luôn tin tưởng Tiểu điện hạ của nàng một ngày nào đó sẽ thức tỉnh khỏi cơn mê, sau đó mỉm cười với nàng.
“Hoán di, đừng khóc!” Nhìn nữ nhân lại có xu thế sắp bật khóc, Huân nhi nhíu mày. Bé không thích nữ nhân khóc, kia làm bé cảm thấy bối rối, cảm giác bản thân bé trở nên là lạ.
“Tiểu điện hạ, người gọi ta là gì?” Hoán nhi kinh dị nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mắt, ngây ngốc hỏi.
Nàng thấy ảo giác sao? Sao lại nghe thấy Tiểu điện hạ gọi mình là Hoán di. Nàng chỉ là một cung nữ hèn mọn mà thôi a. Cho dù trước khi theo tiểu thư vào cung, nàng cũng chỉ là một nha đầu, chưa từng có ai xem trọng.
Mà từ khi tiểu thư vào cung đến lúc bị biếm lãnh cung, lại càng không có ai để ý nàng, ngay cả tiểu thư mà nàng hầu hạ nhiều năm cũng chưa từng quan tâm tới, mặc dù cho tới giờ nàng chưa bao giờ phản bội tiểu thư.
Chính là hiện tại, Tiểu điện hạ lại gọi nàng là Hoán di? Đây chính là Tây Lam Cửu hoàng tử thân phận vô cùng cao quý, là Cửu điện hạ gần đây được hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, thế mà lại gọi nàng là Hoán di. Nàng thực sự cao hứng, rất cao hứng, đứa nhỏ này để ý nàng.
“Hoán di!”
“Tiểu điện hạ………” Ôm chặt đứa nhỏ xinh đẹp trước mặt, Hoán nhi không muốn điện hạ nhìn thấy nước mắt của mình. Nàng không thể khóc, không thể khóc, Tiểu điện hạ không thích nàng khóc.
“Các ngươi đang làm gì?”
Ngay khoảnh khắc ấm áp này, một âm thanh bén nhọn đột ngột vang lên bên tai Hoán nhi. Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Hoán nhi thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, cơ thể ôm Tiểu điện hạ cứng đờ.
“Tiểu thư…….” Quay người lại, quả nhiên thấy Nhược phi đang đứng sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT