Mạn La?”
Ánh mắt chợt lóe, Huân nhi cũng đột nhiên vung tay chụp lên cánh tay đang giam cầm bên thắt lưng, muốn thoát khỏi khốn cảnh bị giam trong lòng ngực của người phía sau, nhanh như điện giật chụp tới phần yếu hại trên cổ nam nhân xa lạ đột nhiên tiếp cận thân thể mình.
Không ngờ, trước lúc Huân nhi ra tay, nam nhân kia đã đột nhiên buông thân thể thiếu niên, hơn nữa đột nhiên di chuyển tới trước chăm chú nhìn dung mạo Huân nhi.
Lúc nhìn rõ mặt thiếu niên, nam nhân có gương mặt than lạnh lùng đầy sát khí tia lạnh giọng quát: “Ngươi là ai? Vì sao trên người ngươi thế nhưng có hơi thở Mạn La?” Thậm chí có thể nói, hơi thở của Mạn La căn bản là tỏa ra từ người thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị trước mắt, mùi hương hoa cổ hoặc nồng đậm đầy quen thuộc kia làm hắn vừa nãy vì tưởng đã tìm được nhân nhi mình âm thầm bảo hộ ngày đêm nhớ nhung, trong phút kích động, cơ hồ đã nhận không ra.
Thiếu niên này tuy mỹ đến mức làm người ta mị hoặc nhưng xác thực không phải Mạn La của hắn.
“Ngươi là ai? Vì sao lại biết Mạn La?”
Sự tồn tại của Mạn La đối với nhân loại bình thường căn bản là bí mật, người khác tuyệt đối không có khả năng biết tới. Mà nam nhân đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung này hiển nhiên không phải người bình thường, cùng không phải người trong cung.
Mạn La là cổ hoặc chi hoa hắc sắc của minh giới, là dụ hoặc dẫn dụ người ta trầm luân. Lúc trước vì bị máu của mình hấp dẫn mới tới bên cạnh, cùng mình vừa mới sinh ra ký kết khế ước. Trừ bỏ thân cận cùng tín nhiệm mình nhất, không còn ai nhìn thấy thiếu niên hắc sắc im lặng tinh xảo này.
Hiển nhiên, thời điểm nam nhân kia gọi tên Mạn La, trong giọng nói không hề có bất cứ địch ý nào, tương phản còn bao hàm nồng đậm tưởng niệm cùng nhu tình, mang theo chiếm dục thật sâu cùng chút than thở bất đắc dĩ.
Ngay lúc Huân nhi đề phòng, không ngừng cẩn thận giá nam nhân ác liệt có thực lực sâu khôn lường này, không gian bên người thiếu niên đột nhiên dao động, sau đó chỉ thấy bóng dáng Tây Lam Thương Khung đột nhiên xuất hiện, sốt ruột cùng lo lắng ôm chặt Huân nhi vào lòng, nhẹ giọng dò hỏi.
“Huân nhi, xảy ra chuyện gì? Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, phụ hoàng!”
Lắc đầu, Huân nhi bị nam nhân vừa xuất hiện ôm chặt trong lòng không khỏi nhẹ giọng hồi đáp. Quả thật không có chuyện gì, người nọ căn bản không có ý tứ muốn đả thương mình. Chỉ là, muốn tìm Mạn La mà thôi. Tuy trước đó Huân nhi quả thực vì nam nhân đột nhiên xuất hiện mà có chút khẩn trương cùng kinh ngạc.
“Bảo bối, không có việc gì là tốt rồi.” Tây Lam Thương Khung không thể tưởng tượng, nếu Huân nhi đột nhiên xảy ra chuyện, y sẽ làm ra chuyện gì.
Sức mạnh quá cường đại một khi bùng nổ, đại lục nhân loại yếu ớt này căn bản không thể chịu nổi ngọn lửa phẫn nộ của nam nhân. Cho dù là pháp tắc tăm tối nhất cũng không thể phong ấn nổi vương giả có thực lực đã đạt tới mức cao nhất.
Trải qua trăm vạn năm luân hồi, sức mạnh tích lũy đều đã thức tỉnh, há có thể khinh thường.
Vừa nãy Tây Lam Thương Khung đang ở trong đại điện nhìn biểu tình biến hóa thực phấn khích trên mặt nhóm đại thần cùng đặc phái viên, khóe miệng nhếch lên độ cung tà khí chăm chú nhìn đám người sợ hãi do dự muốn tiến tới lại thôi kia, trong lòng chảm thấy thực nhàm chán thì đột nhiên cảm nhận được ở phương hướng Huân nhi vừa rời đi không lâu thế nhưng xuất hiện một hơi thở xa lạ.
Hơi thở mang theo khí thế cường đại lạnh lẽo thấu tận xương kia đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung.
Ý thức điểm này, Tây Lam Thương Khung sao còn có thể ngồi yên.
Mặc kệ trên mặt đám người trong yến hội sẽ kinh ngạc cỡ nào, cũng không quản bọn họ tính toán gì trong lòng, Tây Lam Thương Khung cứ vậy trực tiếp biến mất, làm hiện trường dâng lên một trận huyên náo ồn ào cùng kinh hoảng mờ mịt.
Chuyện này, Tây Lam Thương Khung không quan tâm, trong lòng nam nhân để ý nhất chính là an toàn của bảo bối Huân nhi của mình. Mặc khác, đều không quan trọng.
“Ngươi là… khó trách có thể không hề cố kỵ xuất hiện trong hoàng cũng của trẫm, thậm chí không hề che dấu thực lực cùng khí thế của bản thân, hóa ra, chính là ngươi! Thân là vương giả minh giới, sao ngươi lại xuất hiện ở đại lục nhân loại?” Xác định Huân nhi không hề tổn thương, Tây Lam Thương Khung lúc này mới xoay người chăm chú nhìn mặt người kia.
Hơi thở sắc bén đột nhiên xuất hiện kia thế nhưng chính là vua minh giới đã lâu không gặp?
“Các ngươi là… vua thần tộc cùng hoàng thái tử ma tộc sau khi luân hồi? Đoạn tình ái tuyệt đẹp thời thần ma đã trọn vẹn rồi sao?”
Đối với sự xuất hiện của Tây Lam Thương Khung, trong mắt minh giới chi vương hiển nhiên nhanh chóng lóe lên một tia quang mang kinh ngạc. Nhất là lúc hắn liếc mắt nhìn hành động của Tây Lam Thương Khung cùng hoa mỹ thiếu niên, nghi hoặc trong mắt nam nhân thoáng chốc bình ổn.
“Xem ra cảm giác của minh vương vẫn nhạy bén như xưa a, trẫm cùng Huân nhi ngày thường đều phong ấn hơn phân nửa thực lực, chỉ sợ kết giới Thương Lam đại lục này quá yếu ớt không thừa nhận nổi chấn động, không ngờ, liếc mắt một cái ngươi liền nhìn ra thân phận của chúng ta. Bất quá, minh vương vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung của trẫm?”
Đối với minh giới chi chủ vẫn luôn thủ ở minh giới chưa từng rời đi, Tây Lam Thương Khung trước kia tuy là thần đế tối cao nhưng cũng không xa lạ gì vị này. Bất quá với tính tình xa cách, nghiêm cẩn cùng lạnh nhạt của mình, người này là kẻ vô sự không đăng tam bảo điện a.
Không biết minh giới rốt cuộc ẩn dấu thứ quý hiếm gì đáng giá để minh vương tự mình bảo hộ, nam nhân kia cho tới giờ chưa hề tùy tiện rời khỏi minh giới một bước.
Cho dù thần tộc từng long trọng mời nhưng nam nhân kia vẫn từ chối không đi, chỉ phái người tặng lễ mà thôi. Hiện giờ, hắn thế nào lại đột nhiên tới đại lục nhân loại này?
“Cổ hoặc chi hoa của minh giới ta, bổn vương hi vọng Già Lâu La thái tử có thể trả hắn lại cho ta. Vô luận là cái giá nào, đều có thể.”
Nhíu chặt mi, minh vương nhìn tiền chúa tể thần tộc Kỳ hoàng khí thế lăng thiên trước mặt, ánh mắt cuối cùng gắt gao dừng lại trên người tuyệt diễm thiếu niên bị nam nhân ôm chặt trong lòng, vẻ mặt ác liệt nói.
“Cổ hoặc chi hoa? Minh vương nói chính là Mạn La? Mạn đà la hắc sắc?”
Tây Lam Thương Khung nhướng mi. Hóa ra đây là nguyên nhân sao? Là nguyên nhân cho đến giờ minh vương không nguyện rời khỏi minh giới nửa bước, chỉ vì bảo hộ đóa bỉ ngạn bên bờ vong xuyên?
“Quả thật. Mạn La quả nhiên ở chỗ Già Lâu La thái tử.”
Nghe thấy những lời này của minh vương, Huân nhi không biết vì sao cảm nhận được một tia ảm đạm cùng cô đơn, dường như còn có chút chua xót cùng giận dữ khó phát hiện.
“Mạn La, xuất hiện đi.”
Tuy không cần đại giới mà minh vương nói, Huân nhi cũng không nguyện cứ vậy đưa Mạn La cho minh vương. Bất quá nhìn ra phức tạp cùng kiên định không hề dao động trong mắt minh vương, sau khi đắn đo một chút, Huân nhi vẫn quyết định để Mạn La đi ra cùng minh giới chi vương kia câu thông trao đổi.
Huân nhi vừa dứt lời, trong ánh mắt kích động cùng chăm chú của minh vương, một thiếu niên tinh xảo dáng người thon dài nhu nhược mặc y phục hắc sắc phức tạp cổ xưa đột nhiên xuất hiện phía sau, cung kính gọi Huân nhi.
“Chủ nhân!”
“Mạn La!”
Nhìn thấy bóng dáng Mạn La xuất hiện trước mắt, minh vương vô thức gọi khẽ tên thiếu niên, giọng nói mềm nhẹ mang theo tình yêu say đắm sâu sắc thực khó phát hiện.
Mà vừa nãy Tây Lam Thương Khung trong yến hội biến sắc sau đó đột nhiên nháy mắt biến mất, Dạ Cơ, Dao Cơ phu nhân, Phong Chích Viêm nghi hoặc lo lắng, thậm chí là Nam Cung Liệt Diễm đang kinh ngạc vì thân phận thiếu niên cùng Nguyệt Độ Lưu đều quyết định rời khỏi yến hội.
Mọi người lần theo hơi thở tìm tới nơi này thì liền nhìn thấy một màn Mạn La đột nhiên xuất hiện phía sau Huân nhi.
Dạ Cơ thì khá tốt, nàng biết đại ca nhà mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Mạn La, tự nhiên cũng không đụng tới Huân nhi đã kí khế ước với thiếu niên tinh xảo kia. Huống chi bên người Huân nhi còn có Tây Lam Thương Khung, kẻ từng là vương giả thần tộc, sự tồn tại ngạo thị thương khung vào thời thần ma.
Có y bảo hộ bên người Huân nhi, cho dù đại ca lợi hại thế nào cũng tuyệt đối không thể phá vỡ phòng tuyến của Tây Lam Thương Khung.
Mà Dao Cơ phu nhân cùng đám Phong Chích Viêm, Nam Cung Liệt Diễm vì hoàn toàn không hiểu sự tình, tự nhiên vì sắc mặt lãnh liệt của Lam đế bệ hạ mà khiếp sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ngay cả Lam đế bệ hạ cũng khẩn trương như vậy? Hơn nữa ra mòi, người gặp chuyện không may chính là Cửu hoàng tử điện hạ?
Có thể làm Lam đế để tâm cũng chỉ có tuyệt mỹ thiếu niên kia mà thôi.
Không nói tới Nam Cung Liệt Diễm từ lúc Lam đế bệ hạ cùng Huân nhi xuất hiện lúc yến hội bắt đầu đã bị vây trong cực độ khiếp sợ mới lấy lại chút tinh thần cùng Nguyệt Độ Lưu kinh ngạc nhướng mi.
Chờ bọn Dạ Cơ tìm tới nơi này, người đại ca thân là minh vương của nàng vào khoảnh khắc Mạn La xuất hiện, trong ánh mắt kinh ngạc của Huân nhi, hiểu rõ của Tây Lam Thương Khung, thoáng chốc xuất hiện bên cạnh Mạn La, cánh tay cứng như thiết ôm chầm lấy thiếu niên tinh xảo vẫn còn có chút ngây ngốc mờ mịt, sau đó đột nhiên biến mất trước mặt mọi người.
“Huân nhi, chúng ta trở về thôi.”
Nhìn theo hướng minh vương mang Mạn La biến mất, Tây Lam Thương Khung cười đến tà nịnh. Ôm lấy thiếu niên vẫn còn lo lắng cùng nghi hoặc bên người, Tây Lam Thương Khung trực tiếp ôm người đi. Về phần đám đại thần cùng đặc phái viên trong đại điện, cứ để bọn họ bất an hoảng hốt tốt lắm.
Dù sao, nhóm đại thần kia gần nhất có vẻ đều thực nhàn, vừa lúc để bọn họ tìm chút việc làm, không cần cả ngày đặt ánh mắt lên người bảo bối của y.
Báu vật của y há có thể để người khác mơ ước.
Hôm sau.
Bởi vì yến hội hôm qua Lam đế bệ hạ đột nhiên quăng một quả bom lớn, nhóm đại thần cơ hồ cả đêm không chợp mắt đều đeo một cặp quần thâm đen xì dưới mắt. Mà lúc vào triều thì tình cảm của quần chúng thật sự khá xúc động, nước miếng bay tứ tung, vài thế lực chia ra chửi rủa, chỉ còn kém lao vào đánh nhau.
Trong tình huống hỗn loạn này, bệ hạ của bọn họ giống như đang ngồi xem kịch vui đột nhiên tuyên bố, vào lễ trưởng thành của Cửu hoàng tử điện hạ, bệ hạ thế nhưng muốn dẫn Cửu điện hạ đi tế thiên?
Tế thiên, kia đối với hoàng tử mà nói có bao nhiêu vinh dự cùng tôn quý a!