“Lê Tạ đại nhân!”
“Cửu hoàng tử điện hạ? ! Cửu hoàng tử điện hạ cũng ở nơi này a!”
Lễ bộ đại thần Lê Tạ sau khi rời khỏi ngự thư phòng đế vương thì sắc mặt vẫn nhợt nhạt, còn mặt co mày cáu. Có thể thấy giờ phút này tâm tình nam nhân u ám cỡ nào.
Nghĩ đến cảm giác cả người nơm nớp lo sợ cùng mồ hôi chảy ròng ròng, hiện giờ rốt cuộc có thể thở phào một hơi, Lê Tạ không khỏi cảm thấy rốt cuộc cũng có cảm giác sống lại.
Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, việc lớn việc nhỏ gì Lê Tạ hắn chưa từng trải qua, nhưng lúc đối mặt với đế vương tuấn mỹ lạnh lùng kia vẫn sợ hãi cùng run rẩy từ tận linh hồn như cũ.
Lê Tạ từ nhỏ đã bắt đầu làm bạn bên cạnh đế vương tuấn mỹ, đối với cường thế cùng bá đạo của nam nhân nắm giữ vương quyền tối cao vô thượng này có thể nói là vô cùng hiểu biết cùng quen thuộc. Vốn tưởng mấy năm qua có Cửu điện hạ ở bên cạnh, nam nhân kia đã ôn hòa vô hại.
Lê Tạ nào ngờ, vẻ mặt sủng nịch cùng ôn nhu trên mặt bệ hạ hoàn toàn chỉ vì tuyệt mỹ hoàng tử kia mà lộ ra. Lúc nam nhân một mình ngồi trên vương tọa dùng ánh mắt bễ nghễ cao cao tại thường nhìn xuống bọn họ, nam nhân này vẫn là đế vương vô tình làm người ta hoảng sợ đến run rẩy ngày xưa.
Hơn nữa, theo Cửu điện hạ dần trưởng thành, uy áp cường đại cùng chuyên chế bá đạo của bệ hạ tựa hồ lại càng sắc bén hơn, cũng càng làm người ta không dám phản kháng. Thậm chí, cả người bệ hạ cũng trở nên thâm sâu khôn lường.
Ngay cả Cửu điện hạ bên cạnh bệ hạ, tuyệt mỹ hoàng tử còn chưa được mười sáu tuổi kia cũng làm Lê Tạ có cảm giác nhìn thấy thần chi, huống chi là Tây Lam đế vương cường đại tôn quý gần mười năm nay cơ hồ không hề già đi.
Bệ hạ thật sự không có chút thay đổi nào a, vô luận là dung mạo trẻ tuổi tuấn mỹ hay bản tính tàn khốc lạnh lùng.
Lê Tạ không khỏi cảm khái thật sâu, chính mình đang chầm chậm già đi, nhưng tuấn mỹ đế vương còn lớn hơn mình vài tuổi kia vẫn trẻ trung, tuấn mỹ phi phàm như cũ. Quả nhiên là sự tồn tại chỉ có thể nhìn không thể chạm tới! Không phải phàm nhân có thể lý giải a.
Từ ngự thư phòng đi ra, Lê Tạ liền ôm bộ dáng sầu tư đi về phía ngự hoa viên.
Nơi đó còn có hai đứa nhỏ đang chờ hắn. Vừa rồi lúc đối mặt với bệ hạ ở ngự thư phòng, Lê Tạ căn bản không dám đề cập tới chuyện Vĩnh Tĩnh vương, cuối cùng ấp a ấp úng hồi lâu mới nói ra chuyện Tây Lam Nhu Tình, còn có giao phó lúc lâm chung nhờ mình chăm sóc hai đứa nhỏ.
Lúc ấy, Lê Tạ căn bản không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt bệ hạ. Trực giác cảm nhận độ ấm xung quanh giảm xuống mức âm hàn, còn có ánh mắt sắc bén của bệ hạ làm Lê Tạ suýt chút nữa ngất xỉu ở đương trường cho xong chuyện.
Ít nhất nếu vậy thì hắn không cần nơp nớp lo sợ mà đứng trước mặt bệ hạ, để cả người bị ánh mắt lạnh băng kia nhìn tới nổi gai ốc a.
Một bên cúi đầu trầm tư, một bên chậm rì rì tiêu sái đi tới ngự hoa viên, Lê Tạ còn chưa kịp ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng hai đứa nhỏ thì bên tai đã nghe thấy tiếng của Cửu hoàng tử điện hạ.
Ngẩng đầu nhìn qua, Lê Tạ liền thấy hai đứa nhỏ đứng bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên. Hoàng tử mà đế vương ban cho tôn vinh vô thượng cùng sủng nịch không gì sánh bằng.
“Cửu điện hạ, các ngươi đây là?”
Bước nhanh tới, Lê Tạ cung kính thi lễ với thiếu niên, sau đó cẩn thận đánh giá tình hình xung quanh một phen, cuối cùng chuyển ánh mắt trở lại trên người tuyệt mỹ thiếu niên, nghi hoặc hỏi.
Xem tình hình, bầu không khí rõ ràng rất không thích hợp a!
Nhất là lúc Lê Tạ chú ý trong đình các này thế nhưng còn có Tiêu phi của hậu cung thì cũng thầm đoán được đã xảy ra chuyện gì, bất quá vẫn lên tiếng hỏi tuyệt mỹ thiếu niên.
“Lê Tạ đại nhân, ngươi vừa rồi đi gặp phụ hoàng sao? Là vì chuyện của Nha nhi cùng ca ca nàng à?” Không để ý tới vấn đề Lê Tạ hỏi mình, Huân nhi chỉ nhìn đối phương đi tới, trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi.
“Cửu điện hạ nhận thức Nha nhi cùng Phá Hiểu sao?” Xem biểu tình trên mặt tuyệt mỹ hoàng tử, Lê Tạ không khỏi kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ Cửu hoàng tử thân phận tôn quý vẫn luôn ở trong cung, được bệ hạ bảo hộ vô cùng cẩn thận thế nhưng lại quen biết Nha nhi cùng Phá Hiểu sống ở khu bần dâng nằm ở tầng chót xã hội, hơn nựa tựa hồ còn có hảo cảm với hai tiểu hài tử này?
“Thân phận của Nha nhi cùng ca ca nàng có vấn đề gì sao? Vì sao Lê Tạ đại nhân lại cấp bách mang bọn họ tiến cung gặp phụ hoàng như vậy? Phụ hoàng đã nói gì?” Đối với nghi vấn của Lê Tạ, Huân nhi không khỏi gật đầu, sau đó dùng ánh mắt dị thường nghiêm túc nhìn chằm chằm Lê Tạ.
“Này?”
Bị tuyệt mỹ yêu dị hoàng tử nhìn như vậy, trong lòng Lê Tạ thế nhưng đột nhiên nảy sinh một loại kính sợ không dám nhìn thẳng. Thật giống cảm giác dị thường áp bách lúc đối mặt với bệ hạ.
Giờ phút này, Lê Tạ thực sự vô cùng kinh ngạc. Hắn không ngờ thiếu niên tuyệt mỹ khuynh thành vẫn chưa được mười sáu tuổi trước mắt lại phát ra uy nghiêm cường đại không hề thua kém bệ hạ, một người trường kì ngự trên địa vị chuyên chính độc tài, này chính là khí thế vương giả làm người ta phải thần phục a.
Quả nhiên, Cửu hoàng tử mà bệ hạ sủng ái sao có thể bình thường, sao có thể nhu nhược. Huyết mạch hoàng tộc Tây Lam, cho dù là hoàng tử hay công chúa nhát gan nhất thấp bé nhất so với đám người bình thường bọn họ thì vẫn bưu hãn tới mức làm người ta không dám khinh thường a.
Nhất là Cửu hoàng tử mà bệ hạ vô vàn sủng nịch cùng dung túng thì càng khỏi phải nói.
Lê Tạ chưa từng quên suốt nhiều năm qua, Cửu hoàng tử điện hạ đã có được danh vọng cường đại trong hoàng triều Tây Lam cùng có thể hoành hành vô kỵ ở hậu cung a.
Tuyệt mỹ hoàng tử điện hạ này, Lê Tạ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bất cứ biểu tình cố kỵ cùng trói buộc của hoàng cung trên mặt đối phương. Người này giống như một ngọn gió tự do tự tại, chỉ vì nam nhân ngồi trên vương tọa cao cao kia mới nguyện ý dừng lại. Về phần mặc khác, căn bản không lọt vào mắt thiếu niên.
Thiếu niên này cùng bệ hạ hoàn toàn tín nhiệm nhau, cũng hoàn toàn không muốn xa rời, làm Lê Tạ không khỏi ngạc nhiên cùng nghi hoặc.
Không phải nói xưa nay vô tình nhất chính là gia tộc đế vương sao, vì sao thiết luật này lại hoàn toàn không có hiệu quả với bệ hạ cùng tuyệt mỹ hoàng tử kia?
Nhất là lúc Lê Tạ biết người của hoàng tộc Tây Lam còn vướng phải lời nguyền rủa từ ngàn năm thì hắn lại càng khiếp sợ hơn.
Huyết mạch của hoàng tộc Tây Lam là chiếm đoạt cùng dã tính, nghìn năm qua vì ngôi vị hoàng đế kia mà tranh đoạt kịch liệt chưa bao giờ ngừng, cung biến máu chảy thành sông cũng không phải tác dụng của lời nguyền khủng khiếp kia sao? Tuy cũng vì nó mà Tây Lam quốc nghìn năm qua vẫn phồn vinh không suy thoái, đế vương Tây Lam đều là những quân vương đầy năng lực.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, bản tính vô tình tàn nhẫn của hoàng tộc Tây Lam quốc được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Quân vương mỗi lần thay đổi đều phải trải qua một lần giết chóc thị huyết thảm thiết mới có thể đứng vững cùng chuyên chế. Mà cũng chính sự chuyên chế cùng độc tài, bạo ngược cùng tàn khốc này lại càng biểu hiện rõ hơn dưới sự cầm quyền của Tây Lam Thương Khung.
Nhưng mà, từ lúc Cửu hoàng tử điện hạ tuyệt mỹ yêu dị kia xuất hiện, hết thảy mọi việc trong hoàng tộc trở nên càng lúc càng ly kì cùng hòa dịu đi hẳn.
Chẳng lẽ, không biết từ lúc nào lời nguyền rủa dành cho người hoàng tộc Tây Lam quốc đã bị hóa giải? Chính là, lời nguyền có thể dễ dàng hóa giải vậy sao, hơn nữa còn là oán hận tích lũy ngàn năm tạo thành.
Có lẽ, bệ hạ không hề có đạo lý mà sủng nịch cùng dung túng tuyệt mỹ hoàng tử này chính là một ngoại lệ, mà nó cũng là một kỳ tích phá vỡ quỹ tích vận mệnh.
Nghĩ đến đây, Lê Tạ không khỏi đột nhiên thâm trầm nhìn tuyệt mỹ hoàng tử đứng ngay trước mắt, Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ được bệ hạ sủng nịch đến mức ngoan ngoãn phục tùng.
Người này, có lẽ chính là cơ hội xoay chuyển cho Nha nhi cùng Phá Hiểu, là người thay đổi vận mệnh của chúng. Cũng là ngoại lệ duy nhất có thể dao động bệ hạ, người chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình.
“Cửu điện hạ, thần có thể khẩn cầu Cửu điện hạ đáp ứng thần một việc được không? Một việc đối với thần mà nói là khó như lên trời, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng, cho dù dốc hết sức lực cũng không làm được, nhưng đối với điện hạ ngươi lại dễ như trở bàn tay.”
“Chuyện gì?”
Nhìn biểu tình đột nhiên nghiêm túc của Lê Tạ, còn có ánh mắt dồn hết tất cả để đặt cược một phen của hắn, Huân nhi không khỏi lẳng lặng chăm chú nhìn Lê Tạ một chốc, sau đó mới thản nhiên hỏi.
Lê Tạ là lễ bộ đại thần Tây Lam, có thể coi là trọng thần nắm giữ quyền thế, Huân nhi không nghĩ việc mà hắn không làm được đối với mình lại dễ như trở bàn tay. Như vậy nói cách khác, việc này chắn chắn có liên quan tới phụ hoàng, vì thế hắn mới thỉnh cầu mình như vậy.
“Cửu điện hạ, nếu ngươi đã biết Phá Hiểu cùng Nha nhi thì hẳn cũng biết cuộc sống của chúng trước kia khó khăn cỡ nào. Vài ngày trước, mẫu thân của chúng vì bệnh nặng mà đã hồi thiên, cuối cùng chỉ còn hai đứa nhỏ đáng thương không còn ai chiếu cố. Mà thân phận của chúng cũng không đơn giản. Thần tuy đáp ứng lời giao phó của mẫu thân chúng, nhưng chuyện này lại liên quan tới Vĩnh Tĩnh vương, thần không dám giấu diếm bệ hạ.”
Lê Tạ biết, Vĩnh Tĩnh vương luôn là kiêng kị trong lòng bệ hạ. Mà nam nhân ngạo nghễ độc tài ngồi trên vương tọa tôn quý kia kiêng kị nhất chính là bị phản bội cùng giấu diếm.
“Vĩnh Tĩnh vương?”
Là nam nhân đến phút cuối đã phản bội tín nhiệm của phụ hoàng? Người huynh đệ mà phụ hoàng thực chán ghét mà vứt bỏ? Huân nhi không khỏi nhíu mi. Thân phận của Nha nhi cùng ca ca nàng thế nhưng lại có quan hệ với Vĩnh Tĩnh vương sao? Khó trách mình lại gặp hai đứa nhỏ vốn không nên xuất hiện ở trong cung.
“Đúng vậy, hai hài tử này chính là huyết mạch duy nhất còn lưu lại hậu thế của Vĩnh Tĩnh vương.”
Vĩnh Tĩnh vương vì sai lầm của mình mà bị trừng phạt nghiêm khắc cùng phải trả một cái giá lớn không thể tưởng. Chẳng những mất đi tín nhiệm cùng khoan dung mà đế vương dành cho mình, thậm chí cuối cùng còn mất cả tính mạng cùng địa vị, còn kéo theo tính mạng của biết bao người trong phủ. Trừ bỏ Tây Lam Nhu Tình mất tích, toàn bộ đều bị xử tử.
Một vương gia từng được xem là có khả năng quang vinh nhất cứ vậy ngã xuống, không còn tồn tại chút dấu vết nào.
Có thể thấy quyền thế cường đại cùng vô tình của bậc đế vương, không để bất cứ ai có tâm ngỗ nghịch cùng phản loạn. Nếu không, Vĩnh Tĩnh vương chính là tấm gương uy hiếm tốt nhất.
Huân nhi không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng trong đình các có những tấm màn trắng tinh nhẹ nhàng lay động. Ngay lúc này, Huân nhi cảm thấy ống tay áo mình bị ai đó lôi kéo. Thiếu niên không khỏi cúi đầu, sau đó liền thấy thiếu nữ đáng yêu Nha nhi đang mỉm cười thật sáng lạn nhìn mình.
“Nha nhi…”
“Ca ca, ngươi biết Nha nhi ở đây nên tới xem Nha nhi sao?”
“Nha nhi…” Nhìn nụ cười thuần khiết trên gương mặt thiếu nữ, cuối cùng, thiếu niên cũng cười khẽ, nắm tay thiếu nữ, xoay người đi về phía ngự thư phòng. Nếu đã có hảo cảm với thiếu nữ đáng yêu này như vậy thì cứ mang nàng tới gặp phụ hoàng đi.
Tin tưởng nếu nhìn thấy Nha nhi, phỏng chừng phụ hoàng cũng thực kinh ngạc.
Huân nhi không hi vọng Vĩnh Tĩnh vương trở thành một vướng mắc trong lòng phụ hoàng, cho dù chỉ là một người đã bị quên lãng thì Huân nhi cũng không muốn phụ hoàng để ý đến bất cứ ai ngoại trừ mình. Trong mắt, trong lòng của phụ hoàng chỉ cần vĩnh viễn nhìn Huân nhi là tốt rồi. Này có thể xem là một chút chiếm hữu của thiếu niên đi.
Có đôi khi, lòng chiếm hữu của thiếu niên cũng cực kỳ đáng sợ a!
“Nha nhi, Lê đại nhân, Cửu hoàng tử điện hạ muốn dẫn Nha nhi đi nơi nào?” Nhìn tuyệt mỹ hoàng tử tử mâu ngân phát kia đột nhiên dẫn muội muội mình rời đi, Phá Hiểu không khỏi lo lắng.
Nơi này là hoàng cung, là tràng tranh đoạt quyền thế kịch liệt nhất, không phải nơi để những đứa nhỏ ở khu bần dân như chúng chạy loạn.
Điểm này, cho dù Lê Tạ không nói thì Phá Hiểu cũng biết. Cho dù Phá Hiểu cũng biết rõ, hoàng tử có thân phận tôn quý vô cùng kia tuyệt đối sẽ không thương tổn muội muội mình, bất quá hiện giờ Phá Hiểu chỉ còn mình muội muội Vân Nha nương tựa nhau mà sống, tự nhiên phải lo lắng.
“Phá Hiểu, ta tin tưởng sức ảnh hưởng của Cửu điện hạ đối với bệ hạ tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của bất cứ ai! Vân Nha ở cùng một chỗ với Cửu điện hạ, tuyệt đối không có ai dám xúc phạm nàng. Hơn nữa Cửu điện hạ cũng không đơn giản là ỷ vào sủng ái của bệ hạ, thực lực của tuyệt mỹ thiếu niên kia vốn thần bí khó lường. Có Cửu hoàng tử bảo hộ, Vân Nha thực an toàn.
Đồng dạng, nhìn bóng dáng nho nhỏ của thiếu niên dẫn Vân Nha rời đi, Lê Tạ tuy có chút bất an không rõ bệ hạ sẽ có thái độ gì, không biết địa vị của tuyệt mỹ hoàng tử kia liệu có thật sự vượt qua hết thảy, chậm chí là hoàng quyền hay không. Bất quá, Cửu hoàng tử điện hạ thế nhưng lại dẫn Vân Nha rời đi đúng là ngoại lệ ngoài ý muốn.
Xem ra, Cửu điện hạ cũng không chán ghét Vân Nha tiếp cận a!
Lê Tạ biết, trừ bỏ bệ hạ cùng những người được tuyệt mỹ hoàng tử này thừa nhận, Cửu điện hạ trước nay thực chán ghét người ta chạm vào mình.
Cho dù chỉ là ống tay áo cũng làm Cửu điện hạ nhíu chặt hàng mi.
Lê Tạ trầm mặc nhìn theo hướng Cửu điện hạ cùng Vân Nha rời đi không thấy phía sau mình, ánh mắt Tiêu phi tuy cố gắng trấn định nhưng vẫn như cũ không thể che dấu được chấn động cùng kinh hoảng.
Mà không biết từ khi nào, Bảo Bảo cùng Luyện Yêu vừa nãy còn hung tợn trừng Tiêu phi, hài đồng quỷ dị có mái tóc ngân sắc dài chấm đất như Cửu điện hạ cũng không thấy không nữa.
Nháy mắt tuyệt mỹ thiếu niên rời đi, Bảo Bảo cùng Luyện Yêu cũng đột nhiên biến mất trong đình các.