Như thường lệ, Tây Lam Thương Khung xử lý xong triều chính liền vội vàng chạy về tẩm cung đế vương, Thương Lam điện. Nơi đó có ràng buộc của y!

Mới tiến vào nội thất tẩm cung, y liền thấy Huân nhi đang ngồi trên chiếc giường hoa lệ rộng lớn, không hề nhúc nhích, biểu tình lại khôi phục vẻ hờ hững như lần đầu mới thấy Huân nhi, hệt như một oa nhi không có linh hồn.

“Huân nhi.” Đi tới ôm chặt lấy thân hình bé xíu của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung khẽ gọi bé con vô thần.

“Phụ hoàng, ngươi đã trở lại.” Bị ôm vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, Tây Lam Linh Huân cảm thụ được hơi thở nồng đậm cảm giác an toàn của người này, mỉm cười.

“Huân nhi, đáp ứng phụ hoàng, sau này không được lộ ra biểu tình như vậy nữa, được không?” Huân nhi của ta a, ngươi có biết khi nãy phụ hoàng bắt gặp bộ dáng kia của ngươi, trong lòng phụ hoàng khủng hoảng cỡ nào?

Kia giống hệt như không hề có linh hồn, làm y có cảm giác Huân nhi của mình thật xa cách, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi Huân nhi.

Nếu vận mệnh đã để y gặp Huân nhi, Tây Lam Thương Khung hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi bảo bối của y, chẳng sợ sẽ trả giá bằng hết thảy.

“Phụ hoàng?” Biểu tình gì? Bé vừa rồi lộ ra biểu tình gì sao? Huân nhi nghi hoặc. Phụ hoàng lo lắng cái gì a, bé làm phụ hoàng bất an sao? Theo sức lực mạnh mẽ của nam nhân ôm mình, bé có thể cảm nhận được phụ hoàng đang rất bối rối, bất an.

“Đáp ứng phụ hoàng, Huân nhi.”

“Hảo.” Tuy không hiểu vì sao phụ hoàng lo lắng cái gì, nhưng Huân nhi vẫn ngoan ngoãn đáp ứng. Bé không muốn phụ hoàng lo lắng, nam nhân này phải luông cuồng ngạo mà nhìn xuống chúng sinh thiên hạ.

“Huân nhi nói cho phụ hoàng biết, vừa nãy nghĩ cái gì, ngay cả phụ hoàng trở lại cũng không để ý.” Ôm lấy thân hình nho nhỏ của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn đứa bé tuyệt mĩ trong lòng.

“Huân nhi cái gì cũng không nghĩ, ngẩn người chút thôi.” Sáng nay lúc bé thức dậy, phụ hoàng lại vào triều. Mấy ngày nay phụ hoàng luôn đặc biệt chăm sóc bé, nghe Tang Đạt nói, một tháng sau, phụ hoàng vì bé mà cử hành nghi thức hoàng gia thực long trọng.

Không thấy phụ hoàng, Tây Lam Linh Huân cảm thấy thực mất mác. Cảm giác chua xót, bé chưa từng bị như vậy. Cảm thấy trong lòng không thoải mái, Tây Lam Linh Huân không khỏi ngẩn người. Đầu óc trống rỗng, tựa hồ nhớ tới quá khứ mà có chút mờ mịt.

Ngay lúc Huân nhi lâm vào suy nghĩ trống rỗng của mình, Tây Lam Thương Khung đã trở lại, vì thế mà thấy bộ dáng của Huân nhi làm y thực đau lòng.

“Phải không. Huân nhi có buồn chán không, phụ hoàng không ở bên cạnh, Huân nhi một mình nhất định thấy cô đơn đi.” Nghĩ tới vài năm nay Huân nhi đều như vậy ở lãnh cung, Tây Lam Thương Khung thực đau lòng.

“Huân nhi, Bảo Bảo đâu? Sao Huân nhi không gọi bảo bảo ra chơi cùng Huân nhi?” Đột nhiên nghĩ tới tinh linh phấn nộn kia, Tây Lam Thương Khung không khỏi hỏi.

Hoa tinh linh kia không phải rất thích bám dính Huân nhi sao? Vì sao lúc này không thấy nữa? Nhẹ nhàng kéo cổ tay trắng noãn của Huân nhi, chăm chú nhìn mạn đằng yêu dị trên đó. Quả nhiên, Hoa Lăng Tiêu trên màn đằng tựa hồ lại nhạt hơn một chút.

“Bảo bảo mấy ngày nay hút rất nhiều nguyên tố quang, rất buồn ngủ. Vì thế Huân nhi không gọi Bảo Bảo ra.”

“Huân nhi, có muốn phụ hoàng tuyển vài người tới bồi Huân nhi không?” Bảo Nha tuyển vài thiếu niên tu vi không tồi trong cung để hầu hạ Huân nhi. Cứ như vậy, có thê bảo hộ Huân nhi, mà y cũng an tâm một chút.

“Không cần, phụ hoàng cùng Huân nhi là tốt rồi, Huân nhi không cần những người khác.” Huống chi bé đã quen cái ôm ấp của nam nhân, không muốn những người khác cứ theo mình cả ngày.

“Hảo, từ giờ trở đi phụ hoàng luôn cùng Huân nhi.” Huân nhi nói không cần thì không cần. Nếu Huân nhi không muốn thị vệ, vậy để Nha phái người âm thầm bảo hộ đi.

Tuy y cảm nhận được sức mạnh khổng lồ của nguyên tố khế ước trên người Huân nhi, nhưng Tây Lam Thương Khung vẫn lo lắng. Dù sao Huân nhi cũng còn quá nhỏ, khó bảo toàn sẽ không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

“Phụ hoàng làm xong việc rồi à?”

“Đúng vậy, mấy chuyện khác đều giao cho các đại thần xử lý. Hiện tại, phụ hoàng rất rãnh rỗi a, có thể hảo hảo cùng Huân nhi.”

Nhìn ánh mắt lóe sáng của bé con, Tây Lam Thương Khung sủng nịch nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của bé, cười đáp.

“Ân.” Kì thực bé cũng không muốn phụ hoàng bỏ bê chính vụ để ở cùng mình, bé chỉ cần được nhìn phụ hoàng là tốt rồi. Chỉ cần nhìn thấy nam nhân này, bé sẽ thực thoải mái, thực an tâm.

“Bệ hạ.” Ngay thời khắc ấm áp này, giọng nói nhẹ nhàng của Tổng quản Tang Đạt vang lên trong tẩm cung.

“Chuyện gì?”

“Bệ hạ, theo phân phó của ngài, Viện phi nương nương đang chờ ở Chiêu Dương cung.”

“Vậy sao? Đi Chiêu Dương cung.” Ôm lấy Huân nhi, Tây Lam Thương Khung cười lạnh. Nữ nhân kia, dám cả gan tổn thương Huân nhi của y, y tuyệt đối không tha thứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play