Thương Lam điện.
“Thật là đứa nhỏ đáng thương! Nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, một chút huyết sắc cũng không có. Khẳng định là dinh dưỡng không tốt, không được ăn no mới tái nhợt ốm yếu thế này.”
Đó là Hoán nhi được Huân nhi gọi tới thay đổi y phục ấm áp đẹp đẽ cho nam hài bị dọa hoảng vì nhìn thấy Nguyệt Bán biến thân đau lòng nói, thiếu niên cũng không khỏi bất đắc dĩ trừng mắt nhìn một cục ngân sắc bên kia. Nguyệt Bán cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao bay tới thì run rẩy không ngừng.
Đột nhiên chạy ra còn chưa tính, nó thế nhưng lại dám biến thân trước mặt người khác?
Nguyệt Bán: không biến thân ta làm sao ngậm hắn nổi! Với thân thể nhỏ xíu kia, bảo hắn ngậm ta thì có lí hơn.
Nguyệt Bán co rụt trong góc tường run rẩy vẽ vòng tròn, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt long lanh đầy nước của mình ủy khuất nhìn về phía tuyệt mỹ hoàng tử thần sắc không rõ bên kia.
Ánh mắt chủ nhân thật đáng sợ a.
“Điện hạ, đứa nhỏ này ngươi từ đâu mang về a? Sao lại gầy như vậy, cũng không biết mẫu thân nó rốt cuộc chăm sóc thế nào, thế nhưng để đứa nhỏ gầy yếu như thế, lại còn ăn mặc thực đơn bạc. Hiện giờ tuy thời tiết cũng khá ấp áp, nhưng về khuya lại rất lạnh, chỉ mặc một kiện y phục mỏng manh như thế thì rất dễ cảm lạnh a.”
Vừa cẩn thận giúp nam hài mặc y phục, Hoán nhi vừa hỏi tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh, động tác trong tay không hề ngừng lại. Ôn nhu lại tràn đầy từ ái.
“Tàn cung.” Chăm chú nhìn nam hài sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên vẫn chưa khôi phục khỏi chấn động, Huân nhi uống một ngụm trà trống phẩm Di Nguyệt đưa tới, thản nhiên hồi đáp.
“Tàn cung, tàn cung nào, cả hoàng cung Tây Lam này trừ bỏ lãnh cung có thể gọi là tàn cung thì hình như không còn nơi nào khác a.” Nghe điện hạ nói vậy, động tác trong tay Hoán nhi không khỏi khựng lại, quay đầu nghi hoặc hỏi tiểu điện hạ của nàng.
Hoán nhi có thể nói là rất quen thuộc với lãnh cung, dù sao nàng cũng từng ở đó bảy năm. Vì chăm sóc Nhược phi bị điên cuồng, Hoán nhi đều rành rẽ từng ngóc ngách lãnh cung, chỉ sợ ngày nào đó không tìm thấy Nhược phi phát điên chạy lung tung.
Cho nên nếu nói ai rành lãnh cung nhất thì Hoán nhi có thể xếp số một. Cho dù hiện giờ đã rời đi, Hoán nhi vẫn không quên được cuộc sống bảy năm ở đó.
Chính là trong trí nhớ, nàng hình như chưa từng gặp đứa nhỏ này a.
“Không rõ lắm. Ở phía đông nam lãnh cung có một cung điện còn đổ nát hoang tàn hơn cả lãnh cung.” Huân nhi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nơi hoang vu như vậy, hơn nữa còn là trong hoàng cung Tây Lam xa hoa hùng vĩ. Hai hình thái đối lập hoàn toàn hình thành kí ức tương phản mãnh liệt trong kí ức Huân nhi, lãnh cung tuy hoang tàn vắng người lui tới, nhưng so với tòa cung điện kia thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều a!”
“Hướng đông nam lãnh cung.”
Hoán nhi suy tư, nàng quả thực không đi sâu về hướng này. Dù sao nơi đó quá hẻo lánh cùng tịch mịch, làm người ta cảm thấy sợ hãi, nhất là lúc ấy Nhược phi vừa bị biếm lãnh cung, Hoán nhi cũng chỉ mới hơn mười tuổi, độ tuổi khờ dại nhất, tự nhiên cũng sợ hãi những nơi như vậy, không dám một mình xâm nhập.
Vì nam hài gầy yếu lại phá lệ chọc người ta yêu thương sửa sang tốt y phục, lúc này Hoán nhi mới đứng thẳng dậy, lẳng lặng đứng một bên. Bất quá ngay lập tức, ánh mắt Hoán nhi trợn to.
“Không đúng a, hoàng cung không nên xuất hiện tiểu hài tử niên kỷ này. Huống chi lại còn là ở tàn cung.” Cả hậu cung, trừ bỏ Cửu điện hạ sắp trưởng thành của nàng thì các hoàng tử khác đã sớm thành niên, thậm chí đã ra cung kiến phủ. Căn bản không có đứa nhỏ nào tầm mười hai mười ba.
Hơn nữa, cung nữ trong cung cũng không dám can đảm làm ra chuyện dâm loạn cung đình, thậm chí còn sinh đứa nhỏ. Như vậy, nam hài mà điện hạ mang về Thương Lam điện này rốt cuộc là ai?
“Chẳng lẽ là đứa nhỏ nhà đại thần nào tiến cung mang đến lại bỏ quên?” Hoán nhi nghi hoặc nhìn đứa nhỏ thanh tú lạ mắt trước mặt, thì thào nói.
Từ lúc tiểu điện hạ của nàng được Lam đế bệ hạ mang về Thương Lam điện tự mình dạy dỗ, thân phận của Hoán nhi cũng theo đó mà nâng lên, không cung nhân nào trong cung có thể sánh bằng. Bởi vậy đối với những chuyện trong cung, Hoán nhi cũng nắm khá rõ. Nhất là vì Cửu điện hạ của mình, Hoán nhi vẫn luôn chú ý người hoặc sự tình trong hậu cung.
“Điện hạ, ngươi biết thân phận của đứa nhỏ này không?”
“Hắn gọi là Tây Lam Mặc Nhiên!”
Nhìn nam hài sắc mặc cũng chậm rãi hồng hào, ánh mắt cũng tràn đầy tò mò cùng khiếp sợ đánh giá Thương Lam điện cùng đầy đề phòng lúc nhìn tới đám cung nhân bên cạnh, Huân nhi chậm rãi hồi đáp.
Tây Lam Mặc Nhiên, một thiếu niên sinh trước mình vài ngày, một hoàng tử bị hoàng thất vứt bỏ, một người chưa từng xuất hiện trước mặt Huân nhi. Đồng dạng cũng là một quân cờ bị mẫu phi vứt bỏ.
“Hóa ra đứa nhỏ này gọi là Tây Lam Mặc Nhiên a! Biết tên là tốt rồi, đợi lát nữa có thể cho người tra xét xem là ai dám ngược đãi đứa nhỏ này như vậy. Chờ tra được, xem ta có cho nàng ta… chờ đã, tiểu điện hạ vừa nói gì…. đứa nhỏ này gọi là gì?”
Hoán nhi vốn tràn đầy căm phẫn cùng khiển trách thoáng chốc ý thức được điện hạ nhà mình nói gì thì vô cùng kinh ngạc.
Tây Lam Mặc Nhiên, phàm là người được ban họ Tây Lam đều là hoàng tộc, là hoàng tử chảy huyết mạch hoàng tộc.
Chẳng lẽ, nam hài trước mắt thế nhưng cũng là hoàng tử? Chính là theo nàng biết, Cửu điện hạ nhà nàng chính là hoàng tử nhỏ nhất. Chẳng lẽ là con nối dòng của vị hoàng tử nào đó, bất quá cũng không đúng a. Tây Lam Mặc Nhiên, cái tên này hình như nàng từng nghe qua. Rốt cuộc là nghe khi nào, lại là nghe ở đâu?
“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên, hoàng tử do cung nữ Vân Nương hạ sinh, chỉ trước điện hạ vài ngày.”
Việc này có thể nói có ấn tượng rất sâu với Hoán nhi.
Vân Nương trước kia là thị nữ thiếp thân của Lam đế bệ hạ, đệ nhất nữ quan Thương Lam điện.
Là một cung nữ từng được bệ hạ rất hài lòng. Bất quá sau đó bị bệ hạ đột nhiên điều ra khỏi Thương Lam điện, bị phái tới bên cạnh Hoa quý phi có tiếng không hiền lành ở hậu cung. Cho dù nghe nói Vân Nương từng hoài thượng con nối dòng của hoàng thượng nhưng vẫn như cũ không được đế vương để mắt tới.
Hoán nhi sở dĩ biết rõ chuyện Vân Nương như vậy, trừ bỏ làm thị nữ bên cạnh Lam đế bệ hạ, còn bởi vì nữ nhân kia quả thực rất thông minh, thế nhưng có thể hoài thượng hoàng tử của bệ hạ, thậm chí còn có thể trốn tránh nhóm nữ nhân trong hậu cung giương nanh múa vuốt thuận lợi hạ sinh Bát hoàng tử.
Mặc dù nguyên nhân chủ yếu vì Lam đế bệ hạ không để tâm tới nên rất nhiều nữ nhân cũng không có hứng thú với nàng, bất quá có thể dùng thân phận cung nữ hèn mọn hạ sinh hoàng tử cũng rất lợi hại.
Nhược phi năm đó phong quang như vậy, được bệ hạ sủng ái vô thượng như vậy, nhưng không phải đế vương vô tình nói bỏ liền bỏ sao.
Hoán nhi sở dĩ không nhận ra Bát hoàng tử vì bề ngoài cùng độ tuổi quá chênh lệch, trừ bỏ những người từng gặp qua thì chắc chắn không thể liên tưởng được.
“Vân Nương.” Lão nữ nhân nhìn thấy trong tàn cung chính là Vân Nương sao? Ngay lúc Huân nhi chìm vào trầm tư, Tây Lam Thương Khung cũng đã trở lại.
“Huân nhi, đang nghĩ gì đó?” Tây Lam Thương Khung trở về Thương Lam điện liền nhìn thấy bảo bối của mình đang trầm tư, thực làm nam nhân không khỏi tò mò.
“Phụ hoàng! Ngươi đã trở lại rồi.” Nghe thấy âm thanh của nam nhân, Huân nhi không khỏi đột nhiên ngẩng đầu đứng dậy, bổ nhào vào lòng đối phương.
Phụ hoàng? Tây Lam Mặc Nhiên thực hâm mộ cùng khiếp sợ nhìn tòa cung điện hùng vĩ khí khái trước mắt, tẩm cung đại biểu cho địa vị chí cao vô thượng của đế vương.
Nơi này, chính là Thương Lam điện a, là cung điện đế vương mà ngay cả quyền lợi tới gần cũng không có, hắn chỉ có thể đứng ở xa xa, vô số lần lẳng lặng nhìn ngắm, là nơi xa hoa mà hắn chưa từng bước vào, là nơi mà hắn luôn hâm mộ khát vọng. Hiện giờ, lại bởi vì tuyệt mỹ thiếu niên kia mà hắn đã được ở trong cung điện đẹp đẽ quý giá này sao?
Hoàng tử tuyệt mỹ cao quý kia, thiếu niên yêu dị luôn được đế vương cẩn thận che chở trong lòng bàn tay. Trước kia, hắn chỉ có thể đứng ở một góc xa xa yên lặng chăm chú nhìn hoàng tử cao quý chói mắt đứng bên người đế vương kia, muốn tới gần cũng không được.
Hiện giờ, cho dù đã ở gần bọn họ như vậy, hắn vẫn cảm thấy nhút nhát, sợ hãi.
“Bảo bối, ngươi dẫn người về sao?” Tầm mắt đảo qua thiếu niên thanh tú lúc nhìn thấy y thì trở nên dị thường bất an, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhướng mi với Huân nhi trong lòng.
Âm thanh của nam nhân lộ rõ sủng nịch cùng dung túng, nhưng Tây Lam Mặc Nhiên mẫn cảm nghe ra giọng điệu của phụ hoàng lúc nói tới mình vẫn lộ ra chút hờ hững cùng không để tâm.
Đây là khác biệt a! Hoàng tử được sủng ái cùng hoàng tử bị vứt bỏ cách biệt thật lớn. Đó là một khoảng cách khó có thể vượt qua, ngăn cách giữa hai bọn họ.
Yên lặng nhìn hai người hoàng tộc trước mắt thân thiết đến mức người khác khó mà chen chân vào, Tây Lam Mặc Nhiên thoáng chốc cảm thấy thực hâm mộ cùng mất mác.
Hắn cũng thực mong ước có một người quan tâm mình, sủng ái mình như vậy a! Chính là trong lòng thiếu niên cũng hiểu rõ này chỉ là hi vọng xa vời mà thôi. Ai lại thích một hoàng tử không được đế vương thừa nhận cơ chứ, ngay cả mẹ ruột còn không để ý tới, hắn còn dám mơ tưởng tới ai.
Nói đến cùng, hắn bất quá chỉ là một hoàng tử bị vứt bỏ mà thôi.
Vô luận là mẹ ruột tràn đầy tính toán hay đế vương tuấn mỹ cao lớn như thần chi trước mắt, ai cũng không để ý tới sự tồn tại của hắn.
Hắn cũng từng hi vọng cùng ao ước nhìn mẫu phi của mình tận tâm lấy lòng công chúa của người khác, cũng từng khát khao ngưỡng mộ tuyệt mỹ hoàng được được đế vương cao cao tại thượng sủng nịch dung túng, chẳng bù cho hắn chỉ mất mác cùng cô độc chui rúc trong một góc tối.
Cửu hoàng đệ của hắn, thiếu niên tuyệt sắc yêu dị kia cơ hồ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nam nhân, làm gì còn biết đến sự tồn tại của hắn, thế nhưng hắn vẫn luôn lẳng lặng đứng ở một góc khao khát phần thân mình mỏng manh k Nhất là vị quân vương của hoàng tộc Tây Lam lại nổi danh vô tình chuyên chế trên Thương Lam đại lục.
Từ cõi lòng ôm đầy hi vọng đến dần dần thất vọng, cuối cùng hiện giờ chỉ còn tuyệt vọng. Hắn đã không còn ôm bất cứ tia hi vọng xa vời nào nữa.
Nghĩ tới đế vương cao cao tại thường này từng lạnh lùng nhìn mình giãy dụa trầm luân dưới liên trì vẫn không chút biến sắc xoay người rời đi, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nụ cười châm biếm lạnh lùng, thiếu niên gầy yếu không khỏi cảm thấy cả người run rẩy, máu trong người cũng lạnh như băng.
Đế vương tuấn mỹ cường đại lại chuyên chế kia, y lãnh tình lãnh huyết cùng tàn nhẫn làm mình run rẩy hoảng sợ. Thế nhưng vì sao lúc đối mặt với tuyệt mỹ thiếu niên Cửu hoàng tử kia y lại nhu hòa tới không thể tưởng nổi như vậy?
Quả nhiên, nguyên nhân chính là tuyệt mỹ thiếu niên kia sao?
Ánh mắt Tây Lam Mặc Nhiên trở nên ảm đạm, con ngươi trống rỗng chăm chú nhìn về phía trước.
Nhưng vào lúc này, tiểu thú Nguyệt Bán đang nằm trong góc cào tường đột nhiên chạy về phía nam hài gầy yếu, đệm thịt mềm mại bước đi có thể nói là vô thanh vô tức nhưng lại làm nam hài đang ảm đạm thoáng chốc xù lông.