Dạ Cơ nhìn thiếu niên mình vừa nghĩ tới trong lòng thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, nói không khiếp sợ không kinh ngạc tuyệt đối là gạt người. Thiếu niên xinh đẹp mà ca ca nàng lật tung cả minh giới cũng không tìm thấy thế nhưng lại xuất hiện ở nhân giới? Khó trách ca ca nàng không tìm thấy người a.
Bất quá, Mạn La sao lại xuất hiện ở đây?
Hắn chính là cổ hoặc chi hoa của minh giới, là hắc sắc yêu nhiêu mà không ít kẻ ở minh giới vì nó mà vạn kiếp bất phục, ở nhân giới này có thứ gì có thể hấp dẫn ánh mắt hắn?
“Mẫu thân, ngươi biết Mạn La sao?”
Đúng rồi, Dạ Cơ là công chúa minh giới, trước khi xuất hiện bên cạnh mình, Mạn La chính là mạn đà la hắc sắc bên bờ vong xuyên, Dạ Cơ biết Mạn La cũng không có gì kì lạ.
Chính là làm Huân nhi cảm thấy nghi hoặc chính là vừa nãy lúc Dạ Cơ nhắc tới ca ca mình, tựa hồ có chút cảm khái.
“Thần nhi, Già Lâu La, khó trách, khó trách Mạn La lại xuất hiện ở nơi này.” Dạ Cơ nhìn tuyệt mỹ thiếu niên, nghi hoặc trong lòng cũng được giải, hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La chính là bóng dáng khắc sâu nhất trong mắt Mạn La a! Cho dù sau khi Già Lâu La ngã xuống, thiếu niên hắc sắc vẫn luôn đứng bên bờ vong xuyên nhìn về phía ma tộc, yên lặng chờ đợi tuyệt mỹ ma tộc kia chuyển thế, như vậy chuyện Mạn La đột nhiên biến mất khỏi ma giới, sau đó lại xuất hiện bên cạnh thiếu niên cũng không có gì lạ.
Bất quá cứ vậy, ca ca lạnh như băng tuyết của nàng rất có thể sẽ bạo phát đi. Hi vọng đại ca không cần giận chó đánh mèo lên đầu nhi tử nhà mình a!
Nàng mặc kệ chuyện từng là Già Lâu La gì đó, nàng chỉ biết Thần nhi hiện giờ chính là nhi tử của công chúa minh giới Phiên Nhu.
“Chủ nhân, tổng quản mập kia đang tìm người ở khắp nơi!” Đối với sự xuất hiện của Dạ Cơ, Mạn La chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó không chú ý tới nữa.
“Tang Đạt? Hắn tìm ta? Chẳng lẽ phụ hoàng tìm Huân nhi sao? Tổng quản mập? Xem ra Tang Đạt tổng quản đã làm gì đó chọc giận Mạn La rồi a, bằng không với bản tính lạnh nhạt của Mạn La, hắn luôn xem nhẹ đám nhân loại hoàn toàn không có sức mạnh kia. Mà Tang Đạt có thể làm Mạn La nhớ kỹ như vậy quả thực cũng không dễ dàng.
Lúc này, trong góc tường tàn phá mà Huân nhi từng sống bảy năm, chỉ thấy Tang Đạt tổng quản vác cái thân bồ tượng của mình mà ngồi xổm xuống, hùng hồn quấy rầy một gốc mạn đà la chi hoa hắc sắc trong góc tường.
“Mạn đà la a mạn đà la, nói cho bản đại tổng quản biết, điện hạ hiện tại đang ở nơi nào a?”
Lúc Huân nhi trở lại Thương Lam điện liền thấy phụ hoàng đang nhíu chặt mày, không biết đang trầm tư chuyện gì. Sau khi chú ý thấy bóng dáng thiếu niên trở lại, Tây Lam Thương Khung bước qua ôm lấy thân thể thon gầy kia, để thiếu niên ngồi trên đùi mình.
Chú ý tới vẻ mặt do dự của nam nhân, Huân nhi biết chuyện này nhất định có liên quan đến mình. Bằng không với bản tính hờ hững của phụ hoàng, cho dù đối mặt với bất cứ chuyện gì tuyệt đối cũng không lộ ra tình tự như vậy.
“Huân nhi, vừa nãy trẫm nhận được tin tức do tân vương Đông Lăng bí mật truyền tới, nói bộ tộc Đế Luyện xảy ra chuyện. Hắc Nguyệt bị thương, Đế Luyện Tà bị nhốt dưới địa cung đã trốn khỏi Đông Lăng, hiện giờ rất có thể đang đơn độc tới Tây Lam.”
Năm đó, sau khi một loạt chuyện phát sinh ở bộ tộc Đế Luyện kết thúc, Tây Lam Thương Khung dùng sức mạnh của mình phong ấn luyện ngục huyết trì trong địa cung bộ tộc Đế Luyện. Mà Đế Luyện Tà, có thể nói là người đã gây ra tai họa ma tộc xuất hiện ở Thương Lam đại lục đã bị nhốt trong địa cung, không được rời đi.
Vị trí tộc trưởng vốn cũng đoạt đi từ tay Huân nhi, Đế Luyện Tà tự nhiên không còn khả năng tiếp tục dẫn dắt bộ tộc Đế Luyện. Cứ việc kết cục của người kia thực đáng buồn, lâm vào ma trận của chính mình không thể giải thoát.
Bất quá, nam nhân Đế Luyện Tà kia dù sao cũng là nhân vật lợi hại, sao có thể cam tâm chết mòn ở địa cung mà nhìn Thần nhi của hắn rúc vào lòng nam nhân khác?
Thân phận của Huân nhi mặc dù cuối cùng đã bị Hắc Nguyệt công bố cho tộc nhân bộ tộc Đế Luyện biết, hơn nữa còn có Ần trưởng lão có uy vọng nhất trong tộc khẳng định, Huân nhi cuối cùng tự nhiên được bộ tộc Đế Luyện thừa nhận cùng thần phục. Bất quá, Tây Lam Thương Khung sao có thể để báo bối rời khỏi mình ở lại bộ tộc Đế Luyện cơ chứ.
Vì thế cuối cùng, Hắc Nguyệt tạm thời đảm nhiệm chức vụ tộc trưởng, trợ giúp Huân nhi xử lý chuyện trong bộ tộc. Mà Phong Chích Viêm, tự nhiên cũng chọn ở lại bộ tộc Đế Luyện, ở bên cạnh bảo hộ Hắc Nguyệt, thực sự đã làm Dao Cơ phu nhân ở Tây Lam quốc tức đến giơ chân.
Đế Luyện Tà trốn thoát kỳ thực cũng không nằm ngoài dự đoán của Tây Lam Thương Khung. Dù sao, chỉ có mình Hắc Nguyệt trong bộ tộc, căn bản không thể vây khốn nam nhân tà khí kia cả đời. Tốt xấu gì cũng là nhi tử do ma đế kia sinh ra, sao có thể kém cỏi.
“Đế Luyện Tà… phụ hoàng, Hắc Nguyệt bị thương? Có nghiêm trọng không?”
“Tên nhóc Phong gia kia đang trên đường đưa Hắc Nguyệt về Tây Lam, nếu Huân nhi lo lắng, chờ sau này tới Phong phủ tự mình xem được không?”
“Ân!”
Tây Ẩn sơn, hành cung tiên hoàng.
Một nam nhân hắc y mặt không biến sắc đứng trước tòa cung điện tàn phá, ánh mắt lóe lên u quang sắc bén ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời. Mà phía sau nam nhân, một loạt hắc y nhân đang yên lặng chăm chú nhìn người ngạo nghễ đứng phía trước, chờ đợi mệnh lệnh ban xuống.
“Hắc y, ngươi xác định nữ nhân kia bị nhốt ở đây?”
Cau mày chăm chú nhìn hành cung đã sớm hoang phế trước mặt, trong mắt Đế Luyện Tà có chút chần chờ. Theo lý mà nói, với sự sủng ái của Tây Lam Thương Khung dành cho Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân, mẫu phi của hắn không thể nào lại ở một hành cung vắng vẻ thế này.
“Đại nhân, ta xác định. Mẫu phi của Cửu hoàng tử điện hạ Tây Lam quốc chính là bị an bài ở đây tịnh dưỡng.” Một trong số hắc y đứng phía sau nam bước tới, cung kính nói với Đế Luyện Tà.
Tuy lúc trước tìm hiểu nơi ở của mẫu phi Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân, biết được nơi này hắn cũng nghi hoặc một trận. Bất quá theo tin tức từ các nơi truyền tới thì biểu thị chính là nơi này không sai.
Tây Lam Cửu hoàng tử có thể nói là thánh quyến chính nùng, nếu không có gì bất ngờ thì chính là người thừa kế tiếp theo của Tây Lam đế vương. Mà nhà nương của mẫu phi hắn lại chính là quân vụ đại thần nắm quyền cao chức trọng ở Tây Lam, mặc kệ theo phương diện nào, Nhược phi thân là mẫu phi của Cửu hoàng tử không nên gặp phải thảm trạng thế này a!
Rốt cuộc sai chỗ nào?
Nghe cấp dưới khẳng định, Đế Luyện Tà lẳng lặng suy nghĩ một chốc lát, sau đó vung tay lên, ánh mắt lóe lên sự quyết tuyệt.
“Đi vào mang phi tử kia của Tây Lam Thương Khung đi. Người khác, giết hết toàn bộ!”
“Dạ, đại nhân!” Mệnh lệnh của Đế Luyện Tà vừa ra, những hắc y nhân phía sau trong nháy mắt đã biến mất toàn bộ.
Lẳng lặng đứng bên ngoài một chốc, Đế Luyện Tà cũng bước vào tòa cung điện hoang vu trước mặt. Bất quá còn chưa đi được mấy bước, một trận âm thanh the thé điên cuồng đã truyền vào tai nam nhân: “Làm càn, các ngươi là ai, thế nhưng dám can đảm bất kính với bản cung, cẩn thận đầu của các ngươi!”
“Buông, buông, bản cung là ái phi của bệ hạ, là mẫu hậu của hoàng đế tương lai, là thái hậu của Tây Lam quốc, các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám đụng tới thân thể bản cung. Bản cung là kim chi ngọc diệp, há có thể để đám nô tài thấp hèn bọn ngươi tiếp cận. Còn không mau quỳ xuống cho bản cung, mặc may bản cung tạm tha cái mạng nhỏ của các ngươi.”
“A a a a a…. giết người giết người, hoàng nhi, mau tới cứu mẫu phi… có người muốn hại mẫu phi… Nói, có phải đám nữ nhân trong cung phái các ngươi tới đây mưu hại bản cung, bản cung muốn mạn đà la nguyền rủa các nàng ta không được chết tử tế! ! ! !”
Âm thanh the thé thê lương của nữ nhân phá rách màng tai Đế Luyện Tà, nam nhân vốn đã mất kiên nhẫn giờ phút này cả người lại tản thêm một thân hàn khí.
“Sao lại thế này? Đây là nữ nhân kia!”
“Đại nhân, tựa hồ có điểm không thích hợp, thần kinh nữ nhân này có vẻ hỗn loạn, điên điên khùng khùng, căn bản không thể chế phục.”
Một hắc y nhân cung kính quỳ dưới đất, cảm nhận được khí thế âm trầm tỏa ra từ người nam nhân thì không khỏi ứa mồ hôi lạnh.
“Đánh ngất nàng. Mang đi.”
“Dạ, đại nhân!”
Đợi đến lúc bên tai rốt cuộc im lặng trở lại, đoàn người khiên một nữ nhân tóc tai bù xù y xam không chỉnh nhanh lẹ rời đi hệt như khi tới.
Nhưng ngay lúc sắc mặt Đế Luyện Tà hơi dịu đi một chút thì mấy chục tráng nam thân thể cường tráng đột nhiên chạy tới chắn trước mặt đám người, không biết ‘y y nha nha’ nói gì đó. Nhưng hành động nhanh nhẹn muốn cướp người lại biểu hiện rất rõ, đám ách nô này khẳng định là những kẻ Tây Lam Thương Khung tuyển chọn tới đây trông coi nữ nhân kia.
“Đại nhân…”
“Các ngươi mang nữ nhân kia đi trước đi, nơi này giao cho ta!” Ngẩng đầu nhìn ánh trăng non trên bầu trời Thương Lam, chờ đến khi đám thủ hạ đi hết, Đế Luyện Tà mới cười lạnh nhìn đám ách nô không biết lượng sức trước mặt.
Vần trăng sáng trong trẻo lạnh lùng giờ phút này tựa hồ cũng nhiễm huyết sắc, trở nên đỏ rực yêu dị, phía sau Đế Luyện Tà lúc rời đi là một hành cung hoang tàn tràn đầy huyết tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT