Vì không thể rời đi quá lâu, hơn nữa còn phải trở về hoàng cung trước lúc phụ hoàng phát hiện, Huân nhi tự nhiên chọn lựa lộ trình không gian thuấn di vừa ngắn lại ít hao phí nhất. Bởi vậy, lúc Huân nhi xuất hiện ở một góc yên lặng trong hoàng cung cũng không cách lúc bé rời đi bao lâu.

Bất quá, sau khi thiếu niên từ Tây Ẩn sơn quay về hoàng cung, vang vọng bên tai thiếu niên vẫn là những tiếng gào thảm thiết thê lương của nữ nhân Nhược phi kia.

‘Hoàng nhi, dẫn ta đi, mau dẫn mẫu phi đi, ta không muốn ở nơi này… hoàng thượng, hoàng thượng, nô tì không dám nữa, hoàng thượng, mau đón nô tì trở về đi! Hoàng thượng… A ha ha, bản cung là hoàng hậu Tây Lam, đám cung nô ti tiện các ngươi dám đối xử với bản cung như vậy, bản cung nhất định phải móc mắt, sau đó chém rụng tay chân các ngươi, xem đám tiện nô thấy bản cung thất thế liền bỏ đá xuống giếng các ngươi còn dám miệt thị bản cung nữa không. Bản cung là hoàng hậu Tây Lam… ha ha ha… bản cung là hoàng hậu Tây Lam…’

Lúc Huân nhi xoay người rời khỏi hành cung tiên hoàng bị bỏ hoang, nữ nhân kia điên cuồng quơ quào tay chân, ý đồ muốn Huân nhi mang nàng rời đi, sự điên cuồng mãnh liệt trong mắt nàng làm thiếu niên ghê rợn. Nữ nhân kia, nàng thật sự đã điên rồi.

“Chủ nhân, các ngươi đã trở lại.”

Từ Tây Ẩn sơn trở về, vừa mới đứng vững, con ngươi xinh đẹp mê ly của thiếu niên khẽ đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó một âm thanh thanh thúy mang theo vui sướng đột nhiên vang lên bên tai. Ngay sau đó, Huân nhi cảm giác chân mình bị một đôi tay mập mạp ôm lấy.

Cúi đầu xuống, Huân nhi nhìn đứa nhỏ ánh mắt sáng ngời đang nhìn mình, gương mặt âm trầm ảm đạm vì nữ nhân kia cũng thoáng chốc thoải mái. Nữ nhân kia nếu đã điên rồi thì mình cần gì phải để ý nữa, cho dù nàng chính là mẫu phi của mình.

“Bảo Bảo, sao ngươi lại ở trong này?” Thiếu niên nhìn xung quanh một chút, phát hiện nơi mình thuấn di tới chính là tòa lãnh cung mình trụ trước năm bảy tuổi, hiện giờ vì sự xuất hiện của Bảo Bảo mà trở thành cấm địa hoàng cung Tây Lam.

Nơi này, đã lâu Huân nhi không tới. Cung điện hoang vu quạnh quẽ trong kí tức đã trở nên xa lạ cùng xa cách. Bé, kì thực đến bây giờ chưa từng hảo hảo nhìn ngắm nơi này, vô luận là trước kia hay sau này.

“Chủ nhân, ngươi bất công, chủ nhân bất công, thế nhưng mang Luyện Yêu ra ngoài chơi mà không mang Bảo Bảo đi. Bảo Bảo giận, giận lắm, sau này không thèm để ý Luyện Yêu nữa.” Bĩu môi, gương mặt phi thường đáng yêu của đứa nhỏ nhăn lại, ôm chân thiếu niên làm nũng không chịu buông ra.

“Liên quan gì Luyện Yêu a, Bảo Bảo thực ngốc. Ngốc muốn chết.” Hài đồng yêu dị đứng bên người thiếu niên cũng không chịu thua kém. Nắm chặt tay ca ca, Luyện Yêu trừng đôi mắt cũng chẳng lớn hơn Bảo Bảo là bao.

“Luyện Yêu xấu lắm xấu lắm, Luyện Yêu mới là ngốc yêu, Bảo Bảo rất thông minh, rất thông minh rất thông minh a.”

“Bảo Bảo không biết xấu hổ a, với chỉ số thông minh vừa bò ra cửa đã bị lừa gạt như ngươi mà cũng dám nói mình thông minh. Lại đây, để Luyện Yêu ca ca dạy ngươi sau này không bị người ta dùng một câu kẹo đường lừa đi a. Ít nhất cũng phải là một viên ma tinh thạch cực phẩm mới được đi theo a.”

“Luyện Yêu rõ ràng cái gì cũng không biết, còn dám nói Bảo Bảo. Ngay cả đường trong hậu cung còn chưa rành, mấy lúc lạc đường toàn phải chờ Bảo Bảo đi tìm.”

“Đó là chuyện ba năm trước rồi, khi đó mới đến, Luyện Yêu đương nhiên không rành đường rồi.” Trước kia vẫn luôn sinh hoạt ở địa cung, chưa từng tới nơi này, sao có thể nhanh chóng rành rẽ đường đi nước bước trong hoàng cung được.

“Được rồi, Bảo Bảo, Luyện Yêu, các ngươi ở đây chơi đi, đừng chạy loạn. Ta về Thương Lam điện trước xem phụ hoàng đã về chưa.” Lúc này, hẳn phụ hoàng vẫn còn ở ngự thư phòng phê chữa tấu chương đi? Huân nhi có chút không xác định. Bất quá trước kia giờ này luôn là thời gian phụ hoàng xử lý chính vụ, vì thế Huân nhi mới chọn thời điểm này để đi Tây Ẩn sơn. Hôm nay, hẳn phụ hoàng không phát hiện mình rời khỏi hoàng cung đi?

Liếc nhìn đám mạn đằng lăng tiêu xum xuê tràn đầy sức sống bám trên cung tường đổ nát, Huân nhi bảo hai hài tử ở lại lãnh cung, chính mình thì chậm rì rì trở về Thương Lam điện.

Từ ngoài nhìn vào, Thương Lam điện tựa hồ không có gì dị thường, vẫn im lặng như lúc mình rời đi. Như vậy, nói cách khác phụ hoàng kỳ thực vẫn chưa quay lại! Trái tim Huân nhi không khỏi thả lỏng.

Tiến vào Thương Lam điện, cung điện xa hoa hùng vĩ, trừ bỏ cung điện cùng thị vệ ở ngoài đại điện hầu hạ, hết thảy vẫn hệt như ngày thường. Điều này làm Huân nhi có chút lo lắng hoàn toàn yên tâm.

Tuy bởi vì Thương Lam điện là tẩm cung đế vương nên vô luận thủ vệ phòng ngự hay cung nhân chuyên hầu hạ ở đây nhiều không kể xiết, bất quá rất an thủ bổn phận. Nhưng theo Tây Lam Cửu điện hạ dần trưởng thành, số lượng cung nhân cùng thị vệ lại ngày càng giảm đi.

Đương nhiên, này không phải loại bỏ mà là Tây Lam Thương Khung phái bọn họ ra đại điện hầu hạ mà thôi. Về phần nội cung Thương Lam điện, không được đế vương triệu thì bất cứ ai cũng không thể tùy tiện tới gần, huống chi là tiến vào trong. Vì thế, trừ bỏ Tang Đạt tổng quản hầu hạ bên người cùng nội thị của Cửu điện hạ, những người khác muốn gặp bệ hạ cùng Cửu điện hạ đều phải chờ nội thị thông truyền.

Điểm này, nhóm lão nhân hầu hạ ở Thương Lam điện gần mười năm hiểu rất rõ.

Bởi vậy, lúc phát hiện không có bất cứ dị thường nào, Huân nhi không khỏi thả lỏng bước vào nội điện, muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Lần này đột nhiên muốn tới Tây Ẩn sơn, kỳ thực bản thân Huân nhi cũng cảm thấy không cần thiết… nhất là sau khi gặp nữ nhân kia, bé lại càng cảm thấy hối hận.

Nhưng thiếu niên tựa hồ đã thả lỏng quá sớm, thậm chí còn quá mức lơi lỏng, vì thế sau khi tiến vào nội điện, Huân nhi thế nhưng không cảm nhận được bên trong có người. Hơn nữa nháy mắt thiếu niên tiến vào, còn chưa kịp phản ứng thì thắt lưng đã bị ôm lấy, vị hoàng tử tuyệt mỹ còn đang ngây người nào đất bị áp chế lên vách tường.

“Ngô…”





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play