Hành cung tiên hoàng, từ lúc phụ hoàng đăng cơ hoàng đế Tây Lam đạ bị vứt bỏ. Mà bởi vì nơi này nằm ở Tây Ẩn sơn cách đế đô khá xa nên người rất thưa thớt. Tự nhiên, hiện giờ hành cung đã sớm không còn xa hoa hùng vĩ như xưa, ngược lại có chút tàn phá cùng tĩnh mịch.
Đứng trước hành cung giống như không có người ở này, Huân nhi nhìn cung điện hoang tàn trước mắt, không khỏi có chút trầm mặc. Nơi này chính là nơi nữ nhân đã sinh ra bé, người mà bé gọi là mẫu phi tịnh dưỡng. Nử nhân vừa sinh bé ra thần trí đã khùng khùng điên điên.
Đã gần chín năm rồi đi, nữ nhân kia đã ở đây khá lâu. Từ lúc bé bảy tuổi bị nữ nhân kia nhìn thấy đôi mắt bé, nàng đã bị phụ hoàng đưa tới nơi này.
Tử mâu, tượng trưng cho ma tộc!
Thời điểm đó, nêu nữ nhân kia để lộ chuyện này tuyệt đối sẽ nhấc lên một trận khủng hoảng. Khi đó, cho dù phụ hoàng muốn bảo trụ mình cũng không chặn được miệng lưỡi người khác. Huống chi, nhân loại trời sinh e ngại cùng khiếp sợ ma tộc.
Bất quá hiện tại, sự xuất hiện của ma tộc đã được chứng thực, mà mình cũng vì ma pháp hắc ám của ma tộc tập kích mới biến thành bộ dáng yêu dị này, với cách nói này, không còn ai dám đứng ra chỉ trích mình là hậu duệ ma tộc.
“Ca ca?” Luyện Yêu nhìn cung diện tĩnh mịch có chút quỷ dị trước mắt, lại nhìn ca ca trầm mặc không biết đang nghĩ gì bên cạnh, đôi mắt to tròn trong suốt lại đơn thuần ngây thơ chớp chớp, sau đó lặng lẽ kéo kéo ống tay áo hoa lệ của tuyệt mỹ thiếu niên.
“Ân? Yêu nhi, đi thôi.” Hạ tầm mắt nhìn hài đồng xinh đẹp dính sát bên người, Huân nhi cuối cùng cũng nắm tay Luyện Yêu bước vào hành cung đã bị thế nhân quên lãng.
Mới đi vào trong vài bước, Huân nhi không khỏi quan sát xung đanh, đánh giá hành cung này. Nơi này không hổ từng được chọn làm nơi nghỉ ngơi của hoàng gia trong những chuyến săn bắn, cấu tạo bên trong đầy chất tôn quý cùng bá đạo của đế vương nhưng vẫn không mất phần tinh xảo cùng hoa mỹ.
Nhưng đáng tiếc chính là nơi này đã sớm bị bỏ hoang, không còn phồn hoa cùng quý giá trước kia, nó đã trở nên sa sút. Mặc dù vậy, nhìn cấu trúc xa hoa ở nơi này, Huân nhi có thể tưởng tượng bộ dạng hoành tráng của nó vào hai mươi năm trước.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất a! Ai có thể cam đoan tôn quý cùng phồn hoa hôm nay sẽ không sa sút hay mất đi. Vinh hoa quyền thế bất quá chỉ là bóng câu qua cửa sổ, vì sao nhân loại luôn dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình để theo đuổi những thứ hư ảo này mà không chịu quý trọng những thứ chân thật?
Huân nhi vô luận cả đời này, hay đời trước tuy đều là thân nhân loại nhưng dù sao cũng không tiếp xúc với thế giới phức tạp bên ngoài, bởi vậy đối với tâm tư rối rắm của nhân loại, bé không thể nào hiểu được.
Tuy Huân nhi từng là hoàng thái tử ma tộc, thậm chí suýt chút nữa đã trở thành chí tôn ma giới. Nhưng ma tộc là nơi dùng thực lực nói chuyện, bởi vậy cho dù Già Lâu La trải qua không ít năm tháng ở thời thượng cổ, nhưng đối với giới thần ma có sinh mệnh kéo dài mà nói, bé bất quá chỉ là thiếu niên đang trong độ tuổi thanh xuân mà thôi, sao có thể lý giải được vấn đề này.
Tự nhiên, sau khi luân hồi thành Đế Luyện Thần, từ nhỏ đã sống ở bộ tộc Đế Luyện ngăn cách thế gian, trừ bỏ nhóm bạn đồng lứa trong tộc, Huân nhi cơ hồ không gặp qua ngoại nhân. Mà sau khi chuyển thế thành Tây Lam Cửu hoàng tử, dưới sự bảo hộ nghiêm mật của Tây Lam Thương Khung, đừng nói ngoại nhân, ngay cả nhóm cung phi, hoàng tử, công chúa trong hậu cung đều hiếm có dịp gặp được vị Cửu hoàng đệ tuyệt diễm cùng thần bí này.
Cho nên nói, đối với bản tính tham lam hiểm ác của con người, Huân nhi kỳ thực không hiểu bao nhiêu. Này có thể xem là Tây Lam Thương Khung cố ý, y không hi vọng Huân nhi tiếp xúc với những nhân loại dơ bẩn kia. Mặc dù trong lòng Huân nhi, bé kỳ thực cũng không để ý tới suy nghĩ cùng lời nói của người khác đi.
“Ca ca, nơi này hảo im lặng nga!” Nhắm mắt theo sau Huân nhi, Luyện Yêu cũng không khỏi tò mò nhìn xung quanh.
Phòng ở thật lớn, tuy vẫn nhỏ hơn nơi ca ca ở nhiều lắm, còn bị tàn phá nữa. Hơn nữa xung quanh dị thường tĩnh mịch, không có bất kì ai, thật giống địa cung âm u mà Luyện Yêu ngây ngốc trước kia. Luyện Yêu không thích!”
“Nơi này, vốn không có người!”
Trừ bỏ vài lão thái giám trông con hành cung lúc đầu, sau khi nữ nhân kia bị đưa đến đây, phụ hoàng đã phái thêm vài ách nô tới phụ trách trông coi nàng ta, căn bản không có nhân khí. Cũng không biết nữ nhân kia sống ở đây chín năm, hiện giờ đã biến thành bộ dáng gì nữa.
Ngay lúc Huân nhi chuẩn bị vào trong gặp nữ nhân kia, từ phía hành lang treo màn trắng của cung điện có một nữ nhân đầu tóc bù xù, biểu tình hung dữ như dã thú phát điên gào lên: “Ác ma, ác ma, nó là ác ma… ác ma, hoàng thượng, mau giết nó, giết tên ma tộc đáng sợ kia đi… người tới a, người tới a, mau tới thiêu chết nó đi, thiêu chết nó đi a. A ha ha ha, thiêu nó, thiêu chết nó, thiêu chết nó đi… a ha ha ha…”
“Ô ô ô… bệ hạ, sao người lại đối xử với nô tì như vậy? Nô tì là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là nữ nhân xinh đẹp cao quý nhất Thương Lam đại lục, sao người có thể vì một kẻ thấp hèn kia mà biếm nô tì vào lãnh cung… bệ hạ, bệ hạ… nhất định là Viện phi, Viện phi ghen tỵ ta nên mới nói xấu ta. Bệ hạ, người đừng biếm nô tì vào lãnh cung, đừng mà… Viện phi, là ngươi, là ngươi, là ngươi hại ta bị bệ hạ biếm vào lãnh cung, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế, không được chết tử tế…”
“Mạn đà la… mạn đà la… sao ngươi lại phản bội khế ước giữa chúng ta? Sao có thể… ta là chủ nhân của ngươi, ngươi đã hứa sẽ giúp ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, hứa giúp ta làm hoàng hậu, ngươi đã hứa rồi, sao lại phản bội ta… sao có thể phản bội ta…”
Nhìn nữ nhân phát cuồng vừa khóc vừa cười nói năng lộn xộn, thậm chí âm thanh thê lương đến mức làm tâm người ta phát lạnh, Huân nhi không khỏi giật mình.
Sau đó, lúc nữ nhân rõ ràng đã hoàn toàn phát điên kia sắp lao tới trước mặt Huân nhi, từ cung điện tàn phá phía sau lưng nàng có vài thái giám khỏe mạnh đột nhiên chạy ra, cố gắng ngăn cản nữ nhân, không cho nàng tiếp tục chạy ra ngoài.
Hơn nữa nhìn động tác thuần thục của bọn hắn cũng biết tình huống này khẳng định rất thường phát sinh, bọn họ cũng không còn ngạc nhiên hay hoảng sợ nữa. Ngay cả lúc bị nữ nhân kia phát cuồng mà cầu cấu cũng không có biểu tình gì.
Cả quá trình, những người này đều không phát ra chút âm thanh nào, lúc bị móng tay thật dài của nữ nhân rạch vào da thịt cũng chỉ nhíu mày, không lên tiếng.
Huân nhi biết bọn họ chính là ách nô phụ hoàng phái tới trông coi Nhược phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT