“Huân nhi…”
Vội vàng muốn ngăn cản Cửu Phần ma đế tiến vào thông đạo trong luyện ngục huyết trì, Tây Lam Thương Khung bất chấp ma ba tộc đang quấn bên người. Hiện giờ trong mắt nam nhân chỉ còn tuyệt mỹ thiếu niên đang hôn mê bị Cửu Phần ôm trong lòng.
Hắn tuyệt đối không cho phép Cửu Phần mang Huân nhi về ma tộc! Cho dù liều mạng đến lưỡng bại câu thương cũng tuyệt đối không để Huân nhi rời khỏi mình.
Nhưng động tác của Tây Lam Thương Khung mặc dù nhanh, nhưng có một người khác còn nhanh hơn.
Chỉ thấy lúc Tây Lam Thương Khung triệu hồi Đoạn Tội Kỳ Hoan, một kiếm bức lui đám Cốc Kiến thì một đoạn bạch lăng từ phía sau nam nhân phóng thẳng tới, hướng về phía Cửu Phần ma đế.
Nháy mắt, Cửu Phần ma đế vốn ôm Huân nhi định nhảy vào thông đạo trong huyết trì nghe thấy tiếng gió truyền tới từ phía sau, hắn không thể không nghiêng người tránh né. Nhưng chờ đến lúc xoay người lại thì thiếu niên mà hắn đang ôm trong tay đã không thấy đâu.
Mà theo hướng bạch lăng đánh úp tới, mọi người phát hiện nơi đó thế nhưng đứng một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Một nự nhân khí chất thanh cao đoan trang lại thanh lệ thoát tục làm người ta thoáng nhìn thấy liền cơ hồ đui mù, mà thiếu niên đang được nữ nhân xinh đẹp kia ôm trong lòng không phải chính là Huân nhi bị ma đế cưỡng ép bắt đi vừa nãy sao.
Nàng là ai? Từ lúc nào xuất hiện ở địa cung?
Nhìn những chuyện liên tiếp phát sinh trước mắt, vẻ mặt mọi người ở đây không khỏi khẩn trương cao độ. Nhất là những người bọn họ thấy hôm nay, cho dù tùy tiện lôi một người ra thương Lam đại lục thôi cũng đủ làm nhân loại rung chuyển, đám Nhã Cơ không thể càng cẩn trọng hơn.
Tuy vừa rồi nữ nhân đột nhiên xuất hiện này đã ngăn cản ma đế mang Huân nhi đi, nhưng nữ nhân lai lịch không rõ, tu vi lại không tầm thường này vẫn làm đám Nhã Cơ cảnh giác.
Mà lúc này, người chấn động dữ dội nhất cũng chính là Cửu Phần ma đế.
Nhìn đôi tay trống rỗng của mình, lại nhìn thiếu niên trong lòng nữ nhân cách đó không xa, trong lòng Cửu Phần ma đế kinh ngạc không nói nên lời. Nữ nhân kia, thế nhưng chỉ bằng một đoạn bạch lăng đã có thể cướp Già Lâu La từ tay hắn?
Tuy Cửu Phần thừa nhận, vừa nãy bởi vì sắp tiến vào thông đạo nên tinh thần thoáng lơi lỏng, nhưng nữ nhân có thể lợi dụng sơ sẩy nhỏ bé này cướp người khỏi tay hắn cũng không phải tầm thường.
Nhất là, nữ nhân này ngay cả hắn cũng dám tính kế.
Vốn, vì không muốn kinh động Tây Lam Thương Khung, cho dù biết Già Lâu La ở nơi nào Cửu Phần vẫn cố nhẫn nại không xuất hiện mạnh mẽ mang Già Lâu La đi, sợ Tây Lam Thương Khung cản trở làm hắn không thể thuận lợi mang Già Lâu La trở về ma tộc.
Chính là hiện tại, ngay khoảnh khắc hắn sắp thành công, nữ nhân này thế nhưng lại phá nát công sức của hắn.
Này có tính là đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu không? Nhất là lúc thấy rõ diện mạo của nữ nhân vừa cướp người khỏi tay mình, đôi mắt u ám của Cửu Phần cũng không khỏi nheo lại.
“Minh giới công chúa?”
Cẩn thận đánh giá nữ nhân xinh đẹp thoát tục cách đó không xa, trong mắt Cửu Phần ma đế thoáng lóe lên quang mang sắc bén, nhanh đến mức làm người ta cơ hồ không kịp nhìn thấy.
“Phiên Nhu công chúa, vì sao ngươi lại ở đây? Hơn nữa, còn ngăn cản bản tôn mang Già Lâu La quay về ma giới?”
Thế nhưng là quỷ công chúa minh giới, là muội muội của tên minh vương âm khí dày đặc kia. Nàng sao không ngoan ngoãn ở minh giới mà chạy tới nhân giới này? Nhìn Phiên Nhu, âm thanh từ tính của Cửu Phần mang theo sắc bén rõ ràng, chân mày cũng nhíu lại.
Quỷ công chúa minh giới này, Cửu Phần cũng gặp gỡ không quá ba lần, nhưng đó là chuyện trước lúc hắn ngủ say. Cho nên vừa nãy lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Cửu Phần ma đế không nhận ra ngay.
Bất quá sau đó, Cửu Phần sỡ dĩ nhớ ra, trừ bỏ nàng là muội muội bảo bối mà Minh vương sủng ái nhất, thì vì nữ nhân này lưu lại ấn tượng rất tốt trong lòng hắn.
Khí chất ôn nhu phóng khoáng, tôn quý mà không kiêu căng, làm người ta cảm thấy vô cùng thân thiết. Bất quá đã lâu không tới minh giới, từ lúc hắn bị trọng thương mà say ngủ đến giờ đã hơn vạn năm a!
Vạn năm trôi qua, thiếu nữ non nớt ngượng ngùng lúc trước đã trở nên thành thục đoan trang, mang theo lắng đọng của tuế nguyệt sinh ra hơi thở hàm súc rất quen thuộc.
“Khâu Hòa, ngươi buông tha đi, để Thần nhi lựa chọn điều nó thích.”
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe thấy lời nói bi thương cùng ai oán của nữ nhân đối diện, nhất là xưng hô của nàng đối với mình, đôi tử mâu u ám của Cửu Phần thoáng chốc co rút, đồng thời lại mang theo một tia dò xét nhìn quỷ công chúa minh phủ.
Nếu Cửu Phần ma đế chỉ thoáng nhíu mày, khí thế sắc bén nhìn nữ nhân kia, thì cách đó không xa, Nhã Cơ, Hắc Nguyệt, thậm chí là Đế Luyện Tà nghe thấy cách nữ nhân kia gọi ma đế đều chấn động.
“Ngươi gọi hắn là gì? Ngươi vừa gọi hắn là cái gì?”
Khâu Hòa, Khâu Hòa, Đế Luyện Khâu Hòa, kia không phải tên phụ thân sao? Vì cái gì nữ nhân đột nhiên xuất hiện này lại gọi ma đế là Khâu Hòa? Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng hợp?
Hay là, ma đế đang đứng nơi đó chính là…
Đế Luyện Tà vẻ mặt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Cửu Phần ma đế đang nhíu mày đứng cạnh huyết trì, trong đầu là một mảnh mờ mịt.
Lúc hắn mở thí luyện thượng cổ trước kia, bởi vì phụ thân đột nhiên vọt vào cản trở nên Đế Luyện Tà đã dùng nam nhân kia, nam nhân đã dưỡng dục hắn, tộc trưởng tộc Đế Luyện khi đó dâng hiến cho ma thần, để linh hồn hắn chống đỡ, giảm bớt nguy cơ thí luyện thất bại vì linh hồn Thần nhi tiêu tán.
Theo truyền thừa cổ xưa ghi lại, luyện ngục huyết trì là thông đạo nối liên ma giới cùng nhân giới. Nhất là sau trận thần ma đại chiến, thông đạo giữa ma giới, thần giới cùng nhân giới đều bị đóng lại, sự tồn tại của luyện ngục huyết trì chính là khe hở trong vách tường không gian.
Hơn nữa, lúc ấy vì muốn đảm bảo thí luyện thành công, Đế Luyện Tà đã tra xét những ghi chép cổ xưa bị cấm trong tộc, kết quả phát hiện một sự thực kinh người.
Bộ tộc Đế Luyện thế nhưng chính là thế lực bí mật mà ma đế lưu lại nhân giới sau trận thần ma đại chiến lần đó.
Theo ghi chép, lý do bộ tộc Đế Luyện tồn tại vì muốn phong ấn một thanh kiếm, bảo kiếm thất lạc của thần tộc.
Nghe nói đó là thất lạc quyền trượng Đoạn Tội Kỳ Hoang, vũ khí của người thống trị thần tộc trước kia. Bất quá vì thời gian trôi qua, vô luận là thần tộc hay ma tộc, cuối cùng đều biến mất, không còn xuất hiện.
Vì thế, tộc nhân Đế Luyện dần dần cũng quên đi lý do tồn tại ban đầu, nhiệm vụ mà Ma đế đã giao cho bọn họ.
Thoáng cái đã qua ngàn năm, tuế nguyệt dần trôi, những tộc nhân có huyết mạch ma tộc lúc ban sơ chỉ còn thực ít ỏi, dần dần bị nhân loại đồng hóa, trở thành một sự tồn tại bé nhỏ.
Lúc Đế Luyện Tà biết sự thực này, hắn thực sự khiếp sợ vô cùng.
Hắn không thể nào ngờ tổ tiên của mình thế nhưng lại là hậu duệ ma tộc. Khó trách, khó trách địa cung của bộ tộc lại có ma khí nồng đậm như vậy.
Luyện ngục huyết trì kia căn bản chính là khe hở không gian giữa ma giới cùng nhân giới. Mà luyện ngục huyết trì này nghe nói do chính ma đế cùng ma lực cường đại của mình mở ra trước khi chìm vào ngủ say để ngăn cản ma giới cùng nhân giới hoàn toàn phong bế.
Cũng vì thế, Đế Luyện Tà mới thông qua nó hiến tế lên ma đế để đảm bảo thí luyện thành công.
Chỉ có một lần cơ hội, Đế Luyện Tà tuyệt đối không cho phép thất bại. Mà sự thật không phải đã thành công sao? Thần nhi đạt được sức mạnh cường đại có thể so sánh với ma tộc, nhân loại cơ hồ hoàn toàn không phải đối thủ.
Chính là trước mắt là chuyện gì? Nam nhân kia…
Không nói tới Đế Luyện Tà đang khiếp sợ tới trợn mắt há hốc mồm, Hắc Nguyệt cùng Nhã Cơ ở bên cạnh cũng chấn động không kém.
“Khâu Hòa, Khâu Hoa, Đế Luyện Khâu Hòa, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại có người gọi ngươi là Đế Luyện Khâu Hòa?”
Hắn không phải ma đế sao? Lam đế bệ hạ không phải gọi hắn là Cửu Phần ma đế sao? Vì sao hiện giờ lại có người gọi hắn là ‘Khâu Hòa’? Đế Luyện Khâu Hòa, nam nhân mà tỷ tỷ Dạ Cơ yêu nhất không phải đã chết rồi sao, ngay cả linh hồn cũng không còn.
“Đế Luyện Khâu Hòa bất quá chỉ là một thần thức vươn lại nhân giới lúc ta chìm vào ngủ say mà thôi. Trải qua luân hồi chuyển thế làm người, trở thành tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện. Bất quá hơn mười năm trước thần thức bản tôn trở về nên ngô cũng thức tỉnh khỏi giấc ngủ triền miên.”
Đối với giọng điệu gần như là chất vấn của Nhã Cơ, Cửu Phần ma đế cười lạnh hướng Tây Lam Thương Khung giải thích. Về phần Nhã Cơ, đôi tử mâu sắc bén nhìn về phía nàng tràn đầy huyết tinh cùng sát khí.
Hắn là vương giả cường đại tôn quý nhất ma tộc, sao có thể cho phép một nhân loại nhỏ bé dùng giọng điệu bất kính như vậy đối với mình.
Về phần Nhã Cơ, lúc nhìn thấy ma đế dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình thì cả người lập tức lạnh ngắt không ngừng run rẩy. Khí thế cường đại cùng hương vị giết chóc huyết tinh tỏa ra từ người ma đế, một nhân loại như nàng sao có thể chống đỡ.
“Khâu Hòa, nể mặt ta, đừng chấp nhặt Nhã Cơ. Buông tha nàng được không?”
Có lẽ nhìn ra âm trầm cùng sát ý trong mắt nam nhân, quỷ công chúa minh giới đột nhiên xuất hiện kia thế nhưng dùng thân thể mình chắn trước mặt Nhã Cơ, làm mọi người ở đây không khỏi sửng sốt. Nhất là Nhã Cơ, nàng thế nào cũng không ngờ nữ nhân xinh đẹp ôn nhu này lại vì mình cầu tình.
Công chúa minh giới có thân phận cao quý này, Nhã Cơ có thể khẳng định mình không quen biết nàng ta. Nhưng vì cái gì nhìn thấy đối phương đứng trước mặt bảo hộ mình, trong lòng lại cảm thấy cảm động cùng quen thuộc đến vậy?
“Nể mặt ngươi? Ha hả, Phiên Nhu công chúa, bản tôn vì sao phải nể mặt ngươi? Nếu là Minh vương thì bản tôn còn hào phóng một lần.” Ngụ ý, trong mắt ta ngươi chưa đủ phân lượng kia.
Bất quá công chúa minh giới thế nhưng lại bảo vệ một nhân loại nhỏ bé như vậy quả thực làm Cửu Phần cảm thấy khó tin.
“Khâu Hòa, xem ra ngươi không nhớ ta là ai a!”
Ngữ khí ai oán chăm chú nhìn nam tử tuấn mỹ lại lãnh liệt đối diện, trong mắt nữ nhân có bi thương thật sâu. Khâu Hòa, hóa ra trong lòng ngươi ta vĩnh viễn luôn nhỏ nhoi như vậy sao?
“Có ý tứ gì?” Nhìn công chúa minh giới lộ ra vẻ mặt đau thương, Cửu Phần ma đế nhíu chặt mày, giọng điệu trầm thấp hỏi.
“Ngươi thật sự không biết sao? Hay không muốn thừa nhận? Khâu Hòa, ta là Dạ Cơ, là nhân loại Dạ Cơ yêu ngươi.”
Vì đi theo ngươi, ta thậm chí từ bỏ thân phận công chúa minh giới một lần nữa luân hồi làm nhân loại, tất cả chỉ vì được bồi bên cạnh ngươi. Chính là, ánh mắt ngươi vĩnh viễn không dừng lại trên người ta. Cho dù chỉ là một phút ngắn ngủi.
Này có tính là bi ai của mình khi yêu một nam nhân vô tình không? Kia đúng là làm trái tim mình đau đớn, trầm luân trong tuyệt vọng cùng thống khổ.
“Cái gì!”
“Dạ Cơ tỷ tỷ!”
“Dạ Cơ? !”
Nghe những lời công chúa minh giới vừa nói, trừ bỏ đám Nhã Cơ, Phong Chích Viêm đan xen giữa khiếp sợ cùng vui sướng, người chịu rung động lớn nhất chính là Đế Luyện Tà. Nhìn nữ nhân xinh đẹp thoát tục kia, Đế Luyện Tà mới tỉnh táo lại lại tiếp tục chấn động.
Nữ nhân kia, nàng sao còn chưa chết?
Mà không biết từ khi nào, Tây Lam Thương Khung đã đứng trước mặt nữ nhân cướp được Huân nhi từ tay Cửu Phần ma đế, từ tay nàng đón lại Huân nhi, ôm chặt vào lòng.
Lúc mọi người cùng Cửu Phần ma đế đều bị lời nói của Phiên Nhu công chúa hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, trừ bỏ Tây Lam Thương Khung đang ôm Huân nhi, không ai phát hiện thiếu niên vừa nãy còn hôn mê đã mở mắt tỉnh lại.
“Mẫu thân!”
Đôi tử mâu mê mang chăm chú nhìn nữ tử thanh lệ tuyệt nhã, Huân nhi không khỏi gọi khẽ một tiếng. Nữ nhân kia, thế nhưng chính là mẫu thân, thực là mẫu thân sao? Là mẫu thân ôn nhu xinh đẹp trong trí nhớ, lúc mình sáu tuổi đã đột nhiên biến mất sao?
Mẫu thân, người rốt cuộc đã trở lại sao?
“Thần nhi, hài tử của ta! Hài tử của ta…”
Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên vừa tỉnh lại đang kinh ngạc nhìn mình, Phiên Nhu, đúng hơn là Dạ Cơ không khỏi nước mắt rưng rưng, kích động nhìn hài tử của mình hiện giờ đã sắp trưởng thành.
Hài tử của nàng a, đứa nhỏ đáng thương của nàng.
Đứa nhỏ từ khi sinh ra vẫn luôn theo mình chịu khổ, hiện giờ đã trưởng thành rồi. Nhưng nàng thân là mẫu thân lại không hảo hảo chăm sóc, bảo hộ, còn để đứa nhỏ này đơn độc bị thương tổn, nàng thật sự không phải một mẫu thân tốt.
Ngay lúc Dạ Cơ kích động cùng áy náy chăm chú nhìn Thần nhi, muốn bước tới ôm lấy hài tử của mình, nàng cùng nhóm Hắc Nguyệt đang chìm trong kích động cùng vui sướng không chí ý tới thông đạo tới ma giới trong luyện ngục huyết trì đang chậm rãi khép lại.
Một khi thông đạo đóng lại hoàn toàn thì không ai có thể trở về ma tộc. Điểm này, Cửu Phần ma đế đương nhiên hiểu rõ. Cho nên thừa dịp Dạ Cơ cùng những người khác đang kích động mà lơi lỏng, Cửu Phần đột ngột nhắm về phía tuyệt mỹ thiếu niên.
Chỉ cần một khắc trước lúc thông đạo khép kín mang Già Lâu La quay về ma tộc thì những chuyện khác hoàn toàn không cần để ý.
Nhưng ngay lúc Cửu Phần ma đế chuẩn bị bất ngờ tập kích về phía Huân nhi, Tây Lam Thương Khung bên người thiếu niên cũng lập tức chặn trước mặt hắn.
Bắt đầu từ vừa nãy, Tây Lam Thương Khung liền cảnh giác cao độ, nghĩ đến lát nữa rất có thể Cửu Phần sẽ ra tay. Quả nhiên a! Muốn mang Huân nhi đi tuyệt đối không có khả năng.
Bên này, Tây Lam Thương Khung cùng Cửu Phần ma đế bắt đầu lao vào đánh nhau, Đoạn Tội Kỳ Hoang cùng ma kiếm của Ma đế va chạm phát sinh ra dòng khí mãnh liệt làm đám Nhã Cơ phải lùi ra sau ba thước.
Bên kia, ba vị bát tế ma tộc cũng không khỏi lao tới, muốn hoàn thành nhiệm vụ Ma đế đã giao phó. Nhưng bất đắc dĩ, nửa đường lại bị nhóm Phong Vô Kỳ, Phong Chích Viêm cản lại, cũng bắt đầu lao vào đánh nhau.
Nhìn tình huống hỗn loạn trước mắt, nhất là nhìn phụ hoàng cùng Ma đế có thực lực tương đương đang giao thủ, sắc mặt Huân nhi có chút phức tạp.
Một là phụ thân mình từng tôn kính, một là phụ hoàng hiện tại, là nam nhân mà mình yêu thương, Huân nhi không hi vọng bất cứ ai trong bọn họ vì mình mà đánh nhau đến ta sống ngươi chết. Kia không phải điều mà mình muốn.
“Phụ vương, người trở về đi. Ta phải ở lại đây.”
Chỉ một câu ngắn ngủi đã tỏ rõ quyết tâm của Huân nhi. Nhìn trận đối chiến kịch liệt cách đó không xa, hai nam nhân đều tung ra những chiêu hung hiểm, Huân nhi không khỏi kinh tâm. Cứ việc biết thực lực hai người này đều cường đại vô cùng, không có khả năng gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng cho dù là ai bị thương, Huân nhi cũng không muốn.
Mà bởi vì lời nói đột nhiên vang lên của Huân nhi, Cửu Phần ma đế đang đối chiến không khỏi khựng lại.
Cũng chính một khắc này, Cửu Phần bị Tây Lam Thương Khung tóm được sơ hở, một chưởng mạnh mẽ hung hăng đánh lên ngực Cửu Phần, khéo léo đánh hắn bay về phía thông đạo u ám trong huyết trì vào khoảnh khắc thông đạo hoàn toàn khép lại.
Mà cũng một khắc này, đám Cốc Kiến nhìn thấy Ma đế bệ hạ đã biến mất liền đánh bay đám Hắc Nguyệt, vội vàng nhảy xuống huyết trì đuổi theo Ma đế. Bất quá, khoảnh khắc Ma đế biến mất trong thông đạo, trong không khí văng vẳng một câu.
‘Già Lâu La, ngươi làm phụ vương thực thất vọng.’
“Phụ hoàng…”
Nhìn phụ hoàng đã trở lại bên cạnh mình, Huân nhi không khỏi mệt mỏi vùi đầu vào lòng ngực dày rộng của nam nhân, hai tay ôm chặt thắt lưng đối phương.
“Huân nhi…”
Ai! Tây Lam Thương Khung không khỏi thầm thở dài. Cuối cùng ôm chặt thân thể mềm mại tinh tế trong lòng, cái gì cũng không nói, chỉ thương tiếc ôm lấu tuyệt mỹ thiếu niên, người mà y yêu thương sâu đậm.
Vài ngày sau, Tây Lam Thương Khung mang theo Huân nhi rời khỏi Đông Lăng quốc, quay về Tây Lam. Mà đi cùng loan giá bọn họ còn có đoàn Nhã Cơ, Hoắc Đặc Lý đạo sư đã thắng trận trao đổi lần này. Thậm chí còn có cả Phong gia Nhị thiếu luôn sống chết quấn quít Hắc Nguyệt không buông.
Mà những chuyện phát sinh ở địa cung ngày đó, không ai nhắc tới nữa, chỉ xem nó là một giấc mộng, dù sao nó thật sự cũng quá mức rung động.
Mà Nhã Cơ, lần này vì gặp lại Dạ Cơ tỷ tỷ mất tích đã lâu mà trở nên hưng phấn vô cùng, không còn là nữ nhân thành lục diễm lệ nữa mà hệt như một tiểu nữ hài không ngừng làm nũng với người lớn, cả ngày đều bám dính Dạ Cơ, quấn quít vòi nàng kể mình nghe chuyện minh giới. Thậm chí ngay cả Huân nhi cũng không thể xen vào.
Về phần luyện ngục huyết trì, nơi đó đã bị Tây Lam Thương Khung phong ấn. Vì thế nếu Ma đế muốn thông qua nó đi tới nhân giới là không có khả năng.
Chờ mọi người về tới hoàng cung Tây Lam, Huân nhi cùng Dạ Cơ cùng sinh sống một đoạn thời gian, sau đó Dạ Cơ liền cáo biệt, nói là phải về minh giới một chuyến. Vì thế cho dù Huân nhi quyến luyến cỡ nào thì cuối cùng Dạ Cơ vẫn rời đi. Bất quá chỉ là cách biệt một thời gian ngắn mà thôi, Huân nhi cũng không quá thương tâm.
Ba tháng sau khi trở lại Tây Lam quốc, Đông Lăng vương đột nhiên băng hà, đăng cơ là một người không ai ngờ tới, Đông Lăng Thập Tam hoàng tử Thất Nguyệt, trở thành tân hoàng Đông Lăng quốc. Chuyện này thực sực nhấc lên đủ tin đồn ở các quốc gia khác.
Có người nói, Đông Lăng tân hoàng luôn giấu tài, âm thầm đoạt vị. Thậm chí còn giết chết Đông Lăng Tam hoàng tử có khả năng đăng cơ nhất lúc ấy.
Cũng có người nói, Đông Lăng Tam hoàng tử đại nghịch bất đạo, vọng tưởng hãm hại Đông Lăng vương nhưng bị Thất Nguyệt hoàng tử bắt tại trận. Sau đó Tam hoàng tử điện hạ cùng đường, ôm phẫn hận mà chết, cũng vì thế mà dọa hoảng những kẻ muốn tranh đoạt vương vị.
Nhưng bất luận bên ngoài nói thế nào, Huân nhi từ mật văn truyền từ Đông Lăng quốc đã biết tình huống cụ thể.
Đông Lăng Tam hoàng tử xông vào hoàng cung muốn bức vua thoái vị, mưu toan trở thành Đông Lăng tân hoàng, nào ngờ dưới sự trợ giúp của Sát Lục tướng quân Dạ Vô Tàn Mang cùng Bát hoàng tử Đông Lăng Phi Liêm, chắn cuối cùng đã chết trong tay người huynh đệ mình xem thường nhất, thất bại trong gang tấc.
Thất Nguyệt lên ngôi, trở thành một vị tân hoàng diễm lệ ẩn nhẫn, ôn nhu nhưng không kém phần cứng cỏi của Đông Lăng. Bất quá, những chuyện này không nằm trong sự quan tâm của Huân nhi.
Lúc này, thiếu niên đang khẩn trương nhìn cổ tay mình. Một mạt ấn kí xanh nhạt như ẩn như hiện thoáng chốc trở nên sáng rọi. Hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể giãy ra khỏi cổ tay mình, biến thành một gốc lăng tiêu thật sự.
Huân nhi biết, Bảo Bảo lúc này đang tiến hành lần tiến hóa tiếp theo.
Có lẽ vì thực lực của Huân nhi gần nhất tăng mạnh nên Bảo Bảo cũng biến hóa. Ngay cả Nguyệt Bán vừa nãy còn lăn lộn làm nũng bên chân mình cũng trở nên xao động, có vẻ nó cũng nối tiếp sau Bảo Bảo, bắt đầu tiến hóa.
Bảo Bảo, Nguyệt Bán…
Nghe nói đoạn thời gian gần đây, Bảo Bảo thường xuyên mang Nguyệt Bán đi thăm phòng làm việc của Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia, làm nơi đó hỗn loạn một mảnh rồi nghênh ngang rời đi, không thèm để tâm lúc hai vị gia gia trở về lại rống giận một phen.
Hiện tại, Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia không bao giờ muốn thấy Bảo Bảo cùng Nguyệt Bán nữa đi, ngay cả bộ dáng hưng phấn sống chết chạy tới lãnh cung trông coi lăng tiêu cũng không còn nữa.
Bởi vì, hai gia gia đã lâu rồi không tiến cung.