Ta đương nhiên biết ngươi sẽ đến. Thần nhi, sao ta có thể không biết chứ?”

Nam nhân đứng bên tế đàn nhìn sâu về phía tuyệt mỹ thiếu niên cách đó không xa, con ngươi tăm tối tràn đầy tưởng niệm cùng ôn nhu. Nhưng đó bất quá chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Đế Luyện Tà rất nhanh liền biến đổi, không còn thanh minh cùng bình tĩnh ngày xưa.

Nhất là lúc ánh mắt Đế Luyện Tà chú ý tới nam nhân đang vô cùng thân thiết che chở cho thiếu niên thì cơn phẫn nộ cùng âm lãnh mãnh liệt đột nhiên tỏa ra, phóng thẳng về phía Tây Lam Thương Khung.

Về phần những kẻ xâm nhập khác, như Nhã Cơ cùng nhóm Hắc Nguyệt, Hoắc Đặc Lý đạo sư, Đế Luyện Tà hoàn toàn không để vào mắt. Tuy sự xuất hiện của bọn họ nằm ngoài dự kiến, nhưng Đế Luyện Tà căn bản không hề cố kỵ.

Có lẽ hắn quá tự tin vào bản thân nên xem thường bọn họ, có lẽ vì trong mắt hắn lúc này chỉ có tuyệt mỹ thiếu niên đang đứng trước mắt mà thôi.

“Ngươi, bảo ta là gì?”

Nghe thấy xưng hô phun ra từ miệng Đế Luyện Tà, ánh mắt Huân nhi thoáng chốc co rút mãnh liệt. Ngay cả Tây Lam Thương Khung ở bên cạnh, cùng đám Hắc Nguyệt, Nhã Cơ đều khiếp sợ.

“Ha hả, ta gọi ngươi là Thần nhi a! Thần nhi, ngươi vì cái gì không hảo hảo ở bên người ta, vì cái gì phải rời đi? Ngươi có biết mỗi lần đối mặt với thân thể ngươi, buồn bực cùng chua xót trong lòng suýt chút nữa làm ta mất đi lý trí. Nhất là…”

Ngày đó sau khi gặp Mạch hắn liền vội vàng chạy về Đào uyển, chính vì muốn bồi thiếu niên, thế nhưng lại nghe thấy một tin làm hắn khiếp sợ vô cùng.

Thần nhi, hóa ra, thiếu niên này mới thật sự là Thần nhi, là đứa nhỏ lúc trước toàn tâm toàn ý tin tưởng mình. Là đứa nhỏ hồn nhiên tràn đầy ỷ lại, luôn bám sát phía sau mình.

Nhưng hiện giờ, đứa này trở về với một thân phận mà mình hoàn toàn không biết. Mà thân phận kia lại là Tây Lam Cửu hoàng tử, là vị hoàng tử được Lam đế sủng ái trong truyền thuyết kia.

Khó trách, khó trách lúc lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, Đế Luyện Tà liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lòng vô thức sinh ra cảm giác dị thường quen thuộc, làm hắn để ý, làm hắn biến đổi.

Hóa ra, chính là nguyên nhân này sao?

Cho nên, hài đồng vốn đã mất đi linh hồn vừa nghe thấy âm thanh liền mất khống chế, thậm chí trở nên dị thường hung ác cùng phòng bị ta. Này cũng vì trước kia ta đối xử với ngươi như vậy nên mới nhận kết quả hôm nay sao? Thần nhi, có phải ngươi rất oán hận ta?

Cho nên, dù ngươi gặp lại ta cũng xem như không biết, thậm chí ánh mắt cũng không hề có chút tình cảm, hệt như đang nhìn một người xa lạ? Thần nhi, có phải… ngươi thật sự đã không cần…

Chăm chú nhìn thiếu niên đã hoàn toàn biến đổi, không còn mỉm cười ngọt ngào hay nói chuyện thật ôn ngu, thậm chí cũng không còn dùng ánh mắt sùng bái đầy tin cậy nhìn mình nữa, trái tim Đế Luyện Tà nhất thời đau đớn như bị dao cắt.

Kí ức mỹ hảo ấm áp trong quá khứ đột nhiên ùa về, muốn bắt lấy cũng luôn được, muốn giữ lại cũng không, chỉ có thể hoảng hốt nhìn nó trôi qua. Mà một khi muốn tới gần để chạm vào nó thì lại phát hiện cơ thể căn bản không thể động, trong lòng buồn bực vô cùng, nhìn thấy hết thảy sắp mất đi nhưng ngươi chỉ có thể tuyệt vọng, thống khổ cùng bất lực.

Này chính là trừng phạt của mình sao? Trừng phạt mình không biết quý trọng, đến bây giờ thì hối tiếc đã muộn màng?

Thân thể trong nháy mắt cảm thấy lung lay sắp ngã, Đế Luyện Tà không khỏi đưa tay vịn tế đàn bên cạnh, nhưng nhón tay hắn cơ hồ sắp bấu sâu vào mặt đá, tái nhợt. Mà sắc mặt hắn lại tràn đầy thống khổ cùng dữ tợn, còn có tuyệt vọng thật sâu.

“Ngươi cố ý làm trưởng lão gia gia biết ngươi mang hài đồng kia về tộc chính vì muốn dẫn chúng ta đến đây.”

Đối với mạt ưu thương cùng thống khổ thoáng lóe lên trong mắt Đế Luyện Tà, Huân nhi tuy cảm thấy có chút khiếp sợ nhưng thiếu niên cũng không suy nghĩ vì sao trên người nam nhân kia lại tràn đầy bi thương như vậy.

Huân nhi chỉ thông qua lời Đế Luyện Tà vừa nói tìm ra chút tin tức.

Tỷ như, nếu Đế Luyện Tà muốn mang hài đồng kia về tộc chuẩn bị chiêu hồn thì hắn tuyệt đối có thể làm như thần không biết quỷ không hay, nhưng vì sao hắn lại muốn để trưởng lão gia gia biết?

Mà nếu Đế Luyện Tà đã biết thân phận của mình thì vì sao hắn biết được? Chẳng lẽ lần tới quốc sư phủ đã lộ ra? Hay là, từ trước đó đã bị nam nhân này nhận ra?

“Thần nhi a, ta đương nhiên là cố ý. Không thì sao ngươi chịu đến đây.”

Chiêu hồn là một chuyện vốn không chắc chắn, nhất là hiện giờ trong thân thể Thần nhi tựa hồ đã sinh ra một linh hồn mới, ai biết được chiêu hồn có thành công hay không.

Nhưng, hắn nhất định phải làm được. Phải gọi hồn Thần nhi về, để Thần nhi một lần nữa ở bên cạnh mình. Vì thế, lần chiêu hồn này tuyệt đối không được thất bại.

Nếu trong lúc tiến hành, Thần nhi lại ở cạnh thân thể tiền thế của mình thì xác xuất thành công rất lớn.

Vì thế, hắn mới tiết lộ tin mình mang thân thể Thần nhi về tộc chiêu hồn cho Ẩn trưởng lão biết. Bởi vì hắn biết rõ, nếu Ẩn trưởng lão biết được ý đồ của mình, lão nhất định sẽ tới báo cho thiếu niên tuyệt sắc này.

Hơn nữa, sự thật quả thực là vậy, không phải sao?

Cũng may, sau khi biết thân phận Thần nhi, phần chuẩn bị nghi thức chiêu hồn đã hoàn thành, chỉ cần mở ra. Lúc này, cho dù người khác muốn ngăn cản cũng không còn kịp.

“Đế Luyện Tà, tên điên nhà ngươi thế nhưng lại dám hai lần ba lượt hãm hại Huân nhi, Nhã Cơ ta tuyệt đối không bỏ qua. Hôm nay, ngươi đừng mơ còn sống rời đi. Bi kịch trước kia ta tuyệt đối không cho phép tái diễn.”

Nhìn huyết hồng chảy ngày càng nhanh trên tế đàn, còn có hài đồng mất ý thức đang trôi lơ lửng, Nhã Cơ không khỏi giận đỏ mắt.

Chính là nam nhân đáng giận này, chính hắn làm hại Thần nhi nhảy xuống vách núi đen ngay trước mắt nàng, làm nàng trơ mắt nhìn đứa nhỏ kia rơi lệ. Giọt lệ trong suốt lại tràn đầy ưu thương cùng tuyệt vọng làm người ta đau đớn.

Nhất là lúc xuống dưới gặp được Hắc Nguyệt, từ miệng Hắc Nguyệt biết Thần nhi đã gặp phải chuyện gì, Nhã Cơ thực hận không thể bắt nam nhân kia vạn tiễn xuyên tâm mà chết.

Đó là đứa nhỏ duy nhất của Dạ Cơ tỷ tỷ a, hắn sao có thể đối xử với đứa nhỏ hồn nhiên xinh đẹp như vậy? Nhất là, đứa nhỏ kia lại tin tưởng kẻ huynh trưởng hắn như vậy.

Không phải nói máu mủ thâm tình sao? Cho dù Thần nhi chỉ là huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Nhìn hình ảnh quỷ dị bên tế đàn, trong lòng Nhã Cơ không khỏi khủng hoảng, hệt như chốc lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó làm người ta hối tiếc cũng không kịp. Nhất là nhìn biểu tình trên mặt Đế Luyện Tà, Nhã Cơ bấu móng tay đâm sâu vào da thịt.

Ngay lúc đám Nhã Cơ, Hắc Nguyệt hận không thể lập tức chạy tới phá hủy tế đàn kia thì cước bộ mọi người không khỏi khựng lại.

Chỉ thấy trước tế đàn, nơi vừa nãy trống không không biết vì sao đột nhiên xuất hiện năm bóng đen, ánh mắt chúng trống rỗng đến đáng sợ, không hề có chút ánh sáng.

“Đó là… con rối?”

Từ âm khí cùng oán khí nồng đậm phát ra từ người đám bóng đen, nhóm Nhã Cơ, Hắc Nguyệt cũng nhận ra chúng cũng là những con rối bị Đế Luyện Tà luyện chế thành. Là những con rối có thực lực cường hãn, vô tri vô giác, rất khó đối phó.

Tuy bọn họ đều là những người có thực lực không tầm thường, nhưng muốn chống lại đám con rối không có tư tưởng này trong một thời gian ngắn thì cũng rất khó khăn. Huống chi, tình hình hiện tại lại không thể chậm trễ.

Mắt thấy nghi thức trên tế đàn tựa hồ đã bắt đầu chậm rãi vận chuyển, đám Nhã Cơ cùng Hắc Nguyệt sao có thể không vội.

Mà Đế Luyện Tà sau khi triệu hồ con rối ra thì lại đứng bên cạnh huyết trì, vươn tay tao nhã ngắt một đóa hồng liên xinh đẹp trong ao.

Đây là, ánh mắt mọi người không khỏi bị bàn tay cầm hồng liên của Đế Luyện Tà hấp dẫn. Chỉ thấy trên tay hắn thế nhưng có mang một đôi bao tay hắc sắc, giúp hắn không tiếp xúc trực tiếp với đóa hồng liên kia.

Cũng phải, hồng liên này chính là thứ đến từ thế giới khác, một loài thực vật không thuộc về nhân giới. Nhất là màu đỏ rực rỡ của nó được cô đọng từ oán khí cùng âm khí. Nếu Đế Luyện Tà dám can đảm dùng tay không chạm vào nó thì kết cục tuyệt đối vô cùng thê thảm.

Điểm này, nam nhân kia hiểu rất rõ!

Nhìn Đế Luyện Tà cẩn thận cầm hồng liên đi tới bên tế đàn, không biết lại định làm gì, đám Nhã Cơ cùng Hắc Nguyệt bị con rối ngăn cản, nhất thời không thể thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đế Luyện Tà đặt hồng liên trong tay lên tế đàn.

Mà lúc này, nhóm người tinh mắt đã sớm phát hiện trước khi bọn họ tới tế đàn đã có sẵn bốn đóa hồng liên. Lúc bọn họ vào, Đế Luyện Tà đã bỏ thêm một đóa. Tính luôn lần này thì có tổng cộng sáu đóa hồng liên địa ngục trên tế đàn.

Đế Luyện Tà rốt cuộc muốn làm gì?

Nghi hoặc cùng phẫn nộ của bọn họ ngay lập tức được giải đáp.

Chỉ thấy một khắc đóa hồng liên thứ sáu được đặt lên tế đàn, huyết trì vốn đang lẳng lặng chảy xuôi đột nhiên thấm dần vào dưới tế đàn, sau đó chỉ thấy tế đàn bắt đầu tỏa hồng quang yêu dị đến lóa mắt, chẳng qua chỉ trong chớp mắt đã bao phủ hài đồng đang trôi nổi phía trên.

Mà theo tầm mắt nhìn qua, mọi người có thể thấy rõ trên tế đàn đột nhiên xuất hiện lục mang tinh trận màu đỏ ở dưới thân hài động, thỉnh thoảng lại xoay tròn lóe ra quang mang chói mắt.

“Đó là cái gì…”

Nhìn dị tượng đột nhiên xuất hiện, Nhã Cơ không khỏi la hoảng. Mà ánh mắt Tây Lam Thương Khung thoáng co rút bắn ra quang mang sắc bén.

Nhìn trận pháp màu đỏ trên tế đàn, Nhã Cơ cảm thấy bất an, này có thể là linh cảm của nữ nhân, dù sao khi nhìn thấy dị thượng này trái tim nàng liền nảy lên hỗn loạn. Mà những người khác thì bị tình cảnh phát sinh trước mắt làm khiếp sợ.

Trong đó, cảm thụ mãnh liệt nhất tự nhiên là Huân nhi đứng cạnh Tây Lam Thương Khung. Chỉ thấy một khắc trận pháp khởi động, sắc mặt thiếu niên lập tức tái nhợt không còn chút huyết sắc, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

“A…”

“Huân nhi, ngươi làm sao vậy? Huân nhi, Huân nhi…”

Nghe thiếu niên bên người phát ra tiếng rên thống khổ, Nhã Cơ vừa rồi còn đang chăm chú quan sát tế đàn lập tức quay người, lo lắng nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trong lòng nam nhân.

“Thần nhi…”

“Điện hạ…”

Lúc này, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía thiếu niên đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt như đang chịu đựng thống khổ rất lớn.

“Đế Luyện Tà, ngươi làm cái gì?”

Nhìn bộ dáng vô cùng thống khổ của thiếu niên, Hắc Nguyệt không khỏi phẫn nộ nhìn về phía nam nhân đang mong chờ chăm chú quan sát tình huống của thiếu niên, toàn thân toát ra sát khí nồng đậm.

“Ha hả, ta làm cái gì, ta làm cái gì chứ, ta bất quá chỉ muốn Thần nhi trở về mà thôi!”

Nhìn nghi thức trên tế đàn đã mở ra cùng bộ dáng thống khổ của thiếu niên cách đó không xa, Đế Luyện Tà tuy cũng không đành lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Thần nhi của hắn sẽ trở lại, cái gì hắn cũng không để ý tới.

Lập tức, lập tức Thần nhi sẽ mở to mắt nhìn mình.

Ngay lúc Đế Luyện Tà tràn đầy mong chờ, nhóm Nhã Cơ cùng Hắc Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Huân nhi thống khổ, tuy trong lòng lo lắng nhưng không có cách nào thì độ ấm trong địa cung cơ hồ giảm xuống mấy chục độ, lạnh đến thấu xương, làm người ta vô thức run rẩy.

Mà lúc tầm mắt mọi người vô thức nhìn về phía khí lạnh phát ra thì phát hiện người nọ chính là nam nhân đang ôm Huân nhi, Tây Lam Lam đế bệ hạ.

Giao Huân nhi trong lòng cho Nhã Cơ chăm sóc, Tây Lam Thương Khung lạnh lùng nhìn Đế Luyện Tà có chút điên cuồng, trong mắt nam nhân là hàn băng thấu tới tận tim, đủ làm người ta cảm thấy lo lắng cùng bất an, sợ hãi vô cùng.

Cho dù là Đế Luyện Tà, đối mặt với khí thế sắc bén cùng âm lãnh của Lam đế cũng không khỏi kinh hồn táng đảm, tay chân rét run.

Lục mang tinh trận huyết sắc trên tế đàn vẫn đang vận chuyển, mỗi góc trận là một đóa hồng liên địa ngục nở rộ có vẻ dị thường quỷ dị cùng diễm lệ. Mà theo thời gian trôi qua, làn sương dày đặc quanh sáu đóa sen ngày càng loãng dần, màu sắc của cánh hoa cũng dần trong suốt thẳng đến khi biến mất.

Mà lúc tất cả hồng liên biến mất cũng chính là lúc chiêu hồn hoàn thành.

Vốn, nhìn đóa sen trên đài dần dần trở nên trong suốt, Đế Luyện Tà hẳn phải cảm thấy cao hứng cùng hưng phấn mới đúng. Dù sao chiêu hồn cũng sắp thành công không phải sao? Lúc này cho dù là ai cũng không thể ngăn cản linh hồn Thần nhi trở về. Nhưng vì sao trong lòng hắn lại bất an đến vậy?

Nhất là lúc nhìn gương mặt không chút biến sắc của Tây Lam Lam đế đối diện, con ngươi âm hàn tăm tối của y làm Đế Luyện Tà khiếp sợ.

Mà sự thực quả thực là vậy.

Sau khi Tây Lam Thương Khung giao thiếu niên cho Nhã Cơ chăm sóc, trong tay nam nhân đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm sắc bén chỉ nghiêng xuống đất. Mà thanh kiếm này, Đế Luyện Tà cũng không xa lạ.

Đó chẳng phải thần khí viễn cổ bị phong ấn mà phụ thân vẫn luôn cẩn thận cất giữ trong mật thất sao?

Nghe nói, từ lúc được hiến cho Tây Lam Lam đế thì nó đã được giải trừ phong ấn.

Nhìn bộ dáng của nó lúc này, lời đồn quả nhiên không phải giả! Là một thứ vũ khí ẩn chứa sức mạnh cường đại làm người ta động tâm. Lúc trước sao hắn không tỉ mỉ xem xét, hiện giờ lại bị quân chủ của Tây Lam quốc chiếm tiện nghi.

Nhưng mặc kệ Đế Luyện Tà hối hận cùng không cam lòng thế nào, Tây Lam Thương Khung cũng đột ngột biến mất trước mắt mọi người. Mà đợi đến khi bóng dáng nam nhân xuất hiện trở lại thì y đã đứng trước tế đàn, thanh kiếm Đoạn Tội Kỳ Hoang trong tay đã hung mãnh chém xuống trận pháp huyết quang trước mắt.

Kết giới huyết quang cùng Đoạn Tội Kỳ Hoang đối kháng một lát, cuối cùng vẫn không địch lại hơi thở thần thánh phát ra từ thanh kiếm, nó vỡ ra thành những ánh huỳnh quang le lói rồi biến mất trong không khí. Mà trận pháp huyết sắc trên tế đàn vào khoảnh khắc kết giới biến mất cũng ngừng lại.

Bởi vì…

Bởi vì… theo cú chém của Đoạn Tội Kỳ Hoang, tế đàn cũng nứt toạt một vết thật sâu.

Nghi thức chiêu hồn cũng bị đánh gảy.

Hài đồng vừa nãy vẫn còn lơ lửng cũng chậm rãi hạ xuống, đứng trên tế đàn bị chém vỡ. Mà khoảnh khắc hài đồng rơi xuống, đôi ngươi tử sắc yêu dị cũng mở ra, ánh mắt vừa lúc đối diện với Tây Lam Thương Khung đang lo lắng bất an.

“Huân nhi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play