Phân phó vài tiểu thái giám theo lời bệ hạ mang tiểu cung nữ kia tới, Tang Đạt liền vội vội vàng vàng chạy theo sau bệ hạ.

Bệ hạ tựa hồ rất lo lắng Cửu điện hạ đang say ngủ trong tẩm cung đế vương kia, cước bộ như bay. Làm Tang Đạt cố thế nào cũng không truy kịp bóng dáng bệ hạ.

Đợi đến lúc Tang Đạt tổng quản cuối cùng cũng lết tới tẩm cung đế vương, Thương Lam điện thì phát hiện bệ hạ bình thường luôn bình tĩnh đến đáng sợ đang giận dữ. Mà nguyên nhân, đương nhiên là Cửu điện hạ mà bệ hạ dị thường để ý.

Cũng đúng a, bệ hạ vội vã chạy về tới Thương Lam điện để gặp thiên hạ, thế nhưng bé lại không nằm trên giường, hỏi cung nữ hầu hạ thì không ai biết điện hạ đi đâu. Cái này bảo bệ hạ làm sao mà không giận.

Bảo bối của y cứ vậy mà tiêu thất dưới mắt bọn họ? Lúc y vào triều, Huân nhi của y còn đang say ngủ, nhìn bộ dáng ngủ đến ngọt ngào của bé, y nghĩ rằng lúc mình quay về Huân nhi hẳn là vẫn chưa tỉnh lại mới đúng.

Chính là hiện tại, Huân nhu của y đang ở đâu?

Thương Lam điện là tẩm cung đế vương, có thể tưởng tượng nó lớn cỡ nào, bố trí phức tạp cỡ nào. Mà Huân nhi được y mang về lúc còn hôn mê, đối với nơi này hoàn toàn không hiểu biết, bé có thể đi đâu?

Nghĩ tới đây, Tây Lam Thương Khung không khỏi lo lắng. Nếu Huân nhi tiến vào tẩm cung của nhóm phi tử ở hậu cung, hoặc bị người thấy được, không biết sẽ phát sinh chuyện gì?

Đặc biệt là nữ nhân Viện phi kia, hiện tại nhất định nàng hận Huân nhi thấu xương. Nếu Huân nhi bị nàng bắt gặp, không phải bé sẽ gặp nguy hiểm sao?

“Huân nhi………”

“Bệ hạ, Cửu điện hạ nhất định là tỉnh lại phát hiện không thấy ngài, nên đi tìm bệ hạ. Bệ hạ đừng lo lắng, Cửu điện hạ nhất định không có việc gì.”

Tang Đạt tổng quản nhìn thoáng qua đám cung nữ run rẩy quỳ trên mặt đất, cảm thụ cơn giận mãnh liệt của bệ hạ, trong lòng cũng hoảng loạn.

Cửu điện hạ của ta a, ngươi rốt cuộc chạy đi đâu rồi. Nếu không thấy bóng dáng ngươi, bệ hạ tức giận thì chúng ta nhất định phải chết a.

Tang Đạt nhìn gương mặt tuấn mĩ của bệ hạ tràn ngập lo lắng, trong lòng không khỏi cảm khái. Bệ hạ lãnh khốc vô tình của hắn a, từ khi nào lại để ý tới một người như  vậy? Đế vương vô tình, từ khi nào lại có tình cảm?

“Tìm trẫm? Huân nhi muốn tìm trẫm?” Tây Lam Thương Khung đột nhiên ngẩn người, Huân nhi vì tỉnh lại không thấy mình nên đi tìm sao?

“Bệ hạ, ngài đi đâu?” Tang Đạt thất bệ hạ như hiểu ra gì đó, đột nhiên xoay người vội vàng rời đi, không khỏi lo lắng hỏi. Nhưng Tây Lam hoàng đế bệ hạ đã bị bé con kia chiếm cứ hết tâm linh, hiển nhiên không nghe thấy thanh âm phía sau.

Nhìn thấy bệ hạ trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt, Tang Đạt tổng quản chà chà chân, sau đó tiếp tục đuổi về phía bóng dáng bệ hạ ở phía xa.

Bệ hạ a, ngài từ  từ chờ Tang Đạt a!

Nhìn cung điện trước mắt, trái tim Tây Lam Thương Khung chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Huân nhi của y đang ở đây sao?

Một khắc đẩy cánh cửa ngự thư phòng, trái tim Tây Lam Thương Khung cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mãi tới khi thấy bóng dáng bé xíu trong ngự thư phòng, y mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Huân nhi của y a, quả nhiên ở trong này.

“Huân nhi.”

Bước nhanh tới ôm lấy bé con đang ngẩn người trong ngự thư phòng, Tây Lam Thương Khung ôn nhu gọi. Huân nhu của y tới tìm y a! Ý thức được điều này, khóe miệng Tây Lam Thương Khung hơi nhếch lên.

Y có thể tin rằng, Huân nhi đã bắt đầu không muốn rời xa mình không. Mặc dù còn cách tín nhiệm hoàng toàn một chút, bất quá, y có thể chờ, chờ Huân nhi chậm rãi mở cửa nội tâm, tiếp nhận y.

“Phụ hoàng!” Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mĩ, Tây Lam Linh Huân nhìn nam nhân đang ôm mình, nhỏ nhẹ gọi. Chần chờ một lát, sau đó bé đưa tay lên ôm cổ, áp đầu bên cổ nam nhân.

“Huân nhi tới tìm phụ hoàng sao?” Thoải mái ôm lấy bé con trong lòng, Tây Lam Thương Khung đi tới ngồi xuống thượng tọa [ghế] trổ khắc tinh xảo, sau đó ôn nhu để thiên hạ bé nhỏ ngồi trên đùi mình, cười hỏi.

“Ân.” Lưu luyến hương vị dễ ngửi trên người nam nhân này, thích cái ôm ấm áp của y, vì thế lúc tỉnh lại không thấy y bé có chút kinh hoảng, sau đó chạy đi tìm. Y là phụ hoàng của bé không phải sao?

“Kia Huân nhi nói cho phụ hoàng biết, Huân nhi làm sao biết phụ hoàng ở trong này?” Tây Lam Thương Khung tò mò hỏi.

Nơi này là ngự thư phòng của đế vương, không được phép thì không ai được tiến vào. Huân nhi làm thế nào vào được? Hơn nữa, Huân nhi làm sao tìm được nơi này, còn biết cách đó không lâu y còn ở đây?

Xem ra mình vừa rời đi không lâu thì Huân nhi mới tới, bằng không sao y có thể không thấy bé. Chính là nếu Huân nhi tìm y, sao trên đường y về Thương Lam điện lại không thấy Huân nhi? Xem ra, bảo bối của y có năng lực rất đặc biệt a.

“Nơi này có hơi thở của phụ hoàng, rất đậm.”

“Hơi thở?” Chẳng lẽ Huân nhi vì nghe thấy hơi thở của mình, mới tới tìm? Chính là nơi này cách Thương Lam điện xa như vậy a, cho dù đậm cỡ nào cũng không ngửi được đi. Hay là cái mũi Huân nhi đặc biệt mẫn cảm?

“Ân. Bảo bảo ngửi được, sau đó dắt Huân nhi tới.” Bảo bảo đặc biệt mẫn cảm với hơi thở trên người nhân loại, cho dù khoảng cách xa cỡ nào, chỉ cần trong phạm vi năng lực của bảo bảo, sẽ không trốn được.

Bởi vì bảo bảo dựa vào nguyên tố tinh linh trong không khí để phân biệt hơi thở, nên bé mới tìm được nơi này. Chính là lúc bé thuấn di [di chuyển trong chớp mắt] tới đây, lại không thấy nam nhân làm bé cảm thấy ấm áp đâu, làm bé suýt chút nữa nghĩ rằng cái mũi bảo bảo không nhạy.

Hiện tại xem ra phụ hoàng đã rời đi trước lúc bé tới, vì thế không gặp được. Thực là hiểu lầm bảo bảo, hèn chi bảo bảo khi nãy thực ủy khuất.

“Huân nhi lúc tới đây có ai thấy không?” Tây Lam Thương Khung không nhận ra bảo bảo trong lời Huân nhi là người khác, y nghĩ Huân nhi nói bảo bảo là chỉ bé, dù sao trong mắt y, Huân nhi hiện tại chỉ là một bé con 7 tuổi mà thôi.

Vì thế hiện tại y lo nhất là bị người khác nhìn thấy.

Y vừa mới hạ chiếu chỉ, một tháng sau vì Huân nhi cử hành nghi thức hoàng gia vô cùng long trọng, vi Huân nhi làm lễ chính danh hoàng tử. Nếu bây giờ có người dám nhân cơ hội, mượn cớ để ngăn cản thì không tốt.

Bởi vì cho dù là hoàng tử , nếu không được đế vương triệu kiến, cũng không thể tùy tiện tiến vào ngự thư phòng, nơi này có rất nhiều chính vụ trọng đại.

“Không có. Nơi này không có ai.” Lúc bé tới, nơi này thực im lặng, một người cũng không có, không ai thấy bé cả.

“Di? Thế Huân nhi vào bằng cách nào?”

“Nguyên tố khế ước. Nắm trong tay sức mạnh không gian, có thể triệu hồi không gian khế ước.” Đây là sức mạnh bé đạt được từ bộ tộc Đế Luyện, cũng là sức mạnh mà nam nhân kia, người ca ca cùng cha khác mẹ của bé trăm phương ngàn kế khao khát có được.

Bộ tộc Đế Luyện từ thượng cổ đã nổi tiếng về thuật luyện tim cường đại, lưu truyền mấy ngàn năm, đến hiện tại tuy đã xuống dốc, nhưng không thể phủ nhận nó vô cùng cường đại cùng thần bí. Tuy nam nhân kia đã tìm mọi cách nhưng cuối cùng các tinh linh của nguyên tố khế ước lại thuộc về bé.

Huống chi, linh hồn bé trải qua thống khổ trong Luyện ngục Huyết trì, tinh thần trở nên vô cùng mạnh mẽ. Còn ngủ say trong Băng Quan Vạn Thiên làm cơ thể bé nắm được sức mạnh tương ứng giữa linh hồn và thể xác.

Tuy cơ thể hiện tại rất yếu ớt, không thể so với cơ thể hoàn mĩ trước kia, nhưng sức mạnh của nguyên tố khế ước lại khắc sâu vào linh hồn, theo bé chuyển kiếp vẫn còn tồn tại. Việc nắm giữ không gian và tiến hành thuấn di đối với bé mà nói tuyệt đối không thành vấn đề.

“Nguyên tố khế ước?” Chẳng lẽ là nguyên tố tinh linh khế ước hệ không gian? Kia không phải khế ước đã sớm biến mất từ thượng cổ sao? Hiện tại sao còn tồn lại, còn xuất hiện trên người Huân nhi?

Ha hả, nếu để mấy lão ngoan đồng ở Đế Đô biết, nhất định mỗi ngày sẽ chạy tới tìm Huân nhi để thu làm đồ đệ.

Nguyên tố khế ước mất tích từ thượng cổ, đối với người tu luyện thần lực cùng pháp thuật có bao nhiêu hấp dẫn a. Xem ra, y phải nhìn kĩ bảo bối, không thể để người khác có cơ hội mơ ước Huân nhi.

Huân nhi là bảo bối của y, bất luận kẻ nào cũng không được phép mơ ước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play