“Đến rồi, đến rồi, người đến rồi a…” Một nam hài thoạt nhìn chỉ mới mười một mười hai tuổi vẻ mặt đỏ ửng hưng phấn từ bên ngoài vừa chạy vào vừa la lớn.

Sau đó phòng học vốn đang huyên náo trong nháy mắt lập tức yên lặng, mấy chục ánh mắt đồng loạt nghển cổ chăm chú nhìn về phía cửa phòng.

“Ai tới?” Phong Diệp nhìn về phía mọi người trong nháy mắt đã thay đổi biểu tình, không khỏi nghi hoặc hỏi. Là ai tới a? Thế nhưng làm tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt chờ mong cùng kích động đến vậy.

Chẳng lẽ là…

“Hoắc Đặc Lý đạo sư đến?”

“Sao có thể là lão nhân không đứng đắn kia được. Phản ứng bình thường khi thấy lão nhân kia không phải đều là cố gắng không nhìn tới sao, huống chi, ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn của Hoắc Đặc Lý đạo sư, hơn nữa còn không ngừng kể lể về những chuyện ái ân năm xưa của mình, làm người ta muốn hưng phấn cũng không nổi. Nếu là vài tháng không thấy thì mặc may mới tưởng niệm nổi.”

Thái độ làm người của Hoắc Đặc Lý đạo sư kì thực rất dễ làm người ta nảy sinh hảo cảm, hơn nữa thực lực của hắn cũng rất cao, làm đám nhỏ kiêu ngạo được nuông chìu từ bé như bọn họ đến Tây Diệp La học viện rất kính nể. Tuy nhiên, nếu Hoắc Đặc Lý đạo sư đứng đắn hơn một chút, tin tưởng sẽ có càng nhiều người tin phục hắn hơn.

Đương nhiên, này chỉ là một ảo tưởng không có thực mà thôi. Lão nhân kia không phải người dễ dàng thay đổi như vậy. Thay vì chờ mong một ngày đó đó Hoắc Đặc Lý đạo sư chuyển biến thì không bằng vĩnh viễn đừng ôm hi vọng.

U Minh Tàn La cụp mi mắt, xoắn xoắn ngón tay mình. Mà thiếu nữ bên cạnh, cũng chính là tỷ tỷ U Minh Tàn La, Hồng Lâu Tàn La cũng gật gù đồng ý.

Quên nói, U Minh Tàn La chính là thiếu niên mới từ bên ngoài chạy vào.

“Thế U Minh, ngươi nói ai tới a?” Lớp chúng ta chẳng lẽ có học viên mới sao? Hiện giờ học viện đã khai giảng một thời gian dài rồi a! Tuy là đối với khái niệm thời gian, thiếu niên này có chút mơ hồ, cũng không để ý lắm. Nhưng thời gian trôi qua cũng không vì ai đó mà dừng lại, nó vẫn như cũ im lặng luân chuyển liên tục.

“Phong Diệp, có đôi lúc ta thực hoài nghi, ngươi rốt cuộc là ngu thật hay là thiên tại ẩn giấu? Dẫu gì ngươi cũng là người ở Cấm Hồn Cư a, ngay cả người ta nói là ai cũng không biết? Ta nói tự nhiên là Minh Nguyệt Tây Diệp La a! Trừ bỏ người này, còn ai có thể làm nhiều người đồng thời kiễng chân chờ đợi như vậy? Ta nghe nói ngươi còn là biểu huynh của Huân điện hạ, rốt cuộc có phải sự thật không a?”

U Minh Tà La dùng bộ dáng hung tợn hận không thể bóp chết thiếu niên mờ mịt, suy nghĩ đã chìm vào cõi thần tiên trước mắt, gương mặt nhỏ nhắn non nớt của thiếu niên tràn đầy bất man.

“Cái gì a, vì cái gì cái tên thực ngu ngốc cỡ này thế nhưng lại là biểu huynh của Huân điện hạ tuyệt mỹ yêu dị cơ chứ? Mà vì cái gì bản thiếu gia có thiên phú tiền đồ thế này, qua mười năm nữa chính là một vị anh hùng anh tuấn trong tương lai lại ở trong này so đo với một tên ngốc chứ?”

Thiếu niên không khỏi bực mình vỗ vỗ bàn tay lên gương mặt nhỏ nhắn, mím môi oán giận.

“U Minh, tha thứ cho sơn dương Phong Diệp đáng thương đi nào. Ai kêu hắn là biểu huynh người ta, có mệnh tốt ngày ngày được nhìn thấy Minh Nguyệt Tây Diệp La a! Vì thế có sức chống cự cùng miễn dịch với Cửu hoàng tử điện hạ xinh đẹp tuyệt luân cũng là chuyện bình thường. Ngươi đừng ở đó mà càu nhàu oán giận nữa.”

Hồng Lâu Tàn La ở bên cạnh không khỏi lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, vừa buồn cười vừa tức giận nhìn đệ đệ đáng yêu vì bị nuông chìu mà vô pháp vô thiên xằng bậy khắp nơi của mình.

Từ khi U Minh thấy Cửu hoàng tử điện hạ được sủng ái nhất Tây Lam thì thiếu niên non nớt bất quá chỉ mới mười một tuổi này đã bắt đầu âm thầm tính kế, xem làm thế nào đem thiếu niên tuyệt sắc xinh đẹp tinh thuần như tinh linh kia ôm về thành vật sở hữu của mình.

Nhưng sau hôm tới lớp đầu tiên, hình như vì nguyên nhân nào đó mà vẫn không xuất hiện. Nghe nói phải tới lớp cổ dược học? Hơn nữa nghe nói mỹ nữ đạo sư si mê chế dược kia đối xử tốt với vị hoàng tử này?

Xem ra đạo sư xinh đẹp tràn ngập hơi thở thành thục kia cũng không địch lại sức quyến rũ của mỹ nhân a! Đặc biệt thiếu niên có thân phận cao quý này lại còn là một tuyệt sắc mỹ nhân làm người ta si mê như vậy.

Mà sau đó một đoạn thời gian rất dài, tuyệt mỹ thiếu niên kia chưa từng xuất hiện trong phòng học. Nghe nói bị bệnh? Nhớ rõ lúc ấy U Minh còn kiễng chân bóp cổ Phong Diệp, làm Phong Diệp phải thành thật công đạo.

Tuy Hồng Lâu cảm thấy thực bất lực khi nhìn thấy ánh mắt long lanh lóe sáng của đệ đệ.

Tiểu đệ a, không phải tỷ tỷ muốn hất nước lạnh, nhưng làm chuyện gì cũng phải nhìn đối tượng a. Tuy Cửu hoàng tử điện hạ quả thực đẹp tới kinh tâm động phách như lời đồn, nhưng nhìn nam nhân nguy hiểm bên người tuyệt sắc thiếu niên đi, ngươi thua đứt đuôi rồi.

Bất quá, may mắn, đệ đệ nhà mình lớn lên cũng đáng yêu mê người, không lo tương lai không tìm thấy đối tượng. Hơn nữa hiện giờ U Minh vẫn còn nhỏ, căn bản không biết cái gì là tình yêu. Sở dĩ tinh ra tâm lý muốn thân cận Cửu hoàng tử điện hạ như vậy, bất quá chỉ là tâm lý muốn chiếm giữ những thứ đẹp đẽ của đứa nhỏ mà thôi.

“Sao lại đánh đầu ta? Tỷ tỷ, biểu tình của ngươi là sao chứ? Đừng tưởng ngươi lớn hơn ta vài tuổi thì có thể lên mặt dạy đời ta a.” Gương mặt trẻ con của U Minh không khỏi nhăn lại, tràn ngập bất mãn nhìn về phía thiếu nữ.

“Ngươi cái tên nhóc này, xem tỷ tỷ làm thế nào thu thập ngươi…” Nói xong, cô gái mặt đỏ bừng vì phẫn nộ không khỏi ngẩng đầu, chuẩn bị gõ một phát lên đầu thiếu niên.

Nhưng cũng đúng lúc này, cửa phòng học xuất hiện hai người chói mắt dị thường gây chú ý, làm người ta không thể bỏ qua—— Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi.

Lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tiến vào phòng học, liền thấy Phong Diệp rất cao hứng mỉm cười chạy về phía bọn họ.

“Huân nhi biểu đệ, các ngươi đến rồi. Ta còn tưởng hôm nay các ngươi vẫn chưa tới lớp a? Sớm biết vậy, Diệp nhi sẽ chờ cùng đi với Huân nhi biểu đệ a. Nói vậy, Diệp nhi cũng không bị tên U Minh kia mắng là kẻ ngốc.”

Phong Diệp cảm thấy mình thực ủy khuất. Hắn nào biết Huân nhi biểu đệ sẽ tới lớp hôm nay a, mấy ngày trước cũng không thấy Huân nhi biểu đệ rời khỏi Tê Hoàng uyển.

“Phong Diệp biểu ca…” Gật đầu với thiếu niên, Huân nhi không khỏi nhìn mọi người vẫn nhìn chằm chằm từ khi mình cùng phụ hoàng tiến vào phòng học.

Không nói thêm gì, Huân nhi cùng phụ hoàng đi tới vị trí của mình ngồi xuống, sau đó thiếu niên không khỏi quay đầu nhìn.

Ngồi bên phải cách bé không xa là Hắc Nguyệt đang mỉm cười với mình cùng Phong Chích Viêm, còn có Phong Vô Kỳ ngày càng có cảm giác không nói rõ. Về phần Hồn Quy cùng Du Uyên ngồi trước Hắc Nguyệt cùng Phong Chích Viêm, biểu tình lúc này cũng khác nhau.

Từ nháy mắt nhìn thấy Huân nhi, Hồn Quy không khỏi đen mặt bày ra biểu tình oán giận, hung hăng nhìn tuyệt mỹ thiếu niên kia, lửa giận cùng phẫn nộ hiện lên trong mắt hắn đủ để phá hủy cả lâu lý mà bọn họ đang ở.

Nếu không phải biết bản thân không phải đối thủ của Lam đế bệ hạ, không cần tự đưa mình lên cửa để ăn đòn, có thể ngay từ lúc Hồn Quy nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên ám toán mình, để mình bị Phong Chích Viêm cười nhạo mấy ngày nay, hắn đã phẫn nộ bổ nhào tới mà không quản tới mọi thứ.

Chính mình vì cái thứ gọi là ‘Bỉ Dực’ kia làm xấu mặt kia cũng không tính đi, chính là… chính là…

Mỗi khi Hồn Quy nhớ tới tình cảnh mình nhìn thấy lúc tỉnh dậy sáng hôm sau, sắc mặt thanh niên không khỏi xám như tro tàn, dị thường khó coi. Hơn nữa càng làm Hồn Quy cảm thấy không thể phát tiết chính là hết thảy đều do chính mình cưỡng ép?

Đương nhiên, đây là cách nói của bạn cùng phòng Du Uyên của hắn. Tuy rằng đối với hết thảy phát sinh khi đó, thanh niên đã không nhớ rõ, hoàn toàn không có ấn tượng.

Bất quá, lúc nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên, thanh niên vẫn không khỏi phẫn nộ. Tuy đối diện với gương mặt dị thường yêu dị của Cửu điện hạ, thanh niên tựa hồ có cảm giác mình không nỡ xuống tay.

Mà đối với sắc mặt khó coi của Hồn Quy, Du Uyên lại tươi cười vô cùng đắc ý.

Chú ý tầm mắt Huân nhi đặt trên người mình, nam nhân luôn làm người ta có cảm giác thực ôn hòa rồi lại không thể đoán được thực lực này không khỏi lộ ra nụ cười chân thành xuất phát từ nội tâm, làm Hồn Quy luôn chú ý tới hắn lập tức giận đỏ mặt.

Tên chết tiệt này, thế nhưng dám nổi sắc tâm với tuyệt mỹ Cửu hoàng tử kia? Để Lam đế bệ hạ đáng sợ kia một chưởng đánh chết ngươi đi.

Ngay lúc bầu không khí trong phòng học bởi vì Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đến mà có vẻ dị thường yên lặng, đã thấy thân ánh Hoắc Đặc Lý đạo sư không biết từ khi nào đã nhẹ nhàng tiến vào, đứng trên bục giảng.

“Khụ khị… các học trò đáng yêu của ta a, đạo sư ta có một tin tốt cùng một tin xấu đồng thời muốn báo cho các ngươi. Bây giờ, nói cho đạo sư khả kính ta đây biết, các ngươi muốn nghe tin nào trước a?” Lão sư làm biểu tình thần bí bình tĩnh đứng ở nơi đó, chờ đợi một tràn câu hỏi huyên náo tràn ngập hưng phấn.

Nhưng mà…

Một khắc trôi qua, trong phòng học vẫn im lặng dị thường như cũ. Toàn bộ ánh mắt mọi người trong phòng vẫn đặt trên người tuyệt mỹ thiếu niên cùng nam tử tuấn mỹ tràn ngập khí phách ngồi cạnh ở góc phòng.

“Khụ khụ… các học trò đáng yêu của ta, hiện giờ ta có tin tức rất trọng đại muốn nói cho các ngươi biết a. Đây có liên quan tới nhân sinh huy hoàng của các ngươi sau này a!”

Lớn tiếng ho khan vài tiếng, ý đồ thu hút lực chú ý của mọi người, Hoắc Đặc Lý đạo sư cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ buông tha, đổi cách nói khác.

Đám nhỏ tràn ngập tinh thần phấn chấn này sao lại không hiểu tâm tình của đạo sư ta đây như vậy? Chẳng lẽ ta làm người thất bại như vậy sao? Thế nên đám thiếu niên đáng yêu này đã không để tâm tới sự tồn tại của đạo sư ta đây nữa?

“Nhân sinh huy hoàng sau này? Hoắc Đặc Lý đạo sư, chẳng lẽ xuất hiện một tổ chức hắc long gian dâm giết người cướp của khắp nơi chờ đợi chúng ta tạo thành một tiểu đội cường hãn đi tiêu diệt sao?”

Thu hồi tầm mắt từ người Huân nhi, U Minh Tàn La mở to đôi mắt đen nhánh, dùng giọng điệu hưng phấn hỏi.

“Ách, đương nhiên không phải. U Minh, sao ngươi lại hỏi vậy?” Đừng nói là tổ chức hắc long thực lực cường đại, ngay cả một cọng thảo long cũng không thấy bóng dáng. Đã sớm biến mất ở thời đại thần ma viễn cổ.

Hoắc Đặc Lý đạo sư nhìn gương mặt nhu thuận của U Minh, không khỏi nghi hoặc. Lời nói của mình có quan hệ gì với hắc long sao?

“Bởi vì ta muốn làm anh hùng đồ long a! Không có hắc long, ta làm sao thành anh hùng được chứ! Cũng không có nhân sinh huynh hoàng a?” Mở to đôi mắt lóe sáng, U Minh dùng giọng điệu vẫn còn vô cùng ngon nớt nói.

“Ách?”

“U Minh, đó chỉ là chuyện cổ thôi. Hiện giờ làm gì còn rồng để ngươi giết chứ? Hơn nữa, ngươi đảm bảo không phải rồng đồ sát ngươi sao? Với cơ thể bé xíu này của ngươi, còn chưa đủ nhét kẻ răng nó a.” Gõ gõ đầu tiểu đệ nhà mình, Hồng Lâu Tàn La không khỏi buồn cười nói.

“Thế ta mới nói là lập một tiểu đội cường hãn a. Hơn nữa, tỷ tỷ, người kể chuyện cho ta nghe không phải ngươi sao?” Sờ sờ chỗ bị gõ, U Minh Tàn La nhìn thiếu nữ ngồi cạnh, ủy khuất mím môi nói.

“Ách?”

“Được rồi, lão nhân, có gì thì nói đi, đừng dấu dấu diếm diếm nữa.” Hồn Quy hiện giờ thực táo bạo, nhìn cái gì cũng thấy bực bội. Nhất là hiện tại, trong lòng cứ rầu rĩ, nóng nảy nói không nên lời.

Nhưng lão nhân chết tiệt kia lại cứ bày ra biểu tình làm thanh niên hận tới nghiến răng, Hồn Quy không bạo phát đã có thể xem là thực nể tình. Đương nhiên, này cũng có thể xem vì dư uy lúc bình thường của Hoắc Đặc Lý đạo sư.

“Thanh niên bây giờ thực không biết nhẫn nại mà. Được rồi, hiện tại nói tới chuyện chính, một tháng sau, Tây Diệp La học viện sẽ chọn ra bảy người tới Đông Lăng quốc, tham gia trận đấu giao lưu cùng Úc Thu Lan học viện của Đông Lăng. Mà các ngươi, có thể chính là một trong số đó nga.” Nhìn đám học trò tựa hồ đã bắt đầu mất kiên nhẫn bên dưới, Hoắc Đặc Lý cũng không thừa nước đục thả câu.

Nháy mắt sắc mặt trở nên nghiêm túc, Hoắc Đặc Lý đạo sư nhìn nhóm học trò đắc ý của mình bên dưới chậm rãi mở miệng.

“Cái gì? Sao lại sớm như vậy? Không phải còn mấy tháng nữa sao?” Trận đấu giao lưu mỗi năm một lần không phải vẫn chưa tới lúc sao? Sao lại dời tới một tháng sau?

Nghe Hoắc Đặc Lý đạo sư nói, mọi người đều không khỏi giật mình. Trong đó, biểu tình đặc biệt khiếp sợ chính là Hắc Nguyệt.

“Cái gì, một tháng sau?” Hắc Nguyệt nhìn lão nhân trên bục giảng, ánh mắt không khỏi có chút co rút. Lúc trước, sở dĩ Hắc Nguyệt tới Tây Diệp La học viện chính là muốn chờ đợi trận đấu giao lưu năm năm một lần với Đông Lăng này.

Hắn muốn gặp Đế Luyện Tà, phài dùng tư thái làm đối phương không kịp trở tay xuất hiện trước mặt tộc nhân, để kẻ kia phải sám hối vì cái chết của Thần nhi.

Mà hiện tại, Thần nhi ở ngay trước mặt mình. Mà Hắc Nguyệt vì niềm vui sướng khi Thần nhi còn sống mà quên đi ý niệm trả thù trong đầu. Chính là hiện tại, đã đến lúc rồi sao?

“Đúng vậy, là Đông Lăng đột nhiên quyết định tổ chức sớm, cũng không rõ nguyên nhân?”

Hoắc Đặc Lý giận tái mặt, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng lo lắng. Vì cái gì lại đột nhiên tổ chức vào lúc này? Nghĩ tới Đông Lăng, Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi nhớ tới đứa nhỏ mình nhìn thấy trong địa cung kia.

Đứa nhỏ kia, nghe nói là đệ đệ của quốc sư Đông Lăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play