Tây Lam Thương Khung ôm bé con không còn hô hấp trong lòng, vội vội vàng vàng chạy về tẩm cung của mình, không để ý tới đám cung nhân nhìn thấy bộ dáng chật vật của y mà sắp ngất xỉu, nhẹ nhàng đặt bóng dáng bé nhỏ lên long sàn to lớn của mình.

Nhìn bé con cả người ướt sũng, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày. Tuy biết trên người bé con tràn ngập bí ẩn, thậm chí còn có sức mạnh cường đại nhưng vẫn lo lắng liệu bé có bị lạnh hay không.

Dù sao có lợi hại thế nào, bé cũng chỉ là một đứa nhỏ nhu nhược!

Phân phó đám cung nữ đã thạch hóa bên cạnh đi chuẩn bị canh gừng, Tây Lam Thương Khung thật nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo bé con, vì hoàng nhi lần đầu tiên gặp mặt lại làm y vô cùng để ý thay quần áo mới sạch sẽ.

“Bệ, bệ hạ, để nhóm nô tỳ làm đi.”

Các cung nữ thật vất vả từ trạng thái hóa đá sống lại, một lần nữa vì tình cảnh trước mắt mà suýt trật khớp hàm. Vị đế vương tôn quý, vô cùng tuấn mĩ lạnh lùng,  thế nhưng đang tự tay thay quần áo cho người khác, thật sự dọa chết các nàng.

Nên biết, Tây Lam hoàng đế bệ hạ tôn quý cỡ nào a, cho tới giờ các nàng chưa bao giờ thấy bệ hạ đối xử như vậy với ai khác? Cho dù là hoàng tử bệ hạ yêu thích nhất cũng chỉ thản nhiên quan tâm một chút. Mà đứa nhỏ chưa bao giờ thấy qua này là ai? Có thể làm bệ hạ lộ ra ánh mắt lo lắng như vậy.

“Các ngươi đều lui xuống.”

“A, dạ!” Mặc dù rất kinh ngạc về mệnh lệnh của bệ hạ nhưng không ai dám cãi lời. Tôn nghiêm đế vương không ai dám nghi ngờ, huống chi bọn họ chỉ là những cung nhân thấp kém.

Tây Lam Thương Khung nhìn cung nhân nhanh chóng thối lui, vẻ mặt chuyển thành ôn nhu nhìn bé con trên giường. Hoàng nhi làm phụ hoàng thực kinh ngạc sao có thể để người khác chạm vào. Đừng nói tới chuyện bây giờ cơ thể bé vẫn không có chút hô hấp, nếu để người khác phát hiện sẽ kinh hãi tới mức nào, mà cho dù ngươi đang thanh tỉnh, phụ hoàng cũng không để bất cứ kẻ nào tiếp cận ngươi.

Đột nhiên ý thức được loại đôc chiếm này không bình thường, Tây Lam Thương Khung có chút ngây ngẩn. Chính mình từ khi nào lại để ý một người như vậy? Mà người này còn là hoàng tử của mình mới gặp lần đầu?

Hoảng hốt vứt bỏ cảm giác khác thường trong lòng, Tây Lam Thương Khung  tận lực áp chế suy nghĩ mình tập trung vào việc thích đáng hơn.

Cởi bỏ quần áo ướt đẫm, Tây Lam Thương Khung đang chuẩn bị kéo y bào đặt bên giường  bao lấy cơ thể nhỏ nhắn non mịn kia thì vô tình thấy thứ trang sức trên cổ tay thiên hạ mà ngẩn người.

Đó là cái gì?

Nhẹ nhàng nâng cổ tay nhỏ nhắn tinh tế của hoàng nhi lên, Tây Lam Thương Khung không khói híp mắt đánh giá.

Chỉ thấy trên cổ tay nhỏ nhắn có một ấn kí hình sợi dây leo xanh nhạt quấn quanh, thậm chí còn nở ra một đóa hoa huyết sắc yêu diễm.

Đóa hoa yêu dị đỏ tươi như máu.

Tây Lam Thương Khung nhịn không được khẽ vuốt ve nó, sau khi tiếp xúc lại kinh dị phát hiện ấn kí trên cổ tay hoàng nhi là một đóa mạn đằng yêu hoa có sinh mệnh thực sự.

“Trên đời này có ấn kí tinh xảo như vầy sao, làm trẫm có cảm giác hệt như một gốc cây thực sự. Xem ra hoàng nhi của trẫm thực đặc biệt a!” Hoàng nhi của trẫm, mau tỉnh lại để trẫm xem ngươi có thể làm ra bao nhiêu điều kiến người ta sửng sốt.

Giờ phút này, Tây Lam Thương Khung cảm giác máu mình chưa bao giờ sôi trào như vậy. Mà hiện tại người làm y như thế lại đang nằm trên giường của mình.

“Nha, ngươi nói có phải không?”

“Bệ hạ cần chi phải hỏi ta.” Lòng ngươi không phải đã có đáp án sao.

Một âm thanh đột nhiên vang lên trong tẩm cung to lớn, nhưng chỉ nghe tiếng mà không thấy bóng người. Nếu cung nhân nhát gan bắt gặp tình huống này nhất định sẽ bị dọa mà ngất xỉu. Sau đó nhất định sẽ có vô số tin đồn ma quái xuất hiện. Đương nhiên, nếu bọn họ còn mệnh để nói.

Mà Tây Lam hoàng đế bệ hạ hiển nhiên đã thấy nhưng không có cảm giác gì, hay nên nói là tình huống quỷ dị như vậy còn làm y thấy thích thú.

“Ha hả, hoàng nhi của trẫm đương nhiên không giống người thường.” Tây Lam Thương Khung dùng giọng điệu kiêu ngạo tuyên cáo mức độ yêu thích của y đối với đứa bé này.

Nghe giọng điệu dị thường nhu hòa của bệ hạ dành cho đứa bé kia, cho dù là Nha vẫn luôn theo bên người y cũng cảm thấy kinh dị, đế vương lạnh lùng này từ khi nào lại để ý tới một người như vậy?

Đứa bé nằm trên giường này rốt cuộc có ma lực gì, có thể làm một đế vương khuynh tâm?

Đừng nói vì bé là hoàng tử của bệ hạ, có huyết thống tình thâm, hắn không tin tưởng bệ hạ để ý chút huyết thống đó. Đứa nhỏ của đế vương có quá nhiều, mà bệ hạ của hắn là một người vô tình, sẽ không để ý tới chuyện con mình sống hay chết.

Nếu nói là áy náy vì bé thiếu thốn tình thương, này lại càng không có khả năng, cho dù mưa có màu đỏ, bệ hạ của hắn cũng không tồn tại thứ gọi là áy náy kia.

Đứa nhỏ này, rốt cuộc bệ hạ của hắn làm sao vậy?

“Nha, đi thăm dò hoàng nhi của trẫm vài năm nay trải qua thế nào?” Nghĩ tới tình cảnh lúc thấy bé con, hệt như một tiểu hoa nhi không có linh hồn, trái tim Tây Lam Thương Khung siết chặt.

Là ai dám tổn thương hoàng nhi của y? Y nhất định không để bọn họ sống khá giả. Bé con của y, sau này Tây Lam Thương Khung sẽ hộ mệnh bé.

“Dạ, bệ hạ!”

“Đúng rồi, ngươi dò xét luôn tiểu cung nữ xuất hiện bên liên trì kia, xem xem nàng có chỗ nào kì quái.”

Nghĩ tới tiểu cung nữ dám phi lễ hoàng nhu của y, còn làm đường hoàng như thế, Tây Lam Thương Khung  liền lưu tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play