Huân nhi nhìn nhìn năm chữ to dùng tiểu triện khắc thành… Hắc Dạ Đích Kích Tình, lại nhìn nhóm người cười thẹn thùng trong phòng học, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ: Dược Cơ lão sư quả thực không phải người bình thường!

‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ tuy là xã đoàn, nhưng cũng không có ai quy định nó không thể bố trí ở phòng học cổ dược học đi! Dù sao lâu lý này cũng trống rỗng, mà hiện tại dưới sự dẫn dắt của Dược Cơ lão sư lại càng có vẻ vắng vẻ hơn.

Mà Dược Cơ cùng các đệ tử cả ngày bận rộn chế dược, ham thích cổ dược học, tự nhiên hận không thể mọc rễ luôn ở phòng này, nào có dư thừa thời gian đi tìm chỗ khác để bố trí xã đoàn a! Phiền toái không nói, còn lãng phí thời gian cùng tinh lực.

Hiện tại xã đoàn liền an bài trong phòng dạy học, lên lớp luyện dược cùng một lúc! Khó trách mọi người trong Tây Diệp La học viện tìm kiếm cỡ nào cũng không biết xã đoàn ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ nằm ở đâu!

“Hắc hắc, này, kì thực ước nguyện lúc trước chúng ta thành lập ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ cũng không đơn thuần. Lúc ấy bời vì chế thuốc, mỗi người chúng ta đều rỗng túi. Môn cổ dược học này chính là một chức nghiệp đốt tiền, hơn nữa lúc đó chúng ta bất quá chỉ là giới học giả, rất nhiều thảo dược bị lãng phí.

Vì thế, lúc hết đường xoay xở, chúng ta đã nghĩ tới việc thành lập xã đoàn, lợi dụng dược viên mà bình thường chúng ta điều chế ra để kiếm kinh phí, sau đó lại mua dược liệu. Như vậy, không những xử lý được một ít thất bại phẩm mà chúng ta không cần, lại không gặp phải nguy cơ không mua được dược liệu.”

Gương mặt thanh tú của Minh Dạ Sắc không khỏi có chút ngượng ngùng nhìn tuyệt mỹ thiếu niên cùng tuấn mỹ nam tử đang chăm chú nhìn mình. Bất quá nói xong lời cuối cùng, Minh Dạ Sắc cũng càng nói càng hưng phấn, càng nói càng đắc ý.

Lúc trước ý tưởng này cũng do hắn đề ra, không ngờ Dược Cơ lão sư thế nhưng lại đồng ý. Xem ra người chiêu mộ xã đoàn lúc bé mới tới Tây Diệp La học viện cứ lôi kéo thuyết phục bé gia nhập cũng không đáng giận như vậy!

Hơn nữa, nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên nghe nói là Tây Lam hoàng tử được sủng ái nhất, Minh Dạ Sắc không khỏi cảm thán: thật sự là sinh vật xinh đẹp yêu dị a! Chỉ sợ cả Thương Lam đại lục này cũng không tìm ra người nào có thể xinh đẹp hơn người này. Lúc trước chính mình lấy đâu ra dũng khí mà đi tới thuyết phục thiếu niên này gia nhập ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ vậy a?

Nhớ rõ lúc ấy, Minh Dạ Sắc vừa nhìn thấy thiếu niên đẹp lóa cả mắt trong đám người liền vô thức muốn người này gia nhập ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’. Tuy thiếu niên cao ngạo như ánh trăng trong trẻo lạnh lùng treo trên bầu trời cao, làm người ta vô thức nảy sinh cảm giác kính sợ cùng xa cách.

Sau đó, khi Minh Nguyệt Tây Diệp La thế nhưng lại đáp ứng gia nhập xã đoàn bọn họ, Minh Dạ Sắc thật sự có chút hoảng hốt. Hắn thế nhưng không chút suy nghĩ đã đáp ứng? Phải biết, bởi vì Dược Cơ lão sư cùng lớp cổ dược học bọn họ, xã đoàn ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ từ khi thành lập, trừ bỏ toàn thể năm thành viên trong lớp cổ dược học bọn họ thì chưa từng có thêm ai gia nhập.

Mà theo quy định của học viện, thành lập xã đoàn phải có ít nhất sáu người. Nếu không phải Dược Cơ lão sư đi uy hiếp viện trưởng, nói nếu không cho phép thì mỗi ngày sẽ cho hắn ăn mấy viên xúc tiến máu tuần hoàn linh tinh, Cáp Lý Tư viện trưởng phải mắt nhắm mắt mở cho qua thì xã đoàn mới miễn cưỡng bảo tồn tới giờ.

Mà ngày đó, Minh Dạ Sắc vốn định dụ dỗ vài chú dê con mới nhập học, còn chưa nắm rõ tình huống học viện vào ‘hang ổ’ bọn họ.

Sau đó, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Phong Diệp đồng học vô cùng phấ khích như con gái sắp xuất giá. Tự nhiên, Minh Dạ Sắc cũng chú ý, Phong Diệp đồng học có quan hệ rất thân thiết với Minh Nguyệt chói mắt kia.

Tuy sau đó hỏi thăm một chút tin tức về tuyệt sắc thiếu niên kia, biết người nọ thế nhưng lại là Tây Lam Cửu hoàng tử thần bí. Minh Dạ Sắc khá hoảng sợ. Vốn nhìn cách ăn mặc, hắn biết tuyệt mỹ thiếu niên có khí chất cao ngạo xa cách như vậy khẳng định là đứa nhỏ của gia đình đại phú đại quý, có thân phận rất cao quý.

Bằng không, với dung nhan tuyệt sắc không giống nhân loại có thể sở hữu như vậy, tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trên Thương Lam đại lục, trở thành mục tiêu cướp đoạt của người khác. Chính là Minh Dạ Sắc thật không ngờ, Tây Lam Cửu hoàng tử cơ hồ chưa từng xuất hiện ở các trường hợp công cộng thế nhưng lại tới Tây Diệp La học viện?

Minh Dạ Sắc không khỏi chìm vào suy nghĩ của chính mình, mà ánh mắt của Huân nhi cũng quay quanh ‘Dược Vương Đỉnh’ kia vài vòng, sau đó không nói gì chỉ chăm chú nhìn nó. Cũng không biết Huân nhi rốt cuộc suy nghĩ gì, mọi người chỉ thấy gương mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên đột nhiên xuất hiện một mạt buồn rầu, sau đó lại lập tức trở về bình thường.

Mà ánh mắt Tây Lam Thương Khung vẫn dừng lại trên người Huân nhi. Nhìn thấy tròng mắt bé cứ lưu luyến lưu lại ở ‘Dược Vương Đỉnh’, Tây Lam Thương Khung không khỏi vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của Huân nhi. Thẳng tới khi bé ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt đong đầy nước, nam nhân không khỏi mỉm cười nói: “Huân nhi, ngươi muốn đỉnh lô hạng nhất dùng để chế dược đúng không? Trong hoàng cung có lẽ có thứ này, lát nữa ta bảo Nha về lấy. Cho dù không có, trẫm sẽ hạ thánh chỉ để thành ở Tây Lam hảo hảo chú ý, nhất định sẽ tìm được một đỉnh lô còn tốt hơn ‘Dược Vương Đỉnh’ cho ngươi.”

Nếu Huân nhi muốn thứ gì, kia nhất định phải là thứ tốt nhất. Tuy nói Huân nhi học cổ dược học không bao lâu, chính là với thiên phú của Huân nhi cũng không có gì có thể làm khó.

Mà hiện tại, bảo bối của y nhất định đang nóng lòng muốn thử một phen. Xem ra, phải bảo Nha nhanh chóng quay về hoàng cung. Tuy Tây Lam Thương Khung cũng không rõ trong bảo khố hoàng cung có gì, dù sao cũng có quá nhiều thứ.

“Cám ơn phụ hoàng. Phụ hoàng, chúng ta về Cấm Hồn cư đi!” Ánh mắt Huân nhi cong cong tràn đầy ý cười, gắt gao ôm lấy thắt lưng rắn chắc hữu lực của Tây Lam Thương Khung. Ở trong này cũng ngây người thật lâu, nên trở về.

Huân nhi nhìn bầu trời tối dần ngoài cửa sổ, kéo bàn tay to hữu lực của phụ hoàng rời đi. Mà Phong Diệp đồng học tự nhiên cũng đi theo phía sau bọn họ. Bất quá, lúc gần về tới Cấm Hồn cư, Phong Diệp lại đột nhiên dừng bước.

“Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, ta đi một chút, lập tức sẽ trở lại.

Tuy biết thân phận của Cơ Thần Thệ kì thực chính là Lam đế bệ hạ, bất quá Phong Diệp vẫn quen gọi y là ‘Thần Thệ biểu ca’. Mà Huân nhi mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Không bao lâu, Huâ nhi cùng Tây Lam Thương Khung về tới Cấm Hồn cư. Bất quá đợi bọn họ đi vào Tê Hoàng uyển lại phát hiện trong không trí tràn ngập khí tức khác thường. Mà trong phòng, có người! Còn không chỉ là một người!

Tây Lam Thương Khung không khỏi cùng Huân nhi liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó khóe miệng nam nhân châm chọc cong lên, gợi lên một nụ cười lạnh trào phúng.

Xem ra lại có khách không mời mà đến! Mà lần này người tới hiển nhiên lại càng thêm lớn mật! Nghe nói, sáng hôm nay, Hồn Quy cùng bạn cùng phòng đã trở lại! Nhàn nhã bước vào Tê Hoàng uyển, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi thấy Tiểu Di Tử đột nhiên xuất hiện, biểu tình có chút quái dị đón nhận chủ tử của mình cùng Lam đế bệ hạ.

“Bệ hạ, điện hạ, trong phòng…” Tiểu Di Tử tựa hồ còn muốn nói gì đó, bất quá lập tức bị người đánh gảy.

“Huân nhi, đứa nhỏ, ngươi…”

“Dao Cơ phu nhân?”

“Ngoại bà?”

Nhìn quý phụ nhân khí chất cao quý đứng ở cửa, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi không khỏi nghi hoặc: Dao Cơ phu nhân (ngoại bà) sao lại tới đây?

“Huân nhi, đứa nhỏ mệnh khổ của ta a, ta đã biết hết rồi, ngươi chính là đứa nhỏ của Dạ Cơ! Ngươi ở bộ tộc Đế Luyện chịu khổ rồi.”

“Dạ Cơ! Ta là đứa nhỏ của Dạ Cơ?” Huân nhi nhìn quý phụ nhân hẳn là ngoại bà của mình mang vẻ mặt phức tạp đột nhiên bổ nhào tới ôm lấy mình mà khóc lóc cực kỳ bi ai, tuyệt mỹ thiếu niên không khỏi sửng sốt.

Ngoại bà nói gì? Mình là đứa nhỏ của Dạ Cơ? Chính là mẫu thân của mình sao lại có thể là muội muội của ngoại bà?

“Đúng vậy, Huân nhi a, nếu không phải đột nhiên nhận được tin Viêm nhi truyền về, hỏi ta chuyện Lam đế bệ hạ, ta cũng không biết Huân nhi chính là đứa nhỏ mà Dạ Cơ mang trước khi mất tích.”

Hôm nay Dao Cơ phu nhân đột nhiên thu được mật văn truyền tới từ tôn tử giả dối còn hơn hồ ly Chích Viêm, hỏi Lam đế bệ hạ vì sao lại lấy thân phận Cơ thị bộ tộc xuất hiện ở Tây Diệp La học viện? Trong mật văn còn nhắc tới chuyện Cửu hoàng tử Huân nhi.

Có thể nghĩ, lúc Dao Cơ phu nhân biết Huân nhi chính là đứa nhỏ của Dạ Cơ, nàng đã chấn động cỡ nào. Dao Cơ phu nhân thật không ngờ, đứa nhỏ vốn tưởng đã chết thế nhưng mười ba năm sau lại lấy thân phận Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ được sủng ái nhất xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Huân nhi, nhìn thấy ngươi còn sống hảo hảo, ngoại bà thật sự rất cao hứng.”

“Dao Cơ phu nhân, ý ngươi nói, Huân nhi kì thật chính là đứa nhỏ của muội muội Dạ Cơ đã mất tích của ngươi?”

Nhìn thấy Dao Cơ phu nhân vui sướng bật khóc, tình cảm xuất phát tự tận tâm can, Tây Lam Thương Khung hiểu được, này khẳng định là sự thật. Trách không được tình cảm Huân nhi dành cho Dao Cơ phu nhân rất đặc biệt.

“Lam đế bệ hạ, Huân nhi tự nhiên là…” Dao Cơ phu nhân nói rất kích động cùng khẳng định. Bất quá không chờ nàng nói xong, một tràng cười âm trầm khủng bố đột nhiên từ bên ngoài Tê Hoàng uyển truyền vào.

“Phong Diệp tiểu đồng học, mau ngoan ngoãn giao bảo bối của lão sư ra đây! Bằng không, lão sư sẽ tức giận a.”

Nghe thấy âm thanh này, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi không khỏi khựng lại. Này không phải tiếng Dược Cơ lão sư sao? Sao nàng lại tới Tê Hoàng uyển? Tựa hồ lại có dính líu tới Phong Diệp? Mà Dao Cơ phu nhân vừa nghe tới trận tiếng cười âm hiểm này thì không khỏi giận tím mặt.

“Là kẻ nào không sợ chết dám uy hiếp tiểu tôn tử của Dao Cơ ta?” Quý phụ nhân nổi giận đùng đùng chạy ra, nhưng lúc nhìn thấy dung mạo nữ nhân kia thì không khỏi ngây dại.

“Nhã nhi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play