Ăn xong điểm tâm, Đường Niệm đưa tay lên vai Đường Viễn chỉnh lại hai dây đeo của ba lô trên lưng rồi nhéo nhéo vành tai hắn dặn dò: “Em ngồi xe bus số 9 hoặc 13, phải nhớ kĩ điểm xuống đấy, lần sau về nhà sẽ không xuống nhầm bến. Về đến trường học thì nhắn tin thông báo cho anh nhé. Cuối tuần anh sẽ đi đón em.”

Trong miệng Đường Viễn ngậm một túi sữa chua, “Ngô” một tiếng, chỉ vào sau lưng của Đường Niệm, nói: “Anh, Tia Chớp tha dép lê của anh đi rồi.”

“Tia chớp!” Đường Niệm xoay người gầm lên, nắm một chiếc dép trên giá để giày, giơ tay muốn ném: “Mày mang lại đây cho tao! Nghe không? 1, 2—— “

Từ “3” còn chưa kịp hô, đầu Tia Chớp liền mãnh liệt vung, dép lê trong miệng nhanh chóng chuyển một quỹ đạo là đường parabol bay đến, “Bốp” một tiếng, chụp đến trên đùi Đường Niệm.

“…”

Ngực Đường Niệm bắt đầu trên dưới phập phồng, đôi mắt cố gắng ẩn nhẫn cũng sắp phát ra tia lửa: “Hừ! Từ tối hôm qua đã bắt đầu làm ầm ĩ đúng không? Dám tha dép lê của tao đúng không? Lại còn dám hướng tao ném dép lê? Đêm nay, trước mười hai giờ không được ngủ!”

Tia Chớp đại khái biết mình sai, lúc này cúi đầu, cụp đuôi xuống, trong lỗ mũi “Ư ử” mà phát ra âm thanh nức nở ý nhận lỗi. Nó chậm rì rì đi qua, ngồi xổm bên người Đường Niệm bắt đầu giở bài làm nũng, cọ cọ chân.

Đường Viễn buồn cười mà sờ sờ đầu nó: “Tia Chớp, mày ở nhà không được làm loạn ầm ĩ, cuối tuần tao sẽ về nhà. Đêm nay không thể chọc anh trai tao tức giận, nếu không anh ấy sẽ phạt mày đó, đã biết chưa?”

Tia Chớp lắc lắc cái đuôi xù, quay đầu cọ cọ Đường Viễn, sau đó lon ton chạy đến phòng khách tìm bóng chơi.

Đường Niệm đứng sau lưng Đường Viễn hùng hổ liếc nó một cái. Sau đó cậu lấy chìa khóa phòng dự trữ thả vào túi áo trong của Đường Viễn, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hướng buồng vệ sinh hô: “Văn Suất, cậu ngủ trong ấy đấy à? Ngồi nữa là tôi bắt nộp thuế thuê phòng đó nhá! Có nhanh lên không! Muộn lắm rồi đấy!”

Tân sinh chính thức báo danh khai giảng, Đường Niệm cùng Văn Suất lại là chủ tịch hội học sinh của hai trường, cho nên ngày hôm nay càng vội vã.

Văn Suất đem Đường Viễn đưa đến cửa soạn hệ 12 lớp 1, cầm cái di động đang réo ầm ĩ không ngừng, đối với hắn nói: “Tiểu Viễn, hôm nay anh tương đối vội, giữa trưa em tự đi ăn cơm quán nhé, kết bạn với vài đồng học luôn, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.” Nói xong, cậu tiếp điện thoại, nhu nhu đầu Đường Viễn, trầm giọng nói: “Ngày hôm qua tôi không phải đã nói rồi sao? Để bí thư thông báo với các hội trưởng, hội phó của từng hệ, mười giờ rưỡi họp. Hôm nay tốt nhất đừng có ai đến muộn kẻo…”

Đường Viễn lấy ra cái kẹo mút buổi sáng Đường Niệm thả vào túi áo hắn, thuận tay bỏ vào túi áo trong của Văn Suất, xoay người vào phòng học.

Nhất thời, trong phòng học lặng ngắt như tờ.

Đường Viễn quan sát một vòng, đi đến chỗ không người hàng cuối cùng ngồi xuống.

Hắn hướng cô gái ngồi cùng bàn cười cười, treo lên mini MP bắt đầu nghe nhạc. Cô gái ngồi bên cạnh cũng không phản ứng gì, bút trong tay chuyển động trên giấy viết viết vẽ vẽ. Cô gái này mặc trang phục trung tính, khá sành điệu, tóc ngắn, mắt to, khuôn mặt thanh tú, bộ dạng phi thường xinh đẹp.

“Cậu ấy chính là Đường Viễn a! Bộ dạng thật đẹp trai!”

“Cậu ấy chính là người được công ty truyền thông Hoa Thiên kí hợp đồng đó. Nghe nói Kiều Mạch đang chuẩn bị phát hành một album vào sang năm, không biết Đường Viễn có tác phẩm nào bên trong …”

“A… Cậu nói xem cậu ấy đã có bạn gái chưa? Không à? Chốc nữa bọn mình đến hỏi cậu ấy số điện thoại di động đi.”

“… …”

“Đây danh sách tiểu Đông dự định chọn người khi đi Ethiopia.”

Hướng Đông cứng nhắc đem máy tính đặt lên kệ, nối với máy chiếu, liếc mắt nhìn túi tài liệu cũ trên bàn, ngón cái đè xuống chốt mở. Trước mắt Cố Viêm xuất hiện một màn ảnh hiển thị thông tin của hai nam một nữ.

Anh cởi áo khoác khoát lên lưng ghế dựa, chỉ vào ảnh chụp, đơn giản nói: “Lầu một Thỏ, Lầu hai T, còn có đầu bóng lưỡng Lầu ba.”

“Tiểu Đông cùng Thỏ là chủ lực của tiền tuyến, a T phụ trách phía sau màn khống chế các thiết bị điện tử, đầu bóng lưỡng nắm giữ phương tiện giao thông.” Hướng Đông vắn ống tay áo sơ mi, lấy điếu thuốc trên gạt tàn thủy tinh, dựa vào bàn làm việc phía sau lưng, đáy mắt khó được lộ ra một tia sủng nịch: “Nhóc con đi theo coi như đi dạo là được, hơn nữa, chú Vân của em cũng không muốn để cậu nhóc thực hiện vụ này.”

Cố Viêm theo thứ tự phóng đại hồ sơ mỗi người, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ tay vịn của ghế, nghĩ nghĩ, đem tin tức cá nhân của Thỏ xóa đi: “Chủ lực tiền tuyến thay bằng tiểu Cảnh, sau sinh nhật thằng bé 18 tuổi rồi, em không hy vọng mỗi lần làm nhiệm vụ của BOF, thằng bé đều là nhân vật được mọi người bảo hộ.”

“Tiểu Viêm, cậu nhóc khó được lễ sinh nhật thành niên, chuyện này nghe chú đi.” Lăng Vân nói xong, đẩy cửa vào.

Trên mũi ông là một chiếc kính màu vàng, khóe môi luôn luôn tươi cười, một thân tây trang hưu nhàn, ngũ quan phi thường thanh tú, cơ hồ không có nếp nhăn, cả người thoạt nhìn rất nho nhã, hoàn toàn không giống một người đã quá 40 tuổi.

Hướng Đông hướng ông gật gật đầu, kêu một tiếng “Anh Vân.”

Cố Viêm cau mày, hơi có chút khó chịu: “Bố cháu bảo để thằng nhóc đi làm nhiệm vụ chứ không bảo để thằng bé đi làm thiếu gia.”

“Bố cháu bên kia chú đã bảo rồi. Hơn nữa, bố cháu ý muốn mượn cơ hội trước hết cho cậu nhóc đi làm quen, tập luyện thành thạo đến nhuần nhuyễn các thao tác của nhiệm vụ thôi, nhưng lại không tính đến các nguy hiểm.” Lăng Vân đẩy kính mắt, cùng vẻ nho nhã bên ngoài bất đồng, đôi tay dài nhỏ tràn đầy những vết sẹo dữ tợn: “Cuối năm nay, bên trên sẽ có một lần hành động lớn vô cùng quan trọng. Bố cháu đã định ra một tổ đội đi tiền trạm do cháu là đội trưởng. Đến lúc đó, tiểu Cảnh và tiểu Đông sẽ là chủ lực tham gia vào tổ hợp cộng sự của cháu.”

“A?” Cố Viêm nheo mắt lại, cười như không cười mà nhìn ông: “Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà có thể bức bố cháu đồng thời phái ra cả ba đứa con?”

“So với sự phối hợp của tổ hợp cộng sự, khả năng ăn ý của anh em cháu hiển nhiên có trình độ cao hơn nhiều. Hơn nữa, tiểu Đông cùng tiểu Cảnh tương đối nghe lời cháu. Về chuyện này bố cháu sẽ nói cụ thể hơn với cháu.” Lăng Vân nhìn túi hồ sơ nằm trên bàn, nhíu mày, đột nhiên nói sang chuyện khác: “Tiểu Viêm, chú nghe nói cháu gần đây lại điều tra chuyện Sói con?”

“Chú Vân, chú không biết là chú đang quản nhiều lắm sao?” Khẩu khí Cố Viêm giờ phút này đã phi thường lạnh, lời nói cũng mang theo một cỗ lửa giận không chút nào che dấu.

Hướng Đông thở dài, dụi tắt đầu mẩu thuốc lá.

Từ sau khi Sói con chết, Cố Viêm mỗi lần nhìn thấy Lăng Vân đều giống như một kho hàng chứa đầy thùng thuốc nổ, cái tính tình thối này đã bao nhiêu năm cũng chưa từng sửa qua.

Có đôi khi, Hướng Đông cũng nghĩ tới, nếu năm đó anh cùng Du Hồng không xem nhẹ thực lực Sói con, để cậu ta chết một cách thống khoái thì có lẽ Lăng Vân không cần phải y như kẻ cướp phá, trộm cắp đồ đạc trên đầu của đứa trẻ khó chiều này.

“Lão Đại!” Hướng Đông khẽ quát một tiếng, cau mày nói: “Nói chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì là chuyện gì?” Cố Viêm một cước đá văng cái bàn trước mặt, hồ sơ của Tuyết Lang rơi đầy ra nhà.

Anh cơ hồ đỏ mắt nhằm Hướng Đông rống: “Các người cũng biết mạng của Cố Viêm này là ai cứu trở về đây. Các người đều biết anh ấy sống không lâu, tại sao không đi tìm bác sĩ? Bác sĩ của BOF ăn lương để làm gì? Cư nhiên lập một kế hoạch lòng vòng, lớn như vậy để tạc chết anh ấy? Tạc không chết liền cho thêm một băng đạn? Hướng Đông, em nói cho anh biết, anh bây giờ còn êm đẹp mà đứng thở trước mặt em, đó là vì em không nghĩ sẽ động đến người anh ấy từng hợp tác! Lão tử đã sớm tưởng tượng đập chết từ lâu lắm rồi!”

Cơ hồ khi Cố Viêm rút súng ra, Lăng Vân đồng thời nhanh chóng nắm tay anh hướng xuống chân, cổ tay cuốn, cướp lấy súng, chớp mắt tháo rớt hết đạn: “Cố Viêm!”

Mắt Cố Viêm lạnh xuống, đưa chân liền đạp tới, mỗi chiêu đều hướng chỗ yếu hại của Lăng Vân xuống tay.

Lăng Vân hung hăng nhíu mày, chiếc kính màu vàng sớm đã bị Cố Viêm tung một quyền đánh nát. Trong lòng ông lại thêm kinh ngạc thân thủ Cố Viêm tiến bộ cực nhanh, đồng thời cũng không khỏi không cảm thán ánh mắt của Cố Vệ Quốc và vài vị tướng quân khi họ chuẩn bị liên hợp với nhau hướng lên cấp trên thỉnh đem BOF giao cho Cố Viêm quản lý.

Chính là, đứa nhỏ Cố Viêm này, phương diện nào cũng tốt, mỗi tội một khi nổi điên, trong cơ thể kia ẩn dấu một tính cách rất bướng bỉnh, sức mạnh thô bạo, so với ông bố là chỉ có hơn chớ không kém, rất rắc rối.

Nếu thằng bé tiếp quản BOF, kia phải tìm một người có thể tại thời điểm nó nổi điên mà hàng nó lại một cách thỏa đáng mới được, tựa như Cố phu nhân có thể trấn an được Cố Vệ Quốc vậy.

Lăng Vân vừa nghĩ vừa xoay tay lại, suy nghĩ nên tìm chút thời gian cùng cơ hội để Cố Viêm đi đón, tiếp xúc với vài nữ quân nhân đồng cấp. Chính là, hiện tại nữ quân nhân đạt được cùng cấp quân hàm, còn chưa kết hôn, tuổi lại cùng Cố Viêm xấp xỉ, thật sự là ít đến đáng thương.

Nếu là con gái nhà gia giáo, có năng lực giữ được bí mật cũng không tồi, nhưng Cố Viêm vẫn ở một mình ngần ấy năm, ai cũng không biết thằng bé muốn một người vợ có tính cách, xuất thân như thế nào.

“Tiểu Viêm! Đừng làm rộn!” Trong lòng Lăng Vân ẩn ẩn có tính toán, một quyền đánh bay cánh tay Cố Viêm, cười khổ nói: “Cháu mà đánh tiếp nữa, chú cũng thật nghỉ ăn luôn.”

Cố Viêm dừng tay, một phen kéo áo sơ mi đóng lại vài cái nút.

Anh hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc vẫn chưa hết giận, xoay người hung hăng đá văng cái bàn trước mặt vỡ vụn, tiếp đó cúi người nhặt giấy tờ trên mặt đất để vào túi hồ sơ.

Mất một lúc dọn dẹp, phòng khách đã trở lại bộ mặt cũ, hoàn hảo không tổn hao gì, trừ bỏ mặt Hướng Đông vẫn đang tái.

Cả người Hướng Đông đều cương, anh cũng hoàn toàn không dự đoán được Cố Viêm không thể khống chế được cảm xúc lần thứ hai.

Dù sao đã tiếp cận, làm việc với nhau ba năm, Cố Viêm đã không vì nhắc đến nghịch lân là Sói con mà bạo nộ. Ngay cả ngày hôm qua, khi anh nhắc tới Sói con, Cố Viêm cũng chỉ thản nhiên mà nói câu “Chuyện này đã qua, em không muốn nhắc lại.”

Như thế nào mà chưa tới một ngày, Cố Viêm lại cùng dạng giận dữ giống như trước kia?

“Năm đó, cho dù bác sĩ của BOF có thể thành công phẫu thuật cho Sói con, thì về sau cậu ấy cũng không thể quay lại nhận chức vụ được nữa, chỉ có thể ở trong căn cứ làm công tác nhẹ nhàng nhất, chậm rãi chờ chết.” Lăng Vân thở dài, khi đề cập đến học trò giỏi nhất, đáy mắt ông dày đặc đau đớn giống như lập tức già mấy chục tuổi.

Ông nhìn Cố Viêm vẫn đang áp suất thấp, mở tay ra, từng chữ không ngừng hỏi: “Tiểu Viêm, cháu cảm thấy trong BOF, có đầu độc lang nào nguyện ý chết đi như vậy? Cháu có nguyện ý không?”

Cố Viêm kiềm chế bàn tay đang run rẩy, dừng một chút, anh lại nhặt hồ sơ  lên, thanh âm lạnh đến mức làm người ta run lên: “Chú không nên đem anh ấy ném tới xóm nghèo, chú có biết đó là địa phương gì không?”

“Đó là một nơi cho dù người ta có bất tử thì vẫn bị lột da, là địa ngục!” Âm điệu Cố Viêm cao vút, mãnh liệt, tay đang cầm một đống hồ sơ cũng hung hăng vứt mạnh trên đệm sô pha, chỉ vào mũi Lăng Vân tức giận: “Anh ấy muốn chết như thế nào không phải là do BOF quyết định!”

Lăng Vân nhặt hồ sơ bên chân lên, nhìn trên mặt tập giấy thấy ảnh chụp của một đứa trẻ đã có chút mơ hồ, tự giễu mà cười cười: “Cháu nói không sai, cái chết của Sói con, ta thoát không khỏi liên quan.”

“Hành trình Sói con đến Nam Phi, là bố cháu tự mình định ra.” Đứng một bên trầm mặc không lên tiếng, Hướng Đông đột nhiên nói: “Lão Đại, chuyện của Sói con, những người ở BOF cùng tham dự hành động ngày ấy, không một ai có tâm trạng tốt hơn em, kể cả bố em.”

“Biến hết đi!” Nổi giận gầm lên một tiếng, Cố Viêm lạnh mặt nhìn hai người đàn ông trong phòng.

Hướng Đông đóng cửa lại, hướng Lăng Vân nhún vai: “Tính xấu của lão hổ lại phát tác, em còn muốn ngoái lại đằng sau tưởng niệm cảnh vừa rồi.”

“Cậu còn tưởng niệm? Lão già này cũng không muốn niệm! Bộ xương cốt già này còn muốn cùng thanh niên nhiệt huyết luyện tập sát chiêu.” Lăng Vân khởi động lại hai cổ tay, bả vai và các đốt ngón tay, tức giận nói: “Ông bố đã khó hầu hạ, ông con lại càng khó hầu hơn!”

Hướng Đông cười cười: “Anh Vân là bảo đao chưa lão. Ngài nếu hầu hạ không được, chúng em đây đều không ai làm được.”

“Còn đùa?” Lăng Vân duỗi tay, đầu ngón tay điểm điểm trán Hướng Đông, đột nhiên thở dài, cười khổ nói: “Tôi còn thực hoài niệm trước kia, cậu với Du Hồng suốt ngày cợt nhả, trêu chọc, khoác vai Sói con ở trước mặt tôi mà gào to, hô hào chọc ngoáy nửa ngày.”

Màu đen trong con ngươi Hướng Đông nhanh chóng khuếch tán, tối sầm lại, hai tay giao nhau đặt tại sau đầu, vừa đi vừa nói chuyện: “Đúng vậy, em cũng thực hoài niệm. Khi đó, Sói con thối nhất là gương mặt, em cùng Hồng đều hận không thể để mỗi thằng một bên kéo cái khóe miệng cậu ta lên, ha hả…”

Khi Lăng Vân đi qua chỗ rẽ, đột nhiên thình lình hỏi một câu: “Gần đây tểu Viêm tiếp xúc với ai vậy?”

Tại BOF, ông vốn là một lão nhân có tâm tư sắc bén. Lăng Vân đã nhìn ra, cảm xúc biến hóa hôm nay của Cố Viêm tuyệt đối không phải là vô duyên vô cớ. Hơn nữa, Cố Viêm phái người đi điều tra hồ sơ sói con lần thứ hai, đích xác có chút kỳ quái.

“Cũng không với ai tiếp xúc a.” Hướng Đông nhíu mày, nghĩ nghĩ, không quá xác định mà nói: “Ngược lại tối hôm qua, em nghe tiểu Lục nói, nó vốn là đi đón tiểu Cảnh về nhà, bất quá nửa đường lại chạy trở về, nói là lão Đại đi đón.”

“Tiểu Viêm đi đón tiểu Cảnh?” Lăng Vân từ chối cho ý kiến mà lắc lắc đầu: “Ngày hôm qua phu nhân dặn Cố Viêm đưa tiểu Cảnh đi nhập học. Nó còn thiếu chút nữa là lái xe đâm chết cậu nhóc, làm sao có thể chủ động đón về nhà? Em kiểm tra lại đi, anh lo lắng chuyện này.”

“Hả? Anh Vân quan tâm thằng bé quá.” Hướng Đông đùa, sau đó hai người xuống lầu.

“Anh có thể không quan tâm sao? Phải nhanh chóng tìm cho tiểu tử thúi này một người vợ quản lại, cứ như vậy tiếp diễn, anh không nôn ra máu đến chết thì không xong.”

“Tìm cái gì mà tìm? Anh Vân à, em xin nói thật với anh nha, nếu Sói con nhà chúng ta còn khoẻ mạnh, em cảm thấy cậu ta là người thích hợp nhất đấy! Lão Đại nhất định sẽ bị cậu ta ăn gắt gao, ha ha ha…”

“Đông! Cậu nói lời này cũng không sợ nửa đêm Sói con biến thành lệ quỷ bóp chết à…”

“Xíii, lão tử sợ quái gì? Ngày nào em cũng chỉ hận sao cậu ấy không tới tìm em báo thù, Sói thối này lạnh lùng ghê, không luyến cũng không hận. Hồng cũng đã ra đi sạch sẽ. Hai tên hỗn đản đó, nói không chừng lại thành thuộc hạ lão Diêm vương, rồi lại tổ hợp cộng sự ở dưới đó rồi, bỏ mặc em vẫn còn ở chỗ này, mẹ nó…”

Nói xong lời cuối cùng, cổ họng Hướng Đông đè nén nghẹn ngào làm Lăng Vân không khỏi thở dài. Ông làm sao mà không trông mong được gặp lại Sói con trong mộng chứ?

Lăng Vân vươn tay vỗ vỗ bả vai Hướng Đông, hai người im lặng không nói nữa.

Bên trong Nhà cũ, vài người hầu công tác lâu đời một bên thở dài, một bên thu thập nhưng đồ vật đã bị phá vỡ, nằm lộn xộn mà mang đi bỏ.

“Đại thiếu gia đã muốn thật lâu không phát giận a!” Đứng ở biệt thự, phía sau cửa chỉ huy, lão Vương quản gia nhu nhu huyệt thái dương, hướng những người hầu trẻ tuổi đang nâng gia cụ hỏng dặn dò: “Nhẹ tay chút, mang những cái hỏng ra ngay, đừng đụng bất cứ cái gì khác, đừng lên tiếng, chớ có nhiều chuyện.”

Hai tay Cố Viêm xoa xoa tóc, đứng dưới vòi hoa sen, hướng về phía nước lạnh đang xối xuống. Đôi mắt vẫn lạnh lẽo, tối đen, bàn tay nắm lấy chiếc vòng của Tuyết Lang trên cổ, sau đó là một quyền mãnh liệt đập mạnh lên vách tường phòng tắm. Những đường vân hiện trên cánh tay tràn ngập lực lượng tản ra khí thế của một người đàn ông kiệt ngạo bất tuân.

Cố Viêm cố gắng hít vào, thở ra thật sâu. Trong đầu anh không ngừng thoáng hiện đôi mắt thanh lãnh, nhân ảnh thoăn thoắt của Tuyết Lang. Bỗng nhiên ánh mắt tỉnh táo cùng ánh mắt dài nhỏ Đường Viễn chồng lên nhau, cả người anh cứng đờ, trái tim không thể khống chế mà đập mạnh lên thình thịch, thình thịch.

“Quá giống…”

Cố Viêm xoay người tựa trên vách tường, dòng nước lướt qua cơ ngực một đường theo cơ bụng uốn lượn chảy xuống đất. Anh ôm lấy mặt, thì thào ra tiếng: “Mình tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, cậu ta nhất định có bí mật…”

Cố Thiếu Cảnh mạnh mẽ nhai bánh mỳ, giương nanh múa vuốt mà tiếp tục bỏ đồ ăn vào miệng: “Tôi nói không gọi mà, không được sao? Gấu… A phi! Tiểu Viễn đừng ném nữa a! Tôi còn chưa ăn a! Tiểu Viễn? Tiểu Viễn!!!”

Đường Viễn dùng khăn ăn lau miệng, mặt không đổi sắc mà bưng lên khay tương trấp thịt đặt sang bàn ăn của nữ sinh gần đó, chỉ vào khay thức ăn nói: “Cái này không độc.” Lại chỉ chỉ Cố Thiếu Cảnh đang nghẹn đến trợn trắng mắt phía sau, vẻ mặt tươi cười đầy dịu dàng: “Cậu ấy mời các bạn.”

Một đám vốn là có ý định vây xem hai anh chàng đẹp trai nhất trong đám tân sinh năm nay, các nữ đồng chí nhất thời “Ngao nha” như sói tru, chỉ vài phút liền thủ tiêu sạch sẽ khay tương trấp thịt.

Cố Thiếu Cảnh vừa đem chiếc đũa gắp nốt thức ăn còn thừa lại, vừa lảm nhảm: “Tôi sai rồi tiểu Viễn, tôi không nên đặt nick name cho cậu, nha nha nha. . . Cậu mà không đến nhà tôi ăn cơm, ông anh sẽ giết tôi, anh anh anh…”

“Không có tiền đồ!” Cố Lãnh Đông “Răng rắc” một tiếng nhai vỡ miếng sườn, quét mắt hướng nam sinh đang cười đầy nịnh nọt ngồi đối diện cô, mặt tối sầm, bỏ đũa chạy lấy người.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: được rồi, quân hàm gì đều là tiểu thuyết yêu cầu, ta quản hắn tuổi trẻ hay không trẻ đâu.

Ta chính là muốn biểu đạt, tính tình này của Cố Viêm, về sau một khi ghen tị thì phải là trời long đất lở.

Tiểu Viễn tự giải quyết cho tốt, A di đà phật.

Nhưng tính tình này của Cố Viêm cũng có người chuyên môn nắm điểm yếu chơi lại, đúng không Tiểu Viễn? =V=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play