“Anh Vân, em không có lừa anh!” Hướng Đông tùy tay ném vài bộ quần áo vào vali, đứng dậy đốt một điếu thuốc, dựa vào bàn, nhún vai nói: “Không tin thì anh đến hỏi tiểu Viêm xem. Bất quá, lại nói tiếp, anh Vân mặc bộ quần áo này, oh, thật không sai, ánh mắt của Sói con nhà chúng ta càng ngày càng tốt… Ai ——! Ấy ấy, ngàn vạn lần đừng động thủ, lần trước anh xử phạt thể xác của em và Sói con, sức lực vẫn còn chưa hồi đâu, trên người vẫn còn đau âm ỉ đây này!”
“Biết là được, mấy thằng nhóc lếu láo các cậu, hừ, không cần nịnh nọt tôi!” Lời nói của Lăng Vân mang theo ý cười, thật hiếm thấy mà mặc một bộ tây trang màu trắng cực kì tinh xảo, phi thường đẹp mắt. Ông đã gần này tuổi, trên gương mặt bộc lộ một loại tao nhã độc đáo trải qua năm tháng lắng đọng lại, khiến người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui lại thêm lạnh lùng vô pháp tiếp cận.
Lăng Vân cầm một cái gậy ba toong màu bạc, trên mặt khắc hoa văn mà quý tộc Bắc Âu cổ thường thích dùng. Ông đưa tay gõ gõ mặt đất, giọng hầm hừ: “Mấy năm trước đây, thằng nhóc thối kia ca hát ở tiệc tối đón người mới, lần đầu tiên thấy nó, tôi đã cảm thấy nhóc này không đơn giản. Bất quá, trong âm thầm, tôi cùng phái người tra xét thật lâu mà không xác định được nguyên cớ. Thật không nghĩ đến, ngược lại, tôi lại là người biết được sự thật cuối cùng, cả tên Độc Phong kia cũng cùng một giuộc với các cậu.”
“Ai! Anh Vân, sao anh có thể nghĩ như vậy!” Hướng Đông híp mắt, cười toe mà kéo qua một cái ghế, đỡ Lăng Vân ngồi xuống, nói: “Chúng em định tặng cho anh một cái kinh hỉ đó chứ! Ngày mai Sói con và tiểu Viêm sẽ kết hôn, anh xem, vé máy bay này, lễ phục này, tên kia còn tiện thể yêu cầu đám nhân viên đồ họa chế tác riêng cho anh —— “
“Ha hả… Kết hôn vào đúng ngày sinh nhật anh, đây là chủ ý của Sói con phải không?” Hướng Đông chưa nói xong, Lăng Vân đột nhiên nở nụ cười, hắn nhìn áp-phích thủ công chúc mừng sinh nhật rất lớn ở trên giường, chỉ vào một câu trên đó, cười đến nếp nhăn đều phai nhạt, nói: “Đây là tiểu Sói con viết.”
Dứt lời, ông lại đọc mấy câu khác, nói: “Câu này là cậu viết, câu này là tiểu Viêm, đây là do Độc Phong viết… Oh? Tiểu Đông cũng viết… Hồng đã mất…”
“Anh Vân, chúc mừng sinh nhật!” Hướng Đông tiến đến, đột nhiên xoay người ôm Lăng Vân, nói: “Mấy năm nay, thật vất vả, cảm ơn anh.”
“Biết tôi vất vả thì cậu nhanh chóng tìm một cô vợ nhỏ cho tôi xem!” Lăng Vân vỗ nhẹ sau gáy Hướng Đông, “Sắp bốn mươi đến nơi mà vẫn chăn đơn gối chiếc, đi, mặc kệ là nam hay nữ, nhanh chóng lập gia đình cho tôi!”
“Anh Vân, bọn em phải nhớ mong anh trước chứ, năm mươi rồi mà không tính toán tìm Vân phu nhân cho chúng em sao?…” Hướng Đông hắc hắc cười nói: “Đúng rồi, anh Vân này, khẳng định là ngày mai Sói con sẽ cằn nhằn với anh. Phỏng chừng gần đây cậu ta bị tiểu Viêm khi dễ thảm, cả ngày cùng em thương lượng muốn thực hiện một nhiệm vụ lớn lớn nào đó, tốt nhất một lần đi là hơn nửa năm…”
Lăng Vân vung ba toong, giọng cao lên: “Cái gì? Sói con bị khi dễ?”
Hướng Đông: “… Không, không a! Không phải cái loại khi dễ anh đang tưởng tượng…”
Cố Viêm ôm Đường Viễn vào trong ngực, dựa lan can, đôi mắt biếng nhác hơi miết miết hướng bên trái, nói: “Lão bà, em có thấy hồi hộp hay không?”
Đường Viễn bình tĩnh quét mắt nhìn anh một cái, đơn giản đem phần lớn trọng lượng dựa vào trên người Cố Viêm, đôi mắt cơ hồ không mở, trong lời nói còn mang theo một cỗ thản nhiên: “Là cậu khẩn trương hả? Còn hơn bốn tiếng nữa mới hừng đông, nếu cậu ngủ không được thì dắt Tia Chớp ra ngoài đi dạo đi. Mấy ngày nay nó sắp bị đám trẻ con trong thị trấn nhỏ này chọc ghẹo đến phát điên rồi, gặp người là ca hát, uông uông rít gào cả ngày, cứ bám anh không rời.”
Cố Viêm: “…”
“Đường Viễn! Chúng ta sắp kết hôn, em không thấy khẩn trương một chút nào sao?” Cố Viêm không vui, nắm cằm Đường Viễn lên, tức đến khó thở mà quát: “Vì cái gì chúng ta kết hôn, vẫn luôn là anh vội trong vội ngoài, khẩn trương hề hề! Cái gì em cũng không làm, quả thực là cứ thờ ơ như chuyện này không liên quan gì đến ta, hả? Em có yêu anh không vậy? Em có thương anh không vậy? Em nói đi, chúng ta đến đây đã bao nhiêu ngày? Mỗi ngày, chỉ cần em vừa ra khỏi cửa, đám trẻ con Đan Mạch trong thị trấn kia vừa mang thịt xiên đến là đã hống được em đi rồi! Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Đường Viễn, em là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Em nghi ngờ Cố Viêm anh không nuôi nổi em sao? Còn có, em nhìn mèo Mun đi. Nó đi theo em cả ngày đã béo thành cái dạng gì rồi, ú na ú nần, kia là lăn đi chứ bước đi cái nỗi gì nữa? Nó tưởng mình là mèo Gaffey sao hả?”
Đường Viễn ngáp một cái, lim dim, lạnh nhạt: “A!”
Cố Viêm: “…”
“Đường Viễn! !” Mặt Cố Viêm đều tái rồi, quát: “Em —— “
Đường Viễn nhíu mày, vươn tay choàng qua cổ Cố Viêm, kéo đầu ai đó xuống, nghiêng mặt hôn lên. Lửa giận ngút trời của Cố Viêm trong nháy mắt không còn bóng dáng. Anh đỡ Đường Viễn lên lan can, cuồng bạo hôn môi. Thị trấn nhỏ của Đan Mạch dần dần hửng sáng.
“Chậm, chậm một chút, ân… Cố Viêm! Còn phải đi giáo đường…”
“Không có việc gì, anh ôm em đi kết hôn. Lão bà, bên trong nóng quá! Mẹ anh đã thuyết phải ôm năm tôn tử, lão bà, chúng ta phải cố gắng…”
Đường Viễn thập phần hối hận về hành vi đốt lửa của mình, nhưng hiện tại Cố Viêm không cho hắn cơ hội lùi bước nào, toàn bộ lửa giận đều được chuyển hóa thành dục hỏa, trên người Đường Viễn phát tiết hầu như không còn.
Vì thế, sau khi hừng đông ——
Cố Viêm bưng trà rót nước, như tiểu thái giám trưng khuôn mặt cười nịnh nọt ha hả a, “Lão bà, đứng lên mặc quần áo nào, lát nữa bố mẹ anh đến rồi.”
Sắc mặt Đường Viễn xanh mét, gian nan mà cựa người, thậm chí mắt cũng không buồn nâng lên nhìn Cố Viêm cái nào.
“…” Cố Viêm bưng một bát cháo thịt, lại chuyển tới giường đối diện, tiếp tục giống như tiểu thái giám nịnh nọt cười ha hả a, “Lão bà, nếu không anh nhu nhu cho em nhé? Nào, trước dậy uống cháo đã, em thích món này lắm mà!”
Đường Viễn trực tiếp kéo chăn trùm đầu, một bộ tư thế “còn muốn cùng lão tử kết hôn, không có cửa đâu”, tiếp tục không rên một tiếng.
“…” Trên đỉnh đầu Cố Viêm như có một con chim bay ngang qua kêu “quạ quạ quạ”, thầm mắng mình không biết nặng nhẹ. Lúc này, di động của anh lại vang lên.
“Này, tiểu Viêm, bố mẹ đến rồi!” Tâm tình của mẹ Cố Viêm rất tốt, lớn tiếng cười nói: “Tiểu Viễn đâu? Mẹ mang món sườn xào chua ngọt mà nó thích nhất đến này! Em trai con đã lái xe đi đón gia đình tiểu Viễn rồi. Đan Mạch đúng là một đất nước xinh đẹp, ven đường có rất nhiều người ca hát, bố con nói cái này gọi là nghệ thuật, hừ, mẹ xem ông già này, nào có biết cái gì là nghệ thuật… Đúng rồi, các con đang ở chỗ nào thế? Để tiểu Viễn nghe điện thoại đi, mẹ nhớ nó lắm đấy…”
Tròng mắt Cố Viêm vừa chuyển, trực tiếp ấn loa ngoài, lớn tiếng trả lời: “Mẹ, xa như vậy, sao mẹ và bố không ngồi máy bay đến a? Bao giờ thì sườn xào chua ngọt sẽ tới?”
“Mang theo tài liệu, giấy tờ hướng dẫn, cùng bố con ra cửa sau ở sân bay, máy bay hạ cánh ở Đức, sau khi mẹ đến nơi thì em trai con lái xe tới… Ai, thằng nhóc này, hỏi nhiều như vậy làm chi? Mau để Viễn Viễn nghe đi!”
“Mẹ, con làm tiểu Viễn tức giận rồi…”
“Cái gì? Cái tình tình như gấu của con quả thực giống bố như đúc… Cố Viêm, thằng nhóc thối này, như thế nào lại dám bắt nạt tiểu Viễn hả? Mẹ cảnh cáo con, Cố Viêm —— “
“Mẹ!” Đường Viễn nghe không nổi nữa, đằng mà ngồi dậy, đoạt lại di động, vừa kêu một tiếng “Mẹ”, mặt liền xanh lè, thắt lưng cứ như bị kim châm đau tê tái, cổ họng anh ách đến muốn mệnh.
Mẹ Cố Viêm: “…”
Cố Viêm bên cạnh xem xét đúng thời cơ, bật người ngồi lên trên giường, ôm Đường Viễn vào lòng, bàn tay to quen thuộc nhu nhu ấn ấn, lực đạo vừa phải mà xoa nhẹ, miệng kề sát lỗ tai Đường Viễn nhẹ giọng: “Lão bà, thực xin lỗi mà! Em đừng nóng giận nha! Tối hôm qua là anh khẩn trương quá nên không ngủ được, không phải anh cố ý làm quá mức đâu, ha hả a…”
“Có lần nào cậu không làm quá mức sao?” Đường Viễn che micro, quay đầu lại cả giận nói: “Lần sau, anh nhất định sẽ cho cậu nếm thử cái tư vị này!”
“Hành hành hành…” Cố Viêm gật đầu như đảo tỏi, miệng anh hùa theo lời Đường Viễn, nhưng trong lòng thì lẩm bẩm, lần sau lại nói chuyện này nhé em, địa vị tổng công của lão tử há có thể bị lão bà cấp phản? Kia còn rất cao!
Đầu dây bên kia, mẹ Cố Viêm ho khan hai tiếng, bà đã chừng này tuổi đầu, làm sao còn không biết tại sao tiếng của Đường Viễn lại khàn khàn như vậy. Tuy rằng trong lòng rất vui mừng vì con mình có cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc, nhưng trên mặt, bà cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Bà dịu dàng nói: “Tiểu Viễn, mẹ mang theo sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất đến đây, lát nữa sẽ đến, con có nhớ mẹ không? Đúng rồi, bố của con có nói, lần trước con và tiểu Viêm nhưỡng rượu uống rất ngon, muốn năm nay hai đứa lại đi nhưỡng lần nữa đấy…”
Đường Viễn kiên trì gọi điện thoại, Cố Viêm thì vừa mát xa vừa tranh thủ ăn đậu hủ. Mỗi lần tựa vào trên người Đường Viễn, anh lại luyến tiếc không muốn rời xa. Bên cạnh, mèo Mun đã béo tròn thêm hai vòng, tha cái bụng to, lặc lè mà bò lên giường. Đầu tiên, nó dùng ánh mắt lãnh diễm cao quý lại gắn đầy xem thường mà ngắm Cố Viêm. Rồi sau đó, nó lại dịu ngoan mà nằm úp sấp trong ngực Đường Viễn, lật người, ngửa cái bụng tròn vo lên trời, vù vù ngủ.
Cố Viêm: “…”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai đã chiếu rọi khắp các ngõ ngách của thị trấn nhỏ, xuyên thấu qua ô cửa sổ thủy tinh, phủ kín lên người Đường Viễn, Cố Viêm, còn có mèo Mun ú nần cùng với Alaska đang nghé đầu tựa vào dép lê của chủ nhân ngủ vùi một màu ấm áp lại quyến luyến.
Cố Viêm hơi hơi nghiêng đầu, anh thấy khóe môi Đường Viễn cong lên, trái tim bị điền đến tràn đầy trong nháy mắt. Đây chính là người anh yêu, là người anh muốn chung sống đến hết cuộc đời, là thế giới anh muốn, đơn giản như vậy mà lại không hề dễ dàng để tới như vậy.
Copenhagen – thủ đô của đất nước Đan Mạch, một hành phố cổ kính đã có 900 năm tuổi, không chỉ được biết đến với vị thế của một thành phố có chất lượng cuộc sống thuộc nhóm cao nhất thế giới mà còn được ghi nhận như một thiên đường của kiến trúc với sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc cổ xưa và kiến trúc hiện đại, không phải ngẫu nhiên, thành phổ này được bình chọn là “Thành phố có kiến trúc quy hoạch tốt nhất”.
Năm trước, khi Đường Viễn còn chưa tốt nghiệp đại học, Cố Viêm đã ôm bản đồ du lịch nghiên cứu cả ngày, anh chọn đến chọn đi, từ nhập xuân đến cuối thu, rốt cục cũng chọn được địa phương để hai người cử hành hôn lễ —— một hoa viên trong thị trấn nhỏ của thành phố Copenhagen, Đan Mạch.
Đoạn thời gian kia, trong khi Đường Viễn còn vội vàng chạy thông cáo, Cố Viêm đã tất bật đăng kí mua một tòa nhà hai tầng, ba ngày hai lượt bay sang đây đặt mua đồ đạc, tự tay trang trí nhà cửa, tỷ như cái bàn kiểu cũ Đường Viễn thích nhất đặt trong thư phòng, ban công gấp phủ kín một màu xanh của dây leo, còn có loại sô pha Đường Viễn thích nhất đặt trong phòng khách…
Đường Viễn vẫn luôn không biết, Cố Viêm kỳ thật là một người đàn ông rất tỉ mỉ.
Từ lúc hai người bay tới Đan Mạch, Đường Viễn vẫn thường ôm gối gấu mèo mà Đường Niệm tặng cho, oa trên ghế sa lông phòng khách đọc sách. Có đôi khi vừa thấy chính là một buổi chiều, thời điểm phục hồi tinh thần lại, hắn đã thấy mình oa ở trong ngực Cố Viêm, phòng bếp đối diện đã bay ra mùi thịt thơm lừng, còn có thể nhìn thấy một mèo một chó ngồi xổm trước bát ăn ngủ gật.
“Oa, đẹp trai quá!” Một cô gái người Trung Quốc tình cờ đi ngang qua giáo đường trong thị trấn nhỏ, vội kéo tay bạn đồng hành, chỉa chỉa Đường Viễn, kêu lên: “Giống như người Trung Quốc, cậu đoán xem anh ấy đang suy nghĩ cái gì? Cười như mùa thu tỏa nắng, ấm áp như vậy…”
“Di?” Cô gái bên cạnh kinh ngạc mà che cái miệng nhỏ nhắn, “Anh ấy không phải là Đường Viễn sao? Đường Viễn đó! Chính là minh tinh, ngôi sao điện ảnh Đường Viễn a! Đậu xanh rau má! Không ngờ lần này đi du lịch còn nhìn thấy siêu sao! Đường Viễn! Thần tượng của tớ a!”
Hai cô gái đang muốn tiến vào trong giáo đường, không ngờ vừa mới bước vào cửa một bước, mấy người đàn ông Trung Quốc mặc thường phục lập tức lại gần, hướng hai người khoát tay áo, phi thường lễ phép mà cười nói: “Thật xin lỗi, hôm nay giáo đường không mở cửa đón khách thăm quan.”
Đường Viễn và Cố Viêm đều mặc một thân tây trang màu đen, được an bài chuẩn bị ở hai phòng khác nhau. Khi Đường Viễn bước vào phòng, nháy mắt liền thấy được Lăng Vân đang đứng đó.
“Chú Vân, sinh nhật vui vẻ!” Đường Viễn tiến lên một bước, ôm thật chặt người đàn ông đã bước qua cái tuổi ngũ tuần, cười nói: “Chú Vân, trông chú vẫn còn trẻ lắm, rất bảnh.”
Tay nắm gậy ba toong của Lăng Vân có chút phát run, đối với ông mà nói, Tuyết Lang thật giống như con trai ruột. Năm đó, khi phải bóp cò súng tiễn Tuyết Lang đi, ai cũng không lĩnh hội được nỗi đau đớn nhức nhối cào xé trái tim ông. Mấy năm nay, Lăng Vân quả thật rất không tốt, cả đêm cả đêm thường mất ngủ, cả đêm cả đêm mà vuốt ảnh chụp của Tuyết Lang…
“Tốt lắm, tốt lắm, tiểu Sói con kết hôn, tốt…” Lăng Vân ôm Đường Viễn một hồi lâu, cổ họng như bị đổ một tầng bông, rốt cuộc nói không lên lời.
“Chú Vân, chú xem, cháu rất hạnh phúc.” Đường Viễn nhoẻn cười, hai mắt cong cong.
Lăng Vân liên tiếp gật đầu, mà ngay cả đứng một bên không nói lời nào, hốc mắt của Độc Phong cũng có chút nóng lên. Anh nhẹ nhàng đập Hướng Đông một quyền, thấp giọng thở dài: “Ầy, Đông à, anh Vân như thế nào già rồi…”
“Thế nào già rồi?” Hướng Đông đốt một điếu thuốc, trầm mặc thật lâu, nói: “Không già, tôi thấy so với năm tôi 13 tuổi nhìn thấy anh Lăng Vân, giống nhau như đúc.”
Độc Phong ngậm miệng, dùng tay đè lại ánh mắt.
“Ừ, tốt lắm, tốt lắm…” Lăng Vân nghiêm túc sửa sang lại nơ cho Đường Viễn. Ông vô ý mà vươn tay sờ sờ ấn đường của Đường Viễn, cười nói: “Tiểu Sói con đã trưởng thành rồi.”
“Cũng không phải là trưởng thành, nghe nói, sang năm còn muốn sinh baby, có phải không nhỉ, đồng chí Tuyết Lang?” Hướng Đông cười ha ha.
Độc Phong cũng cười, còn thuận tay cướp lấy điếu thuốc của Hướng Đông ấn diệt, làm như có thật mà nói: “Cậu ấy, biết là được. Về sau không được hút thuốc ở trước mặt tên nhóc này, ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng thì sao —— Á, cái quỷ gì vậy? Tôi sai rồi! Chú rể đừng động thủ! Quân tử động khẩu không động thủ! A! Thủ trưởng Tuyết Lang, tôi phục cậu rồi! Độc Phong tôi từ đời trước đã phục cậu rồi! Đầu hàng, đầu hàng, tôi đầu hàng… Ôi, ôi cánh tay tôi…”
Đường Viễn nhíu mày, lúc này mới thả cánh tay Độc Phong ra, mặt không đổi sắc nói: “Nếu mấy anh em mình đều ở đây cả rồi thì tôi nói luôn, sang năm thụ tinh trong ống nghiệm, mỗi người một cái, mọi người cùng nhau làm bố. Chú Vân đặt nhũ danh cho bọn trẻ nha.”
Hướng Đông: “…”
Độc Phong: “…”
“Mẹ kiếp! Đông kia, ông đúng là miệng quạ đen, cái gì mà baby, cái gì mà bố? Lời là ông nói ra, sao cả lão tử cũng gặp tai ương, hả?”
“Mụ nó, Độc Phong, ông nói gì mà tại tôi? Ông á, nên sớm tìm vài cô em xinh đẹp rồi kết hôn, chăm con đi.”
“Hở? Ông thế nào mà không kết hôn?”
“Lão tử không cần ông lo!”
“…”
“Lăng Vân, năm nay cậu liền về hưu đi!” Cố Vệ Quốc vỗ vỗ bả vai Lăng Vân, ông nhìn hai đứa trẻ đứng thẳng tắp ở phía trước, đột nhiên cười nói: “Con tôi đã kết hôn, cảm giác thật tốt.”
“Đó là đương nhiên, cháu ngoại của tôi tốt như vậy, con cậu cũng không tìm được ở chỗ nào khác tốt hơn đâu.” Triển Viễn Kiếm càng xem Đường Viễn càng thấy tốt, tốt như vậy, ông cũng không khỏi có chút ảo não, thở dài: “Tiểu Cố a, tôi cũng thật cho con trai cậu nhặt được cái đại tiện nghi, uống xong ly rượu, tôi đuổi nó đi luôn!”
“Ấy, lão thủ trưởng nói chi vậy, về sau, hàng năm tôi đều bảo Cố Viêm đi nhưỡng rượu mời ngài thưởng thức.”
Giáo phụ là người địa phương, tính cách tương đối hài hước và hiền lành, luôn luôn nói với Cố Viêm: “Các cậu là cặp đôi đẹp nhất mà tôi từng thấy, rất tuyệt, phi thường tốt!”
Cố Viêm đặc biệt đắc ý, nắm chặt bàn tay Đường Viễn, nhân mô cẩu dạng mà nói: “Cám ơn, lão bà của tôi lúc nào cũng tuyệt như vậy.”
Đường Viễn nhịn không được muốn cười, Cố Viêm lấy ra một cặp nhẫn có kiểu dáng đơn giản, đeo một chiếc lên tay Đường Viễn. Trong giáo đường nhất thời an an tĩnh tĩnh, tất cả mọi người đều nghe thấy thanh âm của Cố viêm: “Đường Viễn, đời này em chạy không thoát khỏi anh đâu, từ đầu đến chân đều là của anh. Vào thời gian này sang năm, con trai của chúng ta có thể rơi xuống đất!”
“Ha ha ha ha ha…”
Trong giáo đường, một trận cười ầm ầm nổ ra. Đường Viễn hiếm thấy mà đỏ mặt, hắn đạp Cố Viêm một cước, cầm một chiếc nhẫn khác đeo lên tay Cố Viêm, tay vừa chuyển, chỉ vào Hướng Đông và Độc Phong đang đứng ở góc phòng, hờ hững nói: “Đừng cười, vào thời gian này sang năm, con trai hai người cũng có thể rơi xuống đất.”
Hướng Đông: “=.= “
Độc Phong: “=.=”
“Ha ha ha ha ha…”
Cố Thiếu Cảnh và Đường Niệm ôm bụng cười nghiêng ngả, trực tiếp lăn qua lăn lại trên ghế. Triển Cẩn Lan giơ máy ảnh chụp tới chụp đi, kêu lên: “Ôi, bốn thằng nhóc đồng thời rơi xuống đất nha! Đây chính là sự kiện lớn, sang năm phải chuẩn bị nhiều phong bao đỏ rồi. Bất quá, mẹ lại tương đối thích tiểu mỹ nữ hơn, ha ha ha…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT