Vì lý do Đường Niệm biết Đường Viễn là anh trai mình rồi, mà Hướng Đông với Đường Viễn là anh em tốt, nên mình nghĩ Đường Niệm sẽ chuyển cách gọi từ chú Đông sang anh Đông nhé.

.

.

.

“… Nên đổi quần lót, anh Đông lấy giúp em một cái khăn mặt sạch đi, em sát sát người tiểu Viễn.” Đường Niệm hét to, vừa sát sát cánh tay cho Đường Viễn vừa cười tủm tỉm, mặc dù trên mặt vẫn còn phảng phất nét buồn bã nhưng cậu vẫn cố gắng cười thật đắc ý.

Đường Niệm vươn tay trạc trạc chóp mũi Đường Viễn, vui vẻ nói: “Ai thèm quản người này là anh trai hay em trai chứ, dù thế nào cũng là anh em của Đường Niệm mà thôi. Mà nhìn kiểu gì cũng thấy cơ thể này là của em trai mà, ông anh này khẳng định sẽ cưng nựng em như trước, a, hắc hắc hắc….”

“Thằng nhóc này…” Hướng Đông cười lắc đầu, đưa khăn mặt qua, nhướng mày nói: “Nghe nhiều chuyện như vậy, bây giờ em có cảm thấy sùng bái anh trai em tý nào không a?”

“Kháo! Há chỉ là sùng bái a!” Đường Niệm tùy tiện cởi quần dài của Đường Viễn, tiếp tục lột sạch quần cộc, còn thuận tiện sờ sờ tiểu kê kê đang mềm nhũn nằm úp sấp.

Hướng Đông: “…”

(Đổ mồ hôi, may là tiểu Viêm không ở đây!)

Đường Niệm mặt không đỏ tâm không khiêu mặc quần lót gấu mèo cho Đường Viễn, than thở: “Thật không nghĩ đến, anh trai chỉ hơn em có mười mấy tuổi mà lại khủng bố đến vậy, thật sự là rất tăng thể diện cho em a!” Dừng một chút, cậu đột nhiên vỗ trán, nói: “Ai? Anh Đông! Anh mới vừa nói mèo Mun…”

“Đúng vậy, là anh trai em nuôi từ nhỏ.” Hướng Đông tựa người vào tủ, hai tay khoanh trước ngực, cười nhạt nói: “Tính tình tên đó xấu lắm, trừ anh trai em ra, cơ bản là không dính bất luận kẻ nào.”

“Oh, xem ra a ka Tia Chớp nhà em vẫn rất có sức quyến rũ rồi!” Đường Niệm xoa xoa tay, ghé vào trước mặt Đường Viễn, cẩn thận mà nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say, qua hồi lâu, hai mắt cậu có chút đỏ lên, trầm giọng nói: “Anh Đông, tất cả những điều anh vừa nói đều là sự thật sao? Anh cả đã gặp qua tiểu Viễn rồi ư?”

Hướng Đông “Ừ” một tiếng, nói: “Chờ người tỉnh, tự em hỏi đi.”

“Không cần hỏi, em tin rồi!” Đường Niệm cười cười, lại vuốt mu bàn tay Đường Viễn, thanh âm nghẹn lại: “Anh Đông, đời trước, anh trai em thật vất vả. Cảm ơn anh đã chăm sóc anh ấy! Chờ anh ấy tỉnh lại, chúng ta đi thăm anh Hồng được không? Em cũng muốn nói cảm ơn với đồng chí Du Hồng nữa a!”

Hướng Đông không nói chuyện, bàn tay nắm chặt, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa anh và Tuyết Lang ở Châu Phi. Lần này kể chuyện xưa của Tuyết Lang cho Đường Niệm nghe, anh vẫn cố ý giấu một chút sự thật.

“Có thể nói cho tiểu Niệm, dù sao cậu nhóc cũng là em trai tôi. Về sau tôi còn phải chiếu cố nó thật tốt, thay cả phần của tiểu Viễn nữa. Còn về phần người nhà, có thể giấu được thì cứ giấu cả đời.”

“Cái chết của cậu có nói cho tiểu Niệm nghe không?”

“Không! Em ấy chỉ cần biết tôi hi sinh khi thực hiện nhiệm vụ là được. Ai, Đông, cậu chưa từng thấy qua tiểu Viễn nhỉ? Đứa bé kia, thật sự là… Ha hả, nói như thế nào đây? Tôi rất thích, sạch sẽ, ánh mắt đặc biệt có thần, có chút nghịch ngợm, giống như một tiểu đại nhân… Đông, có thời điểm, tôi vẫn cho là mình đang nằm mơ. Cậu nói xem, như thế nào mà tôi lại đột nhiên có nhiều người nhà vậy a? Còn có hai em trai nữa, tôi thật vui, rất muốn cười, ha hả… Hai cậu em trai, bố mẹ, ông bà nội, còn có ông bà ngoại… Ha hả…”

“Được rồi được rồi, em cũng đừng ngồi lì ở đây, phỏng chừng ngày mai, ngày mốt là tiểu Viễn có thể tỉnh lại rồi đấy, em còn đang phải đến trường mà!” Hướng Đông điều chỉnh biểu tình, cười nói: “Còn có công ty giải trí gì kia, nghe Thạch Phi nói, nhóc có đầu óc rất không tồi, có thiên phú kinh doanh đó.”

“Kia là đương nhiên!” Đường Niệm nhìn anh, nói: “Dù thế nào đi nữa thì em cũng là sinh viên xuất sắc của hệ tài chính a! Đúng rồi, anh Đông, em đã nghĩ tới nghĩ lui, về chuyện của tiểu Viễn, đích xác không thể nói thật với người nhà được.”

Hướng Đông gật gật đầu: “Anh trai em cũng nói với anh rồi, cậu ta không nghĩ nói chuyện này cho những người khác.” Dừng một chút, anh nhìn đồng hồ, cầm lấy áo khoác bên cạnh đưa cho Đường Niệm, nghiêm mặt nói: “Đi đi đi, đi nhanh lên, địa phương này, BOF cũng không phải nơi hiếu khách đâu a! À, bản thân có chuyện gì, em cứ gọi điện thoại cho anh nhé!”

Hướng Đông cầm điện thoại làm cái thủ thế. Đường Niệm cầm áo khoác, hôn đánh “Chụt” một cái vào gương mặt quấn đầy băng vải của Đường Viễn, cố ý tề mi lộng nhãn nói: “Tiểu Viễn, ngày mai anh lại đến thăm em nha!”

Từ Hải Ưng phun ra một vòng khói thuốc, tựa người vào tường, mặt không có biểu tình gì, thản nhiên với vào điện thoại: “Mẹ! Con đã sớm nói rồi, một ngày nào đó ông ta sẽ chết trong dục vọng của chính mình thôi.”

“Đó là bố của con a!”

“Ha hả… Bố của con?” Từ Hải Ưng giống như nghe được cái gì quá nực cười, chống tay vào thái dương cười nửa ngày, trong mắt mang theo vài phần châm chọc, hờ hững nói: “Mẹ! Mẹ vẫn nghĩ mẹ thật hiểu ông ta sao? Mẹ có biết ông ta vẫn luôn làm cái gì sau lưng mẹ không? Từ Thạch, ông ta có đủ tư cách là một quân nhân sao? Thân đã ở địa vị cao còn chưa thấy đủ, ông ta đã có gan hợp tác với nước R  thì ông ta phải có gan để thừa nhận mọi hậu quả!”

“Mẹ, bố quá coi thường quân nhân Trung Quốc. Mẹ… cứ ở nhà đi ạ, cứ dựa theo yêu cầu của quân đội, đem những điều mẹ biết nói rõ ra, những thứ khác… đừng để ý…. Mẹ muốn giúp cũng không giúp được đâu. Được rồi, con còn có việc, con cúp máy đây.” Cúp điện thoại, Từ Hải Ưng ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt, có chút hư thoát mà tựa người vào vách tường.

“Thật không nghĩ tới a, gia đình đã lâm vào khốn cảnh, Từ đạo diễn còn không buồn đếm xỉa đến.” Hạo Dương thò tay vào túi áo lấy ra một bao thuốc, không chút để ý nói: “Anh thực cho rằng, bố tôi thất bại toàn bộ sao?”

Từ Hải Ưng nheo mắt, nghĩ nghĩ, vươn tay vỗ vỗ bả vai Hạo Dương, tỏ ý những chuyện này chả liên quan gì đến tôi, lời nói còn mang theo vài phần châm chọc cùng cà lơ phất phơ: “Hạo Dương, tôi thật hi vọng cậu có thể có mệnh để hoàn thành vai diễn trong ǁTuyệt Sátǁ. Nếu không, tôi gặp rắc rối to đây!”

“Có mệnh mất mạng, thật không dám phiền anh hao tâm tổn trí. Vai diễn của tôi trong ǁTuyệt Sátǁ sẽ chấm dứt trong ba tháng nữa.” Khẩu khí không hề thương lượng, Hạo Dương vươn chân, ngăn trở đường đi của Từ Hải Ưng, hỏi: “Đường Viễn đâu?”

“A? Kỳ thật tôi vẫn luôn rất buồn bực.” Từ Hải Ưng dừng chân, xoay người nhìn Hạo Dương, hỏi: “Cậu tựa hồ phi thường hứng thú với tân nhân vương này nha?”

“Đương nhiên.” Hạo Dương nắm chiếc nhẫn trên ngón trỏ, con ngươi sắc bén nhìn về phía Từ Hải Ưng, gằn từng chữ một: “Bởi vì, cậu ta là người của Cố Viêm, cũng là người của BOF.”

Từ Hải Ưng sửng sốt, trầm mặc hồi lâu, mới chỉa chỉa điện thoại trong tay, cười nói: “Kia thật đúng là có lỗi, ngay ngày hôm qua, Cố Viêm đã giúp cậu ta xin nghỉ dài hạn rồi. Các cảnh quay của cậu ta trong ǁTuyệt Sátǁ sẽ được quay vào cuối cùng.”

“Từ Hải Ưng!” Hạo Dương khẽ quát một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, hy vọng anh bảo trì trung lập!”

“Bạn bè của tôi chỉ xin một kì nghỉ cho lão bà, thuận tay cho người ta một cái nhân tình, tội gì tôi không làm a?” Từ Hải Ưng hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, cười nói: “Dã Hạo Dương, tôi vẫn nhớ rõ, tôi cũng đã nói với cậu, ngay cả bố cậu cũng không có khả năng ép buộc tôi. Nếu cậu muốn uy hiếp tôi, có lẽ, tôi sẽ trở thành phái đối lập đấy!”

Từ Hải Ưng hừ cười một tiếng, lại chỉa chỉa vào đầu của mình, nói: “Cậu cũng đừng quên, Từ Thạch cũng là một lão cáo già. Nếu ông ta dám theo các người hợp tác, nhất định trên tay cũng đã có đồ vật bảo mệnh rồi! Mà là con độc nhất của ông ta, trong đầu tôi cũng có không ít đồ vật thú vị đấy, chẳng qua tôi không muốn dính vào mớ rắc rối này mà thôi. Cho nên, Dã Hạo Dương, cậu tốt nhất đừng có chọc giận tôi!”

Hạo Dương lạnh lùng nhìn Từ Hải Ưng từ từ bước qua, gương mặt âm tình bất định. Trong tay Từ Thạch có danh sách bộ phận nằm vùng của R quốc, nhưng anh cũng không thể xác định Từ Hải Ưng có biết mấy cái này không.

Qua thật lâu, Hạo Dương mới lấy điện thoại ra, đè xuống một chuỗi dãy số, nói: “Bố, tiến hành kế hoạch B.”

“Đám người Dã Đại trốn đến sạch sẽ!” Cố Vệ Quốc hung hăng vỗ mạnh lên bàn, sắc mặt phi thường khó coi, hướng Cố Viêm lạnh nhạt nói: “Con tự mình thẩm vấn Tả Quang đi, triệu hồi Lăng Vân về. Đây là thời điểm mấu chốt, con có thể xử dụng được càng nhiều binh thì càng tốt.”

“Stephen đã chết, Từ Thạch xem như luống cuống, người bị nhóm Hướng Đông bắt sống cũng ói ra không ít đồ vật.” Cố Viêm gật gật đầu, lại móc ra điếu thuốc, liếc gương mặt nhìn nghiêng mơ hồ của Hạo Dương trên màn hình, nhếch môi cười, hờ hững nói: “Bố! Chuyện này bố cũng đừng quan tâm! Quân đội nước R ẩn núp ở nước ta đã hơn hai mươi năm, đây không phải chuyện một, hai tháng là có thể dọn sạch sẽ. Nhưng là, nếu đối phương dám nhảy ra ở trước mí mắt con, như vậy, vô luận như thế nào, con – Cố Viêm sẽ chiêu đãi họ thật tốt.

“Ha ha ha… Tốt! Đây mới là con trai của Cố Vệ Quốc chứ!” Cố Vệ Quốc cười to, ông đứng dậy nói: “Bố đã xem qua kế hoạch của con, sáu tháng để đối phó với lão cáo già kia thì cũng không lâu lắm, cứ ấn theo kế hoạch này mà tiến hành!”

Trước khi bước ra ngoài, Cố Vệ Quốc xoay người nhìn con trai, thuận miệng nói: “Chờ giải quyết xong chuyện này rồi thì đưa đứa bé kia đến Nhà cũ đi, theo bố uống một chầu.”

Cố Viêm quét mắt nhìn đồng hồ báo thức, bóp bóp trán, nghĩ nghĩ, cầm điện thoại: “Này, tôi là Cố Viêm…. gì thế?”

“Anh cút ngay!” Đầu dây bên kia chợt truyền đến một tiếng phụ nữ thở gấp, thanh âm của Từ Hải Ưng rõ ràng có chút không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Cô vội vàng gì, tôi đang bận gọi điện thoại!”

“ǁTuyệt Sátǁ là ván cầu trọng yếu để anh tiến quân vào điện ảnh quốc tế đi?” Cố Viêm nhếch môi, cầm lấy áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tôi đề tỉnh với anh, về phần diễn của Hạo Dương, tốt nhất là trong sáu tháng nữa, anh phải hoàn thành rồi đuổi người ta đi.”

“A, hôm nay ảnh đế đã lên tiếng rồi, phân diễn của cậu ta chỉ cần ba tháng là đủ, như thế nào? Muốn động thủ rồi sao?” Từ Hải Ưng hung hăng động thắt lưng vài cái, yết hầu gian nan phát ra một trận gầm nhẹ, dục vọng trong cơ thể phát tiết đi qua. Anh cũng không nhìn mỹ nhân đang nằm trên giường, đứng dậy vào toilet, tựa vào cửa kính thủy tinh, âm thanh thực trầm, nói: “Từ Thạch sẽ được xử trí như thế nào?”

“Tội của ông ta, bắn chết đều là nhẹ .” Cố Viêm gật gật đầu đối với cảnh vệ viên bên cạnh, sải bước đến phòng bệnh đặc biệt của Lầu bốn, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ tận lực bảo mệnh cho ông ta.”

“Cảm tạ.” Từ Thạch cúp điện thoại, đem di động ném tới một bên, mở vòi nước, nhất thời, nước lạnh phun ra.

Phòng bệnh đặc biệt.

“Đến đây?” Hướng Đông ngáp một cái, hướng Cố Viêm gật gật đầu, “Nếu em đã đến xem rồi thì anh đi ngủ một lát. Ngày mai, anh và Độc Phong còn phải cùng nhau đi làm nhiệm vụ nữa.”

“Tiểu Đông cũng đi.” Cố Viêm đem áo khoác đặt trên giá áo, huơ tay lên miệng thổi phù phù, đợi tay ấm áp rồi mới vươn ra nắm lấy tay Đường Viễn.

Hướng Đông gật gật đầu, nhìn bộ dáng của Cố Viêm, cười nhạt nói: “Còn chưa ăn cơm đi? Anh bảo người mang một suất lại đây nhé?”

Cố Viêm không lên tiếng, Hướng Đông đi ra ngoài.

“Lão bà, anh ở chỗ này nhìn em, ngủ đi.” Cố Viêm khẽ mỉm cười, gương mặt đầy nhu tình, cúi đầu hôn hôn lên môi Đường Viễn, lại hôn thân, cuối cùng đơn giản ấn một trận cuồng thân….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play