“A! Anh nhớ ra rồi!” Vùng xung quanh lông mày đang nhíu chặt chợt giãn ra, Đường Niệm hướng Đường Viễn cười nói: “Tiểu Viễn, năm ngoái em từng phát sốt phải nằm viện nhỉ? Sau đó em cứ mơ mơ màng màng, quên đông quên tây, có thể là di chứng của vụ sốt cao đó rồi! Không nhớ điều này cũng bình thường thôi, dù sao lúc bé em cũng không hay lượn thư phòng của ông nội như anh, cho nên chuyện của anh cả em cũng không biết.”

Đường Viễn ngẩn ra, lăng lăng hỏi: “Anh cả?”

“Đúng vậy, ha hả a…” Đường Niệm nằm ở trên giường, một tia buồn bã lướt qua trong mắt, vắt chân, quay sang sờ sờ đầu Đường Viễn, thanh âm mang một chút lạnh nhạt: “Lúc bé anh chơi trốn tìm với em, trong lúc vô tình đã nghe lén được chuyện này, sau đó bố mới đem mọi chuyện nói cho anh biết.”

Giờ phút này, trong lòng Đường Viễn quả thực như sông cuộn biển gầm, mấy câu Kinh Thi kia hắn đã quen thuộc đến không thể quen hơn, như ăn sâu vào trong cốt tủy vậy. Nét bút cứng cáp, nét thanh nét đậm, dụng lực để viết như thế nào, hắn đều khảm sâu vào trong linh hồn.

Cùng một dạng chữ nhỏ, cùng một dạng chữ viết, tuy rằng màu mực có khác nhau, nhưng Đường Viễn có thể khẳng định, nét chữ viết bốn câu Kinh Thi in trên tờ A4 kia và bốn câu được viết trên tờ giấy Tuyên Thành mang trên người hắn tuyệt đối là của một người.

“Thuỳ vị Hà quảng ?

Nhất vi hàng chi.

Thuỳ vị Tống viễn ?

Xí dư vọng chi.”

Đường Niệm thì thào ra tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn Đường Viễn, nói: “Tiểu Viễn, em có biết ý tứ của câu Kinh Thư này không?”

Đường Viễn đương nhiên biết, hắn từ nhỏ đã vuốt tờ giấy Tuyên Thành kia cho đến khi lớn lên, chữ viết đời trước của hắn cũng giống hệt chữ viết trên tờ giấy Tuyên Thành này.

Kỳ thật, khi Tuyết Lang vừa mới trùng sinh, hắn đã vô cùng kinh ngạc với nét chữ của tiểu Đường Viễn, chữ viết của cả hai giống hệt nhau. Lúc đó, hắn chỉ cho là một sự trùng hợp quỷ dị, lại hoàn toàn không biết rằng, trước kia, khi tiểu Đường Viễn luyện chữ đều lấy chữ mẫu của ông nội để viết theo.

“Suy nghĩ gì vậy em?” Đường Niệm thấy em trai ngẩn người, nghiêng đầu nhìn em một hồi lâu, mới nói: “Tiểu Viễn, vừa rồi em hỏi anh những chữ này là ai viết phải không? Anh nhớ rõ, khi còn bé em đã thấy qua một lần rồi, ở thư phòng. Bất quá, lúc đó em còn nhỏ, quên cũng là bình thường thôi.”

Thân thể Đường Viễn run lên, phảng phất như bị trùng kích thật sâu, lặp lại: “Ông nội?”

“Ừ” Đường Niệm không phát hiện biểu tình dị thường của hắn, chỉ thở dài, chậm rãi nói: “Thuỳ vị Hà quảng? Nhất vi hàng chi. Thuỳ vị Tống viễn? Xí dư vọng chi… Tiểu Viễn, thật ra gia đình chúng ta còn có một thành viên nữa, em và anh đều phải gọi người ấy là anh. Mẹ sinh ra anh ấy khi chưa đến 20 tuổi. Tuy nhiên, khi anh cả vừa mới sinh ra đã bị người ta trộm mất. Nhưng anh có nghe ông nội nói, lúc anh ấy mới sinh, ông sợ hộ sĩ ôm sai cháu mình, liền sớm viết mấy câu Kinh Thi lên giấy Tuyên Thành nhét vào người anh cả. Kết quả, ai, tên chết tiệt nào đó vẫn trộm anh ấy đi!”

Cứ nghĩ lại chuyện này là Đường Niệm lại cảm thấy tức giận đến run người, cậu thở hổn hển hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nếu tính tuổi thì… năm nay anh ấy phải khoảng 30 rồi, lớn hơn anh em mình khoảng 13, 14 tuổi đấy, nói không chừng còn có con rồi ấy chứ… Tiểu Viễn, em nói xem anh cả còn sống không?”

Sét đánh giữa trời quang!

Đường Viễn bật dậy, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm Đường Niệm, âm thanh không ngừng run rẩy, hỏi: “Giấy Tuyên Thành… Giấy Tuyên Thành, dạng giấy Tuyên Thành thế nào? Anh ấy bị trộm? Bị trộm từ nhỏ ư? Thế anh ấy và câu Kinh Thi kia có quan hệ gì? Anh, anh ấy….”

Đường Niệm cả kinh, vội vàng đứng lên đè lại bả vai Đường Viễn đang phát run, vội la lên: “Tiểu Viễn? Em sao vậy?”

“Anh nói mau, nói mau… Giấy Tuyên Thành có dạng gì? Anh… anh ấy tìm được chưa vậy?” Suy đoán và cảm giác ngày càng rõ ràng thổi quét qua linh hồn Đường Viễn, hắn cơ hồ không thể khống chế mà đỏ hốc mắt.

“Ai! Đừng khóc! Tiểu Viễn, em đừng khóc a! Giấy Tuyên Thành kia là ông nội tự mình thiết kế, độc nhất vô nhị. Anh nhớ rõ góc dưới bên phải còn ấn một cành mai.” Đường Niệm sợ hãi, vội vàng đem em trai ôm vào ngực, vuốt vuốt, an ủi: “Tiểu Viễn, tin tưởng anh, sau khi công ty Vi Hàng được thành lập, anh sẽ biến nó trở thành một công ty nổi tiếng, dù anh cả ở bất cứ chỗ nào trên thế giới cũng sẽ nhìn thấy. Nhất định chúng ta sẽ tìm được anh ấy, tin tưởng anh, tiểu Viễn.”

Một cành mai, độc nhất vô nhị…

Tuyết Lang nhớ rõ ràng mảnh giấy Tuyên Thành của hắn có ấn một cành mai dưới góc phải, không có lá, cành cây cứng cáp điểm mấy đóa mai hồng.

“Thuỳ vị Hà quảng? Nhất vi hàng chi. Thuỳ vị Tống viễn? Xí dư vọng chi…” Đường Viễn ngơ ngác lặp lại, đột nhiên nhớ tới lần trước mình và tiểu Đường Viễn bất ngờ gặp nhau một cách quỷ dị.

“Tạm biệt, đây là thiếu anh.”

“Thay em tẫn hiếu nha! Chăm sóc cho bố mẹ, trưởng bối, anh.”

Tuyết Lang mơ hồ nhéo ngực mình, giống như có thể cảm nhận lúc trước tiểu Đường Viễn dựa đầu vào ngực mình mà cọ cọ, quyến luyến cùng ấm áp. Tuyết Lang lẩm bẩm nói: “Nguyên lai… lúc đó em ấy gọi mình, là mình…”

Đường Niệm không nghe rõ những lời lẩm bẩm của em trai, chỉ cho là sau khi em trai mình đến sự tồn tại của của anh cả nên khiếp sợ, khổ sở, giận giữ.

“… Đây là tên ông nội đặt cho anh ấy, Vi Hàng, Đường Vi Hàng. Ông từng nói, hy vọng anh ấy có thể trưởng thành, mặc kệ gặp được chuyện gì, mặc kệ khoảng cách bao xa, anh ấy có thể tung bay giống cỏ lau, biết về nhà.”

“Đường Vi Hàng, Đường Vi Hàng… Về nhà…” Cái mũi của Đường Viễn đau xót, rốt cuộc hắn không thể không chế được nữa, ngửa đầu ha ha mà cười, tiếng cười điên cuồng so với tiếng khóc rống còn làm người ta nghe mà thấy khó chịu hơn, nước mắt theo cằm chảy xuống, rơi trên tay Đường Niệm, rớt xuống sàng đan.

“Tiểu Viễn!” Đường Niệm sợ tới mức ngẩn ngơ. Đột nhiên, cửa phòng bị Hướng Đông đá văng ra, anh lao tới trấn trụ bả vai Đường Viễn, lo lắng hỏi: “Tiểu Viễn? Em làm sao vậy? Anh Đông đây! A? Nhìn anh?”

“Đông…” Đường Viễn vẫn cười nhưng nước mắt lại điên cuồng lăn xuống. Hắn nhìn Đường Niệm nhưng nói lại là nói với Hướng Đông, vừa cười vừa nói: “Đông, ông trời đối xử không tệ với tôi a!”

Đầu tiên là cho ta được trùng sinh, sau đó cho ta một gia đình, gia đình chân chính của ta.

Đột nhiên Đường Viễn vươn tay ôm chặt Đường Niệm, cảm giác ấm áp và rung động như thủy triều nháy mắt bao phủ hắn, không có cái gì có thể làm cho Đường Viễn hạnh phúc như vậy.

Khiếp trước hắn đã trải qua đủ loại cảm xúc, cô độc cũng tốt, phiêu bạt cũng tốt, đau khổ cũng tốt…. vào thời khắc này, tất cả đều đáng giá!

Đường Niệm và Hướng đông hai mặt nhìn nhau. Ngược lại, ở thành phố B, Cố Viêm dường như cũng bị sét đánh, nhìn chằm chằm tin tức Lâm Quân truyền đến, ngồi im không nhúc nhích.

“Báo cáo sếp, tôi đã so sánh với gen trong kho máu một trăm lần, tuyệt đối sẽ không sai.” Hình ảnh ba chiều của Lâm Quân hiện lên trước bàn làm việc, thề son sắt nói.

Cố Viêm giật giật hầu kết, bàn tay nắm chặt mảnh giấy gói mẩu móng tay của Tuyết Lang, trầm giọng hỏi lần thứ hai: “Cậu xác định?”

“Tôi khẳng định, người có DNA như vậy tuyệt đối là huyết mạch trực hệ của nhà này ạ.” Tay Lâm Quân nhấn một cái, màn ảnh ba chiều hiện lên tin tức của gia đình Đường Kính Thu.

Lâm Quân lại chỉ Đường Kính Thu, khẳng định nói: “Hơn nữa, từ tuổi và gen phân tích được, khả năng ông ta là cha của người có mẫu gen phân tích là 99%”

“Được rồi, tôi đã biết.” Cố Viêm tiện tay đem mảnh giấy gói DNA của Tuyết Lang nhét vào trong ống đựng bút, lạnh nhạt nói: “Lần này Từ Thạch đã bắt đầu hành động rồi, xem ra đám bộ đội nòng cốt của Dã Đại và Stephen đã đến đất nước chúng ta. Theo kế hoạch, hành tung của Tả Quang cậu phải theo dõi chặt cho tôi. Lần này, tôi muốn xem Stephen còn chỗ nào để trốn.”

“Rõ!” Lam Quân cung kính chào Cố Viêm theo nghi thức quân đội, hình ảnh 3D biến mất.

Cố Viêm nhắm hai mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, vươn tay nhu ấn huyệt thái dương, bên tai không ngừng vọng lại những lời nói về thân thế của Tuyết lang mà Cố Vệ Quốc biết.

Rất kinh thế hãi tục, việc Tuyết Lang trùng sinh trên người Đường Viễn đã rất  quỷ dị, ai mà ngờ được rằng, trong lúc lơ đãng, Lâm Quân lại tặng thêm một cái tin tức long trời lở đất cho Cố Viêm, Tuyết Lang lại là con trai của Đường Kính Thu? Thật không thể tưởng tượng nổi a!

Có nên nói cho Tuyết Lang hay không? Cố Viêm hít sâu vài cái, cầm lấy di động đi đến bên cửa sổ.

“Này, tiểu Viễn, là anh.”

“Tiểu Viêm, anh nhớ là lúc trước em đã tìm được DNA của anh, em cũng yêu cầu Lầu bốn đối lập, so sánh với kho gen, nhìn xem có khả năng… Có khả năng tìm được người nhà của anh hay không.” Đường Viễn đứng ở ban công, thanh âm nói chuyện cũng có chút phát run. Ở gần đó, Hướng Đông dựa người vào trên tường hút thuốc.

Cố Viêm ngẩn ra, cau mày nói: “Em biết rồi?”

“Cái gì?” Đường Viễn cũng sửng sốt, khóe mắt co rụt lại, cầm lấy di động hỏi: “Em có kết quả rồi sao? Chẳng lẽ hoàn toàn phù hợp? Lầu bốn phân tích xong rồi? Có phải là Đường Kính Thu hay không? Anh thật sự là con trai của ông và Triển Cẩn Lan?”

“Em đã biết?” Cố Viêm hít một hơi, trầm giọng nói: “Lần trước, sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh đã thăng chức cho Lâm Quân. Mấy ngày hôm trước, khi ở Lầu bốn kiểm tra gen, kho máu mới nhập, cậu ta đã tiện tay đem DNA của em đi đối lập một phen, kết quả…. Anh cũng thực khiếp sợ, đúng vậy, em là con trai của Đường Kính Thu, năng lực giám định gen của Lầu bốn rất tốt, chưa bao giờ sai lầm, gen của em và Đường Kính Thu có độ ăn khớp đến 99%. Anh khẳng định, ông ấy là bố của em.”

Yên lặng một lát, Đường Viễn đột nhiên cười ra tiếng, hắn nhìn đèn đường sáng trong đêm, dựa vào lan can ban công, cười nói: “Tiểu Viêm, cậu có biết tâm tình hiện tại của anh thế nào không?”

“Xem ra, em cũng vừa mới biết không lâu.” Cố Viêm híp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người lại yên lặng không nói chuyện, nhóm cảnh vệ tuần tra trong căn cứ chỉnh tề đi qua, qua thật lâu, Cố Viêm mới cười nói: “Tiểu Viễn, anh cũng không biết phải nói gì bây giờ. Sau khi bắt được Stephen, chúng ta đi chùa đốt vài nén nhang nhé?”

“Được.” Đường Viễn nắm tay thành quyền, nhẹ nhàng đụng vào người Hướng Đông vừa bước lại gần choàng áo khoác cho hắn, cười đến khóe mắt cong cong, lẩm bẩm nói: “Thật không ngờ anh lại trùng sinh trên người em trai của mình. Một cậu em trai khác lại vô cùng cưng chiều, chăm sóc anh từng tý một, mặc dù tính ra, thằng bé còn nhỏ hơn anh mười mấy tuổi ấy chứ. Em trai… anh có hai người em trai… Tiểu Viêm, nguyên lai anh luôn có tên, Đường Vi Hàng, Đường Vi Hàng… Mặc kệ gặp được chuyện gì, mặc kệ khoảng cách bao xa, đều có thể tung bay giống như cỏ lau, biết về nhà.”

Cố Viêm vung chân đá nhẹ, tựa người vào cửa sổ, cầm di động, khẽ cười nói: “Là về nhà.”

“Em nói xem, có phải anh đang nằm mơ không?” Đường Viễn đột nhiên sâu kín lặp lại: “Anh thật sự đã về nhà.”

Thấy Đường Viễn tựa người vào lan can, Hướng Đông cũng đi theo, nằm úp sấp bên cạnh, thần tình vẫn lộ vẻ lo lắng, tàn thuốc trên tay anh rơi xuống phía dưới lộ ra một vệt sáng nhỏ rồi vụt tắt trong đêm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đường Niệm “đệ khống” muốn chấn kinh rồi, sau này Gấp mập sẽ phát huy phong phạm anh cả, khặc khặc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play