Đường Viễn trở về phòng ngủ của Đường Niệm, mát xa bàn chân phải một lát.
Hộp quà Cố Viêm tặng hắn ban ngày vẫn đặt trên tủ đầu giường. Đường Viễn nhìn hộp quà, suy nghĩ khó phân hỗn độn. Vũ khí tùy thân luôn bên người hắn trong kiếp trước đại khái chỉ có phi đao, súng ngắn và vật hắn yêu quý nhất, từng theo hắn suốt 10 năm đi lính, ATAK.
ATAK, Chó điên, mã tấu vương giả.
Năm hắn 6 tuổi, Cố Vệ Quốc đã phê chuẩn, dẫn hắn cùng vài người nổi bật khác đến gia tộc McClung ở Mỹ – một gia tộc nổi tiếng từ xưa về chế tạo mã tấu, để bọn hắn tự mình lựa chọn các kiểu dáng trên bản vẽ, sau đó yêu cầu người thừa kế gia tộc McClung đặc chế riêng mã tấu cho từng người.
Như vậy, mỗi thanh ATAK đều có giá trị xa xỉ.
Người thừa kế già của gia tộc McClung đã từng rất quyến luyến mà thổi mạnh lưỡi đao, đem ATAK gần thành hình đưa cho Tuyết Lang. Ông nheo mắt, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nói: “Bé con, cháu có ánh mắt của sói. Nó đi theo cháu, là phúc khí, chỉ cần ra khỏi vỏ, mã tấu này sẽ là chiếc sắc bén nhất thế giới. Cháu muốn ghi kí hiệu gì lên nó? Tên viết tắt sao? Nói cho nó biết, cháu tên là gì…”
Những kí ức xa xôi chợt hiện về trước mắt, Đường Viễn lẳng lặng hủy đi hộp quà bọc ngoài, phong duệ từ ATAK lập tức tỏa ra, một đầu sói tuyết như có linh khí, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đường Viễn nhấp nhếch môi, vươn tay cầm lấy bội đao tùy thân xa cách đã lâu, mũi đao hướng xuống phía dưới, xoát mà huy đao. Trong mắt hắn hiện lên lưỡi đao sắc bén, thản nhiên nói: “Stephen!”
Mùng một đầu năm, tất cả mọi người đều đắm chìm trong không khí vui vẻ của ngày Tết âm lịch.
“Chúc mừng năm mới”, “Năm mới phát tài”, vài đứa trẻ có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn vươn tay hô to “Tiền lì xì đầu năm”, thanh âm non nớt tràn ngập bốn phía. Trên đường cái, những chiếc xe đi chúc Tết xuất hiện ngày càng nhiều.
Hôm nay, mẹ của Cố Viêm tỏ ra rất vui vẻ. Bà cười ha hả nói chuyện rôm rả, uống trà với nhân viên cấp dưới của Cố Vệ Quốc đến chúc Tết, nhưng mắt thì vẫn liếc qua liếc lại, nhìn chằm chằm cậu con trai lớn nhà mình.
Cố Viêm: “…”
“Anh, có khi anh nói thật với mẹ luôn đi a!” Cố Thiếu Cảnh cảm thấy tâm tình Cố Viêm hôm nay rất tốt, liền nằm úp sấp bên tai anh trai, nhỏ giọng nói: “Sáng sớm hôm nay mẹ đã hỏi em, Phùng Hiểu Hiểu có phải là người yêu của anh hay không? Mẹ nói hôm qua mẹ nghe được tiếng anh nửa đêm gọi điện thoại kêu lão bà.”
Cố Viêm: “…”
“Đương nhiên, em khẳng định sẽ tuyệt đối không bán đứng ông anh trai yêu vấu của em a. A! Còn cái này, anh cầm lấy!” Cố Thiếu Cảnh lấy một hộp nhỏ trong túi ra, nhỏ giọng nói: “Mẹ nói, chút nữa anh em mình đến nhà chú Phùng chúc Tết, bố có nhiều lính, thế nào cũng ngồi uống mấy ly nữa. Cái này là quà mẹ muốn gửi cho con dâu cả của gia đình ta nhân dịp năm mới đấy!”
Đích xác tâm tình hiện tại của Cố Viêm phi thường tốt, anh nghiêng mắt xem xét một chút, chả tỏ vẻ gì hứng thú với cái hộp nhỏ kia. Bây giờ, đầu óc anh vẫn còn đang nghiêm túc và cẩn thận mà hồi tưởng lại câu nói đêm qua của Đường Viễn: “Tiểu Viêm, 4 năm nữa, anh sẽ yêu cậu sao?”
Ngay từ lúc gặp nhau, Đường Viễn đã tỏ ra lẩn tránh, kháng cự lại anh, cứ gặp nhau là đánh, mặt lúc nào cũng lạnh lùng. Hiện tại, Đường Viễn không xác định được mà hỏi có thể yêu thương anh hay không. Cố Viêm thật không có cách nào biểu đạt tâm tình tối qua của mình, một loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong ngực khiến người anh cứ lâng lâng.
Từ tối hôm qua, Cố Viêm chỉ hận không thể trực tiếp đem Đường Viễn ra “làm” ngay lập tức, trong lòng ngứa ngáy đến không chịu được, cũng cảm thấy hưởng thụ không chịu được.
Cố Thiếu Cảnh vuốt cái hộp nhỏ, ha hả cười vài tiếng, “Anh…” Cậu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cố Viêm ngẩn ra như đang đi vào cõi thần tiên, nghĩ thầm ‘mình hoa mắt phải không ta? Cư nhiên lão hổ nhà mình cũng biết cười ngu mà ngẩn người?’
Ý cười trên mặt Cố Viêm càng sâu, Đường Viễn có nghi vấn như thế là chứng tỏ em ấy đã có cảm giác đối với mình rồi, ít nhất đối với người khác em ấy cũng không như vậy, thắng lợi vượt bậc a.
Nghĩ nghĩ, Cố Viêm đột nhiên cười ra tiếng, sau đó tỉnh lại, anh lập tức nghiêm túc, làm bộ như không có chuyện gì mà nheo lại mắt, thản nhiên nhìn Cố Thiếu Cảnh, bộ dáng vô cùng vương giả, khí thế nhất thời bắn ra bốn phía.
Cố Thiếu Cảnh: “!”
Óa óa, sát khí đầy người a! Lão hổ lại nổi điên rồi sao?
Nuốt ngụm nước miếng, Cố Thiếu Cảnh hắc hắc cười gượng hai tiếng. Cậu mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một cái vòng ngọc khá cổ, nhìn qua như là đã truyền mấy đời, rất đáng giá. Vậy cũng đủ thấy mẹ cậu để bụng cỡ nào đối với người thương của anh cả.
“Bất quá, em xem cái món đồ chơi này, Gấu mập chắc cũng không hiếm lạ à nha. Anh à, hay anh cho em luôn đi, về sau có em dâu, anh cũng không cần mất công chọn lễ vật a!”
“Đi thôi, đi chúc Tết.” Cố Viêm được Cố Thiếu Cảnh bắc thang, thu lại sát khí, thuận theo xuôi xuống, cũng không cầm hộp quà kia.
Hai anh em đến cổng nhà Phùng Phong. Cố Viêm dừng xe lại, không tắt máy, chỉ lạnh nhạt nói: “Cho cậu năm phút đồng hồ, nếu không kịp thời gian, tự bắt xe trở về.”
“Ai! Từ từ anh! Anh chờ em một chút đi mà, em cũng muốn đến nhà Gấu mập chúc Tết! Bà nội cậu ấy nướng bánh mỳ hoa mai ăn ngon lắm!” Cố Thiếu Cảnh vừa nói vừa bận rộn nhoài người ra phía sau lấy hai bình rượu, tiếp tục lấy vận tốc chạy 100m mà vọt vào nhà, lại lấy tốc độ nước rút phi lên tầng trên rồi phăm phăm lao về xe, thời gian chỉ mất khoảng ba phút. Yên vị trên xe, cậu còn không quên hạ cửa kính xe xuống, hướng tầng 3 phất phất tay, mặt mày hớn hở nói: “Cô ơi, cô nhanh chóng gọi chú Phùng đi ạ. Bên ngoài trời lạnh lắm, cháu có việc phải đi trước! Cháu đi đây ạ!”
Quay đầu xe, nhấn ga, Phùng Hiểu Hiểu lạnh mặt, đôi mắt vẫn còn có chút sưng đỏ, cô xoay tay lái, hạ rèm che, lao xe ra khỏi gara, bám theo xe Cố Viêm đang đi đằng trước.
“Anh! Anh xem.” Cố Thiếu Cảnh chỉa chỉa kính chiếu hậu, vuốt cằm nói: “Chậc chậc, ai vầy ta? Năm mới không ngồi ngốc ở trong nhà tiếp khách, lại còn chơi trò theo dõi làm chi a? Chậc chậc, rảnh quá mà….”
Cố Viêm tỏ vẻ thản nhiên không để ý, chỉ liếc mắt liền biết là ai rồi.
Với anh mà nói, mấy vị thủ trưởng lớn nhỏ làm trong quân bộ ở thành phố B này, bọn họ đã đăng kí trong hồ sơ dùng loại xe nào, ai đi, biển số xe là gì, Cố Viêm có uống say mèm vẫn có thể nói ra.
Vì chân bất tiện cho nên Đường Viễn không theo gia đình đi chúc Tết đầu năm. Hắn ngồi trên ghế sa lông, cuốn kịch bản ǁTuyệt Sátǁ đang mở trên bàn trà, một số mép trang đã hơi quăn lên do lật đi lật lại quá nhiều, bên cạnh còn đặt đĩa hoa quả và một ít socola. Dưới mặt đất vương vãi vài tờ giấy, trên mặt vẽ vài khuông nhạc bằng bút máy.
Mèo Mun hé mắt, ngẩng đầu nhìn Đường Viễn.
“Những thứ này cũng không cần, cứ lấy chơi đi. Mèo Mun, chúc mừng năm mới, mày lại già thêm một tuổi rồi!” Đường Viễn mỉm cười, sờ sờ đầu mèo Mun. Nó thoải mái mà cọ cọ vào tay Đường Viễn, sau đó chạy đi chơi cùng Tia Chớp
Đường Viễn đem mấy ca khúc viết ở bệnh viện sửa chữa lại, dịch đến bên đàn piano, đứt quãng mà thử âm, sửa âm, gạch gạch xóa xóa trên giấy.
Trong đó, một ca khúc có giai điệu rất sục sôi, cường thế, như mưa sa bão táp, mang theo cảm giác áp bách của vương giả thiên hạ, tiếng đàn cao vút như đập vào mặt mà đến, làm người nghe có cảm giác xúc động muốn thần phục.
Cố Thiếu Cảnh “Ai” một tiếng, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn. Cậu nhẩm theo điệu nhạc, tán thưởng nói: “Khúc nhạc này thật tuyệt vời!” Sau đó cậu nghi hoặc hỏi: “Bài này… có vẻ không giống với phong cách của Gấu mập phải không anh?”
“Bài hát này…” Cố Viêm liếc cậu một cái, ý bảo tiến đến ấn chuông cửa, nói: “Là tiểu Viễn viết riêng cho em đấy. Hôm sinh nhật em, em ấy đã nói với anh, nếu tiểu Cảnh thực hiện một đĩa nhạc mới, em ấy sẽ viết tặng riêng cho em một bài…”
Cố Thiếu Cảnh: “…”
“Phải rồi! Nhóc con! Nhóc có biết anh phiền nhất là cái gì không?” Cố Viêm nghe thấy tiếng bước chân, tiếng mở cửa, là Đường Viễn.
Cố Thiếu Cảnh cau mày nói: “Anh! Anh cảm thấy tên Hạo Dương kia rất phiền phức đúng không?”
“Anh thấy phiền nhất là bóng đèn!” Vừa dứt lời, Đường Viễn đã mở cửa ra. Mặt Cố Thiếu Cảnh trắng bệch, hai tay cậu duỗi ra phía trước, đáng thương hề hề nói: “Gấu mập, năm mới phát tài phát lộc, tiền vào như nước, tiền ra nhỏ giọt như cà phê ly. Bánh mỳ hoa mai bà nội cậu làm đâu, mau mau đem ra đây đi!”
Đường Viễn: “…”
Cố Thiếu Cảnh cảm thấy mỹ mãn mà ăn thử bánh mỳ hoa mai, còn ngoài ý muốn mà nhận được một phong bao lì xì đỏ thẫm từ Đường Viễn. Mới đứng ở cửa còn chưa kịp bước vào nhà, cậu đã vội vàng nhét phong bao vào túi, thí điên thí điên mà bai bai, ôm bánh chạy mất.
Đường Viễn quét mắt nhìn Cố Viêm một cái, đào từ trong túi ra một phong bao lì xì đỏ y chang, đưa cho Cố Viêm.
Cố Viêm: “…”
“Chúc Tết, cho cậu tiền lì xì.” Đường Viễn trưng ra bộ dáng ông cụ non, thẳng thắn nói: “Bắt đầu từ khi cậu 10 tuổi đến 18 tuổi, không nhiều lắm, mua di động có dư đấy!”
Tiểu Viễn cư nhiên biết di động của mình bị phá hỏng?
Chỉ trong nháy mắt, Cố Viêm lập tức có loại cảm giác liệt hỏa đốt người. Anh ôm chầm lấy Đường Viễn, đem người áp xuống ghế sa lông, thận cẩn thận mà tránh đi đùi phải bị thương, chạm khẽ lên môi Đường Viễn, giọng nói khàn khàn: “Lão bà…”
“Không bái?” Mặt Đường Viễn không đổi sắc, làm bộ thu hồi tiền lì xì: “Không bái sẽ không có.”
“Bái cái gì?” Cố Viêm nhanh chóng đem phong bao lì xì nhét vào trong túi. Tất nhiên anh không thiếu tiền, nhưng đây là phong bao Đường Viễn tặng cho, ý nghĩa đâu có giống nhau. Trong lòng anh đặc biệt cao hứng, lại ấn Đường Viễn thân thân một trận, trêu chọc nói: “Bái đường sao? Anh xem hôm nay là ngày tốt, vừa thích hợp thành thân bái đường, vừa thích hợp động phòng hoa chúc.”
(Hình như đoạn “bái” này là từ đồng âm, có điều bạn không biết nửa chữ TQ nào, nên bạn giữ nguyên bản QT)
Đường Viễn liếc nhìn Cố Viêm, nói: “Chốc nữa Hạo Dương sẽ đến đây.”
“Cái gì?” Cố Viêm đang ghé vào cổ Đường Viễn vừa gặm vừa hôn đến động tình, nghe xong câu này như bị sét đánh, bật người cả giận nói: “Đệch! Sao thằng đó lại đến đây?”
Đường Viễn: “…”
Mèo Mun và Tia Chớp đang ngồi xổm trên nền nhà nhìn hai người bày ra tư thế kì quái trên sa lông chợt giật mình hoảng sợ. Tia Chớp đột nhiên thè lưỡi ra, cái đuôi to ba ba vung vẩy mà vỗ vào mông mèo Mun.
“!” Mèo Mun đen mặt, hai vuốt bật ra, điên người nhảy chồm lên tát tới tấp vào đầu Tia Chớp. Anh minh uy võ của giống chó Alaska mất sạch, nhị đương gia Tia Chớp cuộn tròn người trên mặt đất, đầu rúc vào bụng, uông uông thẳng kêu.
Cố Viêm càng nghĩ càng giận, lửa giận cọ cọ mà hướng lên trên, hầm hừ nói: “Lúc trước em đã cảm giác thằng đó có vấn đề, vậy mà giờ lại dám để cho nó vào nhà? Tối hôm qua Lầu hai đã tập trung được tin tức của Stephen, gã đang ở thành phố B đấy. Chân em lại bị thương. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, em không yên tĩnh ở trong nhà dưỡng thương, lại dẫn sói vào nhà làm gì, còn có … năng lực hiện tại của bản thân em —— “
Hai tay Đường Viễn dựng thẳng thành chưởng, “Ba” một tiếng, cái bánh quy đập bẹp lên mặt Cố Viêm, hắn lại dùng sức ấn ấn nhu nhu, mặt Cố Viêm nháy mắt biến thành hoa cúc.
Cố Viêm: “…”
“Hạo Dương đến đây chúc Tết thôi.” Khó có khi Đường Viễn chịu giải thích với Cố Viêm. Hắn nhìn khuôn mặt lem nhem quỷ dị của trước mặt, cảm thấy đặc biệt muốn cười, dừng một chút, trúc trắc nói: ‘Tiểu Viêm… Chúc mừng năm mới!… Bây giờ anh là Đường Viễn, Stephen không biết anh.”
Cố Viêm không hé răng, lại cúi đầu tiến vào cổ Đường Viễn gặm gặm. Anh đang muốn mượn cơ hội lau mấy vệt kem bơ trên mặt vào áo Đường Viễn thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Hạo Dương ôm một bó hoa lớn, mặc một thân tây trang hưu nhàn, sửa sang lại áo, khéo môi nhếch lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT