Đường Niệm đứng ở cửa, khuôn mặt hoàn toàn nghẹn hồng, nhìn con mèo đen đang nhe răng, dựng lông, gầm gừ đe dọa trước mặt. Bàn tay cậu vốn định vươn ra tóm nó xuống khựng lại giữa không trung, hơi run run.

Tia Chớp đứng bên người Đường Niệm, cái đuôi không buồn lay động chào mừng cậu chủ về nhà. Nó nghếch cái đầu lên, thở hổn hển mà nhìn chằm chằm vào ngực Đường Viễn.

Mèo Mun: “Ngao ——!”

Đường Niệm: “… Mụ nó! Mày ở đâu chui ra? Anh cho mày 3 giây, lập tức xuống khỏi người em trai tao ngay! Ai! Cái móng vuốt kia để vào đâu đó?”

Đường Viễn: “…”

Mèo Mun căn bản cũng không sợ một chủ một tớ trước mắt.

Nó tọa ở bên trong áo Đường Viễn, thò đầu ra từ cổ áo sơ mi, cổ họng phát ra thanh âm cao vút, đủ ý tứ cảnh cáo. Sau đó nó cúi đầu liếc đống Cadic rơi trên sàn nhà, lại ngẩng đầu nhìn Đường Niệm và Tia Chớp, móng vuốt vươn ra vỗ vỗ trên không trung, tỏ vẻ đang phi thường tức giận.

Tia Chớp đã quan sát sinh vật lạ hoàn tất.

Nó từ nhỏ đã được anh em Đường Niệm cưng chiều, ý thức lãnh địa rất mãnh liệt, giờ phút này tự nhiên có một sinh vật ngoại lai đột nhiên xâm lấn địa bàn của mình, tự nhiên là phi thường mẫn cảm và kích động.

“Uông ——!” Thiên tính nói cho Tia Chớp biết cái cục đen đen trước mắt này không đủ gây sợ hãi cho nó. Vì thế, nó chủ động nhảy chồm chồm, chân trước bám vào người Đường Viễn, hai chân sau đảo loạn trên mặt đất, cái đầu nghếch lên, nhe răng muốn tợp cho mèo Mun một cái.

Đường Niệm “Hắc hắc” cười một tiếng, híp mắt nói: “Tốt lắm Tia Chớp!”

“…” Đường Viễn bị Alaska nhảy lên làm cơ thể nhoáng lên một cái, còn không kịp nói chuyện, mèo Mun liền nổi giận. Nó đem móng vuốt nâng đến độ cao nhất định, dọn xong tư thế, chờ đầu Tia Chớp nhảy đến gần liền tung móng vuốt tát thật nhiệt tình… Sau mấy lần nhảy lên xuống, giữa đỉnh đầu Tia Chớp rõ ràng đã thiếu mất một dúm lông, mũi cũng xước vài vệt.

Tia Chớp càng bị tát lại càng hăng máu hơn. Nó liên tục nhảy chồm chồm như không biết mệt. Đôi khi nó còn hướng mèo Mun củng củng cái mũi, cái đuôi xù cũng đảo loạn. Nhìn kiểu gì cũng thấy nó có chút hưng phấn quá rồi.

Đường Niệm: “…”

Đường Viễn: “…”

“Ha ha ha…” Đường Niệm nhìn một hồi không nhịn được nữa phá ra cười, bàn tay điên cuồng vỗ cửa, kêu lên: “Ha ha ha, Tia Chớp bộc phát bản năng chiến đấu rồi. Nhìn cái đầu nó kìa, trụi một mảng, nhìn ngố không chịu được, ha ha ha…”

Đường Viễn cũng không tốt hơn chỗ nào, đứng ở cửa cười nghiêng ngả, một bên thở một bên can ngăn: “Cả hai đừng làm rộn, ha ha ha…” Cười một hồi, cơ thể hắn thoát lực, bị Tia Chớp đẩy ngã xuống thảm. Mèo Mun từ trong ngực hắn lao ra, “Ngao” một tiếng, nhảy trên sàn nhà vài cái liền phi thẳng tới đầu Tia Chớp, mông trầm xuống, ngồi vững vàng như núi.

“?!!!!” Bất thình lình bị tập kích, Tia Chớp cũng nổi giận, lúc này điên cuồng lắc đầu y như trống bỏi, nhanh chóng vươn hai chân trước chụp lên đầu tìm cách đẩy mèo Mun ra.

Mèo Mun rõ ràng cũng đang chiến đấu vô cùng hăng say, nó vươn vuốt quắp chặt vào lông da của Tia Chớp, miệng không quên vừa gào vừa cắm. Thiên tính của động vật nhắc nó rằng, nếu không cùng con chó mập này đấu một trận quyết tử, về sau ở địa bàn này, nó làm sao có thể xưng vương, xưng bá được?

Vì thế, anh em Đường Viễn được xem tường thuật trực tiếp màn ‘miêu cẩu đại chiến’ vô cùng phấn khích, cười sái quai hàm, lăn qua lăn lại trên thảm mà cười gần chết.

“Ba ——” một tiếng bạo vang, đang nằm bò trên thảm cười đau sốc hông, hai anh em giật mình vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Tia Chớp lăn mình đè lên một gói Cadic vị thịt nướng to, quay đầu trừng mèo Mun vốn bắt cái đuôi xù của nó đã bị bắn thẳng ra xa. Mèo Mun nhanh chóng lật người hạ cánh an toàn, ánh mắt long sòng sọc giận dữ nhìn Tia Chớp, rồi sững lại, chăm chú nhìn nhìn những miếng Cadic bật tung dưới chân nó. Sau đó nó lao thẳng đến chỗ Tia Chớp, dùng móng vuốt nhanh chóng đẩy vài miếng Cadic lên trên người Đường Viễn, quay mông lại với Tia Chớp, bắt đầu nhai “rộp rộp” món ăn vặt, miệng còn không quên “meo meo” đầy thoải mái.

Tia Chớp: “…”

Đường Viễn: “…”

Đường Niệm hoàn toàn chịu phục, bị con mèo đen này chọc cười đến đau bụng, một câu nói đầy đủ cũng nói không nên lời.

Tia Chớp mò lại gần, ngửi ngửi đuôi mèo Mun, củng củng cái mũi, lại cúi đầu đi ngửi gói Cadic, mắt đột nhiên sáng ngời, không đợi Đường Viễn nói “Không được”, nó nhanh chóng “Rốp rốp rốp” mà đem toàn bộ phần Cadic còn lại nuốt hết vào trong bụng.

Đường Viễn: “…”

Tia Chớp ăn đặc biệt cao hứng, cái đuôi to ngoáy tít, còn đem những gói Cadic khác trên sàn đẩy đến gần hai anh em, hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn Đường Viễn, kia ý tứ thực rõ ràng —— cho em thêm một gói nữa đi.

Mèo Mun thì tức điên lên rồi, con cẩu thối kia còn dám tranh ăn với nó, lại còn định xin thêm, thế này thì còn gì là uy phong của nó nữa, lập tức xù lông, dựng đuôi lên, sử tất cả thủ đoạn, binh lách cách bàng, lại xông lên đại chiến với Tia Chớp một chập nữa.

“… Sự tình chính là như vậy.” Đường Viễn sờ sờ đầu mèo Mun, nhìn Đường Niệm, cố gắng thuyết phục: “Anh, nhà bạn học của em ở khá xa, mưa lớn như vậy thật sự không có cách nào mang mèo Mun về nhà, mà sắp tới nghỉ lễ quốc khánh rồi, mình nuôi nó một thời gian nhé? Mèo Mun rất nghe lời anh ạ!”

Đường Niệm tỏ vẻ suy nghĩ nhìn hắn, hừ hừ hai tiếng, nhướng mày hỏi: “Thật sự?”

“Thật sự thật sự, em cam đoan không lừa anh!”

“Quên đi.” Đường Niệm vốn là cố ý tỏ vẻ như vậy, muốn hưởng thụ cảm giác em trai làm nũng, năn nỉ mình. Nay mục đích đạt thành, cậu đưa tay sờ sờ đầu Tia Chớp, nhìn thấy nó vẫn đang ngoắc ngoắc đánh giá bộ dáng mèo Mun, ho khan nói: “Tia Chớp, hai đứa từ nay sẽ sống chung với nhau. Mày lớn hơn mèo Mun, về sau phải bảo vệ, chăm sóc, ở chung thật tốt với nó, biết không?”

Đường Viễn híp mắt bất đắc dĩ, tâm nói ‘mèo Mun năm nay đã 16 tuổi, trước kia đã cùng mình xuất sinh nhập tử biết bao nhiêu lần ở xóm nghèo, coi như là một con mèo có linh khí, bản lĩnh. Mà Tia Chớp bây giờ còn chưa được mười tháng tuổi, bản tính lại hiền lành, không cần nghĩ đều có thể biết nó về sau kiểu gì cũng thành “người hầu lớn” của mèo Mun mà thôi’.

Hiện giờ Tia Chớp chuyện gì cũng không biết, nó lắc lắc cái đuôi to, đi qua cọ cọ vào cánh tay Đường Viễn, rồi tiếp tục nghiêng đầu vô cùng khờ dại đánh giá mèo Mun.

Mèo Mun liếc mắt nhìn Tia Chớp một cái, nhảy lên trên bàn trà, ngậm một gói Cadic khác, cái đuôi dựng cao cao, ánh mắt đầy kiêu căng, chậm rì rì mà đi đến trước mặt Tia Chớp thả xuống, lại chui vào trong ngực Đường Viễn xoay xoay một hồi, nhô đầu ra từ cổ áo, híp mắt suy nghĩ tỏ vẻ đánh giá Tia Chớp.

Tia Chớp: “! ! !”

Đường Niệm vui vẻ: “Hắc, mới vừa rồi còn đánh nhau loạn cả lên, giờ đã thành bạn tốt.”

Cậu nhanh chóng đem túi Cadic trước mặt Tia Chớp cầm lên, cười nói: “Tuy nhiên, món này không thể thường xuyên ăn. Đây được coi là thức ăn rác, ăn nhiều sẽ được vào viện tiêm vài mũi đó.”

Đường Viễn sửng sốt, cười đến ánh mắt đều cong, hắn sớm biết tính nết của mèo Mun, từ nhỏ đã kiệt ngạo bất tuân, chỉ dính mỗi hắn. Khi còn ở BOF, trừ hắn ra, bình thường mèo Mun sẽ luôn trưng ra cái bộ dáng cảnh giác, gườm gườm kháng địch với tất cả những sinh vật xung quanh.

Nhưng xem ra hôm nay, Tia Chớp lại ngoài ý muốn được mèo Mun công nhận, hai đứa nó có thể trở thành bạn bè với nhau là rất tốt. Dù sao Đường Viễn đã hạ quyết tâm muốn cho mèo Mun sống cùng mình ở Đường gia.

Về phần Cố Viêm bên kia…

Đường Viễn vuốt huy chương Tuyết Lang trên cổ mèo Mun, híp mắt, trong lòng đã có tính toán.

Ăn xong cơm chiều, Đường Niệm thu thập xong bàn ăn, pha một cốc sữa nóng, hướng phòng ngủ hô: “Tiểu Viễn, đi tắm rửa! Em cũng tẩy qua cho Tia Chớp và mèo Mun luôn nha. Tắm xong thì uống sữa nhé, anh để trên bàn trà này.”

Đường Viễn đang ngồi trước đàn piano, “Vâng” một tiếng đáp lại, nghiên cứu một nhạc phổ, khóe môi mang theo một nụ cười thản nhiên.

Mèo Mun cùng Tia Chớp nằm trên thảm lông dê bên cạnh. Tia Chớp ngậm món đồ chơi của nó, mở to mắt nhòm nhòm mèo Mun, chỉ cần nhìn thấy mèo Mun híp mắt lại liền bật người dùng cái mũi đi củng nó, kiên quyết không cho nó đi ngủ. Mèo Mun nổi giận, giơ vuốt ra vỗ mặt Tia Chớp một cái, “Ngao ngao” cảnh cáo miễn làm phiền.

Tia Chớp lắc lắc lỗ tai, phóng quả bóng trước chân mình, thè lưỡi ra thở hổn hển một hồi. Sau đó nó khoanh chân, mãnh liệt cắp mèo Mun đặt vào trong lòng mình, củng củng, rồi rúc đầu sát vào người mèo Mun, nhắm mắt lại, cái đuôi to cuộn lại che mũi, an ổn ngủ.

Mèo Mun cũng không giận, chọn một cái tư thế tương đối thoải mái, ôm quả bóng của Tia Chớp vào lòng, cũng cuộn người ngủ.

Đường Viễn khép lại nhạc phổ, nhắm mắt, sau đó ngón tay thon dài lướt qua bàn phím đen trắng. Cổ tay đột nhiên dừng lại, ngón giữa nhấn vào một phím đàn, tiếp đó hai tay của hắn như nhảy múa, một khúc nhạc du dương từ mười ngón tay róc rách chảy ra, như nụ hoa đợi chờ mùa xuân đến đua nhau khoe sắc thắm, lại giống như khi vạn vật hồi phục vui sướng. Những tiếng nhạc cao thấp giao hòa, du dương uyển chuyển, mang theo hạnh phúc khó hiểu, lạc thẳng vào trái tim khiến bất cứ ai cũng phải dừng lại chăm chú lắng nghe.

Hòa với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên có vẻ phá lệ thanh xuân mà đường hoàng, tiếng thanh thanh tích tích, phảng phất mang theo vô tận ấm áp cùng bừng bừng năng lượng của sinh mệnh, làm Đường Niệm nhất thời sửng sốt, thất thần.

“Treo máy rồi hả?” Văn Suất đang chơi game Hồng Phiến, nhịn không được nâng cao đề-xi-ben rống lên, không hề hình tượng mà mắng: “Ông đắp mộ ở đó à, Một người một tòa mộ phần, cậu động ngay cho tôi! Lão tử một mình gánh không được con boss này! Tiểu Tuyết Cầu cứu mạng!”

[Ly tuyết ca]: “Đây đây, Thiên Thiên, cậu xem có phải tên boss này quá yêu nghiệt hay không mà linh hồn nhỏ bé của mộ phần đều bị câu đi rồi?”

[Nhị thiếu cuồng bá suất tổng công]: “Ân, ta có đẹp trai mị hoặc lắm không? Tiểu thụ giác ngộ đi, nhanh đến đây, ha ha.”

[Một súng kháng thiên hạ]: “Bà cô của tôi, ngài có thể phân biệt thời điểm mà bộc phát tính hủ nữ gì đó không hả? Lão tử thành thụ đã đủ lắm rồi nhá]

[Một người một tòa mộ phần đều chôn]: “Đến đây đến đây! Tiểu tuyết thêm trạng thái cho tôi! Một súng, cậu căn chuẩn cho tôi … Hắc hắc hắc, em trai tôi vừa chơi đàn piano, mọi người không nghe thấy à?”

[Nhị thiếu cuồng bá suất tổng công]: “Ai? Ta mới vừa rồi còn tưởng cậu bật nhạc không lời chứ, em trai đàn? Hay như vậy, học âm nhạc sao?”

[Ly tuyết ca]: “Oa không phải chứ? Ta chưa gặp vương tử chơi piano bao giờ. Cầu kết giao! Ta đi, Một súng hôm nay bắn cũng quá chuẩn đi? Ta hôm nay xém chết mấy lần rồi đó.”

[Một súng kháng thiên hạ]: “Sao hỏi ta? Xin người nhìn huyết của boss đi, tung vài chưởng lan gần ngỏm là may rồi. Ta trước tiên khuyên hai người bỏ ý định gặp người ta đi. Mộ phần huynh chính là một tên ‘đệ khống’, hai người mà đánh chủ ý đến em trai hắn, kiểu gì mỗi ngày sẽ bị ‘chơi’ đủ đó!”

[Ly tuyết ca]: “Cắt”

[Nhị thiếu cuồng bá tổng công]: “Cắt”

[Một người một tòa mộ phần đều chôn]: “Over! Hôm nay ai số đỏ? Đi nhặt trang bị.”

[Nhị thiếu cuồng bá tổng công]: “Ta sờ … Cái đệch, lại là Một súng …”

Mọi người hướng Đường Niệm và Văn Suất cùng so ngón giữa, tại thi thể boss đánh nháo thành một đoàn.

Dưới lầu, Cố Viêm ngồi trong xe, từ từ nhắm hai mắt, khóe môi hơi hơi câu cười, ngón trỏ gõ nhẹ tay lái theo tiếng đàn piano du dương, nhẹ nhàng, thẳng đến khi tiếng đàn tán đi, chỉ dư âm thanh của mưa đêm, tí tách, tí tách.

Cố Viêm nới lỏng cà vạt, lấy ra điếu thuốc, rút hai cái, quay cửa kính xe xuống, rồi duỗi tay ra với một hòm hình vuông trên ghế phó lái, mở cửa xuống xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play