Đến lớp thì luyên thuyên chuyện tối qua, nó nhắc lại mà thấy kinh, tên đó thật trơ trẽn.
Cho đến khi cô giáo bước vào lớp, thông báo về lịch thi vào lớp 12, chính
xác là tuần sau sẽ thi@@ cả lớp lo lắng, ủi sìu. Giờ phải vùi đầu vào
sách vở ôn thi, nhanh thật. Chả mấy chốc mà thi đại học! =.=
Bây giờ, với lực học “siêu nhiên” của hắn, hắn có thể thi đỗ ngay và lúc đó, nó
sẽ phải lấy hắn như đã hứa. Thực ra, nó yêu hắn lắm, muốn lấy hắn lắm,
nhưng như thế thật vội vàng. Dù cả trường đã biết hắn với nó đang yêu
nhau, nhưng nó vẫn chưa ý thức được việc sẽ lấy hắn. Nó suy nghĩ một lúc rồi lại cặm cụi vào vở viết viết.
Ra chơi….
Hắn tìm gặp nó. Nó cũng ngoan ngoãn đi theo.
Rồi cái thân hình to khỏe kia như sưởi ấm trái tim nó, ôm lấy nó, nhẹ nhàng. Giọng nói dịu dàng đến đê mê:
- Nhược Hi, ngày mai, theo anh tới bệnh viện.
Nó ngơ ra nhìn hắn. Đôi môi mềm mại kia đang nở nụ cười:
- Anh có chuyện gì sao? Dạo này yếu ốm à?
- Không. Mai là ngày anh sẽ không phải dùng thuốc nữa. Em đi với anh?
Nó ôm chầm lấy hắn, cười vui:
- A…. Vậy sao??? Em sẽ theo anh tới bệnh viện, chờ anh.
Hắn nhếch môi cười, thọc tay vào túi quần, để mặc cho nó sờ soạng mái tóc:
- Em biết chắc anh làm được đúng không?
Gật đầu…
- Vậy. Anh có thể làm điều đó sớm hơn?
Nó ngưng lại. Cười. Rồi gật đầu…
- Yêu anh lắm đúng không?
Gật đầu…
- Anh sẽ cho em bất ngờ. Sau khi chúng ta thi xong.
Lại gật đầu…
Nó thật sự thích hắn quá… yêu hắn quá… Hắn quả thực đẹp trai… lãng mạn,
tình cảm, nhẹ nhàng, dịu dàng, ga lăng… Nói chung là một người đàn ông
tuyệt vời… Nó thề, nếu có kiếp sau… Nó sẽ tiếp tục yêu hắn, dù hắn thế
nào đi nữa…
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!
Tới sáng hôm sau, nó theo hắn tới bệnh viện… CHờ hắn…
Cho tới khi hắn bước ra, một con người khỏe mạnh trước mặt nó, người mà nó
yêu, người mang cho nó hạnh phúc, một thiên thần mà ông trời ban tặng… “ Anh ấy đã khỏe trở lại!^^” Điều đó làm nó rất vui.
Ra khỏi viện, hắn kéo nó lên xe rồi đưa đi ăn. Đó là ngày cuối mà nó với hắn tạm thời không gặp nhau để chú tâm ôn thi vào lớp 12. Hai đứa hẹn nhau sẽ nhắn
tin thường xuyên, gọi điện mỗi ngày một lần (hắn gọi)… Nó mỉm cười chấp
thuận…
Nếu không làm vậy, nó sẽ nhớ hắn phát điên lên mất…
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!
Sáng ngày cuối cùng,mấy hôm nay hắn nhắn tin ít hơn, không gọi điện. Hóa ra, hắn cũng rất chăm chỉ, còn nó thì đang lười vì nhớ hắn. Đọc 1 quấn
sách, làm mấy bài tập rồi đôi mắt lại liếc qua chiếc điện thoại… Mãi mà
hắn chưa nhắn tin. Nó nằm dài ra bàn, thở dài.
Nó nhớ hắn…
Ting!
Giật mình….
Liền tiện tay với cái điện thoại, đôi môi nó nhếch lên vui sướng… là tin nhắn từ hắn…
“Nhớ em phát điên.”
Tin nhắn của hắn làm nó xao xuyến quá, nó nhanh nhẹn trả lời lại.
“Sao không gọi cho em? Giờ còn kêu gì? Cũng tại anh bắt em về nhà bố mẹ ôn bài.”
Tin nhắn gửi đi…và nhanh chóng có tin nhắn đến từ hắn.
“ Gặp nhau nhé?”
“Được. Ở đâu?”
“Xuống nhà đi.”
Nó vứt ngay điện thoại lên giường, tiện tay với chiếc áo lông ấm áp, khoác lên người rồi chạy xuống mở cửa.
Gió nhè nhẹ…
Hắn mặc chiếc áo khoác cao cổ, đứng dựa vào thành xe ô tô, khóe miệng mỉa cười.
Nó rất mừng vì được gặp hắn, mấy hôm không gặp mà nhớ kinh khủng, còn chưa được 1 tuần, thế này thì không thể rời hắn được nữa. Nó chạy nhanh về
phía hắn, ôm chầm lấy người yêu thương.
- Em nhớ anh!!!
- Nha đầu, mai thi rồi. Ôn được nhiều chưa?
Nó giận khi hắn nói câu đó, buông đôi tay đang ôm hắn:
- Nhiều lắm. Anh tới đây chỉ hỏi chuyện này thôi à? Vậy em vào nhà.
Nó bước được hai bước chân thì hắn lôi lại, đôi tay vòng qua eo, ôm lấy
nó. Nhẹ nhàng nâng đôi tay của nó thọc vào túi áo cho ấm, sáng nay khá
rét… thời tiết thật thất thường…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT