Hắn tiện tay đưa miếng Lê vào mồm nó, rồi lại cầm bút làm bài. Nó nhai,
thật là mát!!!!! Cơn bực của nó cũng chìm xuống, chỉ nhìn lướt hắn rồi
lại cắm đầu vào học.
Đến tối, ông quản gia Lam mời nó ở lại dùng
bữa, nó một mực từ chối. Nhưng bắt gặp ánh mắt sắc nhọn như hăm dọa của
Minh Vũ, nó bắt buộc phải đồng ý ở lại ăn cơm! Nó sợ cái chiêu thức: “Bế lên giường” mà 3 tuần qua nó phải chịu đựng lắm rồi.
Dọn cơm ăn… Chỉ có hắn và nó ngồi ăn với nhau, quản gia và 2 cô hầu không được phép dùng bữa cùng hắn. Hắn ngồi im lặng mà gắp thức ăn, hắn chẳng nói gì
cả. Cả bữa ăn, nó chỉ nhìn hành động của hắn, nó bỗng thấy hắn trở nên
cô đơn lạ thường. Mỗi bữa ăn, hắn đều ăn một mình như vậy sao?
Hắn tiện tay gắp thức ăn thả vào bát nó, giọng lạnh lùng:
-
Đừng có ngồi đó mà nhìn.
Nó bỗng gật đầu, rồi lấy đũa gắp miếng thịt mà hắn vừa bỏ vào bát nó. Hắn
thật sự rất quan tâm đến nó, trái tim nó có hơi rung động và thương hại
hắn. Hắn chỉ có một mình, trong căn nhà to như lâu đài, không ai khác.
Cả bữa ăn, nó cũng chẳng nói câu nào, thật tẻ nhạt quá. Khác hẳn với nhà
nó, anh Hi Phong với nso thì cứ cãi nhau trong giờ ăn cơm, bố mẹ thì bàn chuyện phiếm, lại còn nghe thấy tiếng ti vi. Còn bên nhà hắn thì không. Không một tiếng nói trong bữa cơm, chiếc tivi màn hình phẳng không hề
bật.
Ăn xong, nó dọn bát, cô hầu bảo nó ra để cô ấy rửa bát, nó năn nỉ mãi, nhwung cuối cùng đành bó tay mà ra ngoài ngồi với hắn.
Hắn lại học rồi. CHăm quá nhỉ. Nó cũng lấy sách vở ra làm một số bài tập.
Rồi nó lại ra ngồi xem tivi 1 mình, để hắn học. Chuyển kênh, chuyển kênh,
rồi lại chuyển kênh, chẳng có kênh nào hay hết. Nó bực mình ấn nút tắt
rồi ngồi co mình trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ, 9 rưỡi. Ngày mai nó được nghỉ sáng, lại đi học chiều nên nó vẫn ngồi nán lại nhà hắn. Nó đưa mắt nhìn, tay hắn vẫn cầm bút và đưa trên trang giấy, nhiều lúc, hắn cũng
rất đáng thương, nhiều lúc cũng khiến nó rung động một phần, nhiều lúc
làm nó bực, nhưng bây giờ, nó chẳng thấy gét hắn như trước kia. Giận
hắn, lườm hắn, gắt với hắn, lơ hắn, chẳng qua là thói quen thôi! Nó cứ
ngồi trên sô pha, cười một mình mà đôi mắt vẫn nhìn hắn. Dù gì, hắn cũng là ân nhân cứu mạng nó những 2 lần liền cơ mà.
Nó hơi hơi mơ màng…
Nhưng vẫn cảm nhận có người nào đó ngồi cạnh mình, tiếng sáo vang lên êm như
ru ngủ, tiếng sáo đó hay chưa từng, như hình như có chứa một nỗi niềm
nào đó… nhưng nghe rất hay… tiếng sáo đó làm nó thiếp ngủ.
Hắn
thấy nó ngủ, thổi nốt 2 nốt nhạc rồi bỏ cây sáo xuống bàn kính, đầu nó
cứ đung đưa bên này rồi qua bên kia. Hắn nhẹ nhàng đẩy cái đầu nó vào
vai hắn, nó cảm nhận được chỗ dựa vững chắc, ngủ ngon lành hơn. Hắn ngồi nhìn ngắm nó, nó đẹp vô cùng. Không thể tả nổi. Bên cạnh hắn lúc này
đây là đứa con gái người Trung Quốc mà hắn căm gét nhất, lại là người
con gái làm hắn rung động, là người con gái có hôn ước với hắn từ bé…
nhưng… đứa con gái không hề thích hắn, một cảm giác rung động cũng
không… Hắn thấy tim mình đau nhói… Còn căn bệnh của nó nữa, nó sẽ phải
làm sao? hắn biết nói gì với nó về căn bệnh ung thư máu đã đến giai đoạn 2, cần nhập viện? Hắn phải làm sao đây?
Lần đầu tiên, một giọt nước mắt trên khuôn mặt điển trai của hắn xuất hiện…
Sáng sớm hôm sau… nó mơ màng tỉnh giấc…
Nhìn xung quanh… hóa ra là hôm qua nó vẫn chưa về nhà mà ở nhà hắn.
Và nó bắt đầu để ý đến cái nó “tựa” vào từ tối hôm qua…
Một thân hình to khỏe, rắn chắc của một người con trai đã cho nó bờ vai khi ngủ… CHính là Minh Vũ… Nó rời khỏi vai hắn, rồi nhìn hắn…
Đôi
tay hắn khẽ run run… có lẽ, cả đêm qua đã tê lắm khi đưa cái vai cho nó
tựa… Nó đặt tay mình lên mu bàn tay hắn… khuôn mặt hắn như thoải mái hơn nhiều so với lúc trước, nó cười. Hihi… Minh VŨ đâu phải ác quỷ gì đâu?
Chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài khiến người ta tưởng chừg như vậy!^^
Cạch!
Nó giật mình nhìn ra cửa, kêu to lên:
-
Bố!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng của nó đánh thức hắn. Đôi mắt hắn nhìn xuống bàn tay, tay nó đang nắm
trọn tay hắn, hắn bất giác cười. Nó ý thức lại được, liền quay đầu nhìn
hắn:
-
Cậu tỉnh rồi à?
Nó nhớ đến bàn tay của mình, liền thu lại ngay…
Bố nó cười:
-
Haha… bố tưởng con ở đâu qua đêm, lo lắng quá nên mới vào thử nhà con rể
tương lai, thì thấy con với nó đang thân mật quá! Bố xin lỗi!
Mặt nó đỏ như quả gấc:
-
Thân mật gì chứ ạ?
-
Con gái, chẳng phải, vừa rồi con nắm tay con rể của ta còn gì, lại còn cười với nó, trước đấy, con còn dựa vào vai nó ngủ ngon lành thế cơ mà! Bố
xin lỗi!!!!
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT