Lạc Dĩ Mạt xoa xoa thái dương, cảm giác sau khi say thật là khó chịu, điện thoại di động cũng không biết đã bị hắn ném đi đâu rồi, tiện tay tóm lấy cái đồng hồ ở đầu giường xem giờ ——
Quá trưa rồi ư? Từ khi đặt chân vào cái trường chết tiệt này đến nay, chưa bao giờ hắn ngủ ngon như vậy.
Lạc Dĩ Mạt duỗi lưng một cái, muốn đi tắm chút nước nóng cho thoải mái. Ánh mắt đờ đẫn quét khắp giường rồi đột nhiên dừng lại trước một thứ lẽ ra không nên có trong phòng của hắn.
Trên ra trải giường nhàu nhĩ có những vết đỏ thẩm tựa như máu khô đâm thẳng vào mắt hắn.
Không dám tin những gì đang nhìn thấy, hắn vội kéo bật ra giường lên. Sau một hồi quan sát, quả nhiên đáp án không sai.
Lạc Dĩ Mạt lấy tay vò rối tóc, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng......
Hắn đã đến chỗ Khước Diệc Phiền uống rượu, sau đó, hình như hắn có lôi lôi kéo kéo ai đấy về phòng mình. Còn sau đó nữa … thì sao nhỉ?
Đột nhiên, kí ức ùa về như một đoạn phim ngắn tua nhanh trong đầu hắn......
Hắn nhớ mang máng, có một cô bé rất đáng yêu đứng ở trước trường hắn suy tư. Một lúc sau, hắn đi đến trước mặt cô bé, rồi cô bé liên tục hỏi hắn về cái chỗ gì đấy mà cô ta muốn tới. Tiếp theo, ham muốn trỗi dậy khống chế mọi suy nghĩ, hắn liền dẫn cô bé đáng yêu trở về phòng mình, sau một màn vật lộn, hắn phát hiện cô bé là… nam. Tiếp sau đó thì… hắn đã ôm người con trai ấy và…
Ôi trời! Hắn cho rằng mình đang mơ!
Nhưng rõ ràng là đã người từng nằm bên cạnh hắn. Vết máu khô trên ra trải giường cũng không phải của hắn, cùng những kí ức rất trùng khớp kia chứng tỏ tất cả không phải là mơ.
Lạc Dĩ Mạt không còn sức lực nằm bẹp xuống giường. Thật là, vì dồn nén quá lâu nên …
Mà…, hắn còn nhớ bản thân từng nói sẽ không bao giờ ôm con trai kia mà. Uống say thì đổi tính ư? Nhưng hắn cũng nhớ rất kỹ, lúc ôm người ấy, hắn vô cùng tỉnh táo, đâu có giống say. Trời ạ, rốt cục hắn làm sao thế này?
Ôm đầu rên rỉ một hồi rất lâu, sau khi moi móc hàng triệu lý do để ngụy biện cho hành vi của bản thân, cuối cùng một tia sáng cũng lóe lên trong đầu hắn.
Đó hẳn là một người con trai rất xinh đẹp! Lạc Dĩ Mạt cười yếu ớt đứng lên.
Người ấy đứng giữa trời tuyết, áo khoác rất rộng bằng vải kaki, chiếc khăn quàng màu sẫm quấn quanh cổ áo cao kín đáo, mái tóc mềm ép sát vào gương mặt, ngỡ ngàng nhìn ngắm những tầng lầu của Phong Dương. Khoảnh khắc ấy, trong tim hắn, chợt xuất hiện hai chữ “thiên thần”.
Thiên thần? Lạc Dĩ Mạt tự cười mình. Một danh từ không thể quê mùa hơn!
Thế nhưng, người ấy thực sự rất giống một tiểu thiên sứ......
Kỳ lạ, hắn nhớ là mình đã uống rất nhiều, sao có thể hồi tưởng rõ ràng như vậy? Hắn có thật sự là đã say không?
Lắc mạnh đầu, Lạc Dĩ Mạt quyết định nên quên đi, tóm lấy một chiếc khăn, Lạc Dĩ Mạt hướng thẳng vào phòng tắm.
Nhưng… Tại sao ôm con trai lại có thể thoải mái như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT