An Dương là kẻ chuyên môn xuất hiện vào những lúc không ai ngờ tới.
Giữa giờ ăn trưa, khi cánh cửa trước mặt mở toang, cũng là lúc ba đôi đũa không hẹn mà cùng nhau rơi xuống.
“Chào, Nhược Triệt!” An Dương tươi cười chào hỏi.
“Chào......” Ân Nhược Triệt lịch sự đáp lại, lập tức nhận được cái trừng mắt trách móc của Lạc Dĩ Mạt.
An Dương cười vui vẻ ngồi xuống bên cạnh bọn họ. “Cậu đã uy hiếp hiệu trưởng phải không?”
“Lão già đó nói cho ông biết à?” Lạc Dĩ Mạt hỏi.
“Không phải.” An Dương lắc đầu. “Tôi đoán vậy thôi, gần đây ông ta cứ lẫn tránh tôi, hành động đó ít nhiều cũng để lộ vài điều. Ví dụ như, Lạc gia chẳng hạn.”
Lạc Dĩ Mạt khẽ nhún nhún vai, tỏ vẻ thừa nhận.
“Cậu thật sự không xem tôi ra gì.” Dứt lời, An Dương lại bật cười thành tiếng, không chút tức giận.
“Không sao cả. An Dương tôi ghét nhất là đâm sau lưng kẻ khác, cậu lại dám đâm sau lưng tôi một dao! Tuy nhiên tôi không quan tâm, bởi vì lần này là do tôi có lỗi trước, vì vậy coi như chúng ta hòa nhau. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ đấu với nhau như những người đàn ông thực thụ.”
“Không có hứng thú.” Lạc Dĩ Mạt đưa đôi đũa khác cho Ân Nhược Triệt, tiếp tục dùng bữa.
“Ngay từ đầu tôi đã không chấp nhận trò tranh giành vớ vẩn của ông. Tất cả đều do ông tự nói ra thôi. Tôi không bao giờ rời xa thầy ấy, cho nên dù cả trả giá thế nào, tôi cũng không cho ông cơ hội.”
“Cậu thiếu tự tin à?” Lời nói của An Dương khiến cho đôi đũa trong tay Lạc Dĩ Mạt đột nhiên run lên rồi hạ xuống. “Cậu nói Nhược Triệt yêu cậu, vậy cậu còn sợ cái gì? Cậu sợ không thắng nổi sức hấp dẫn của tôi ư? Hay là, lo sợ tình yêu của hai người không đủ bền chặt?”
Khước Diệc Phiền thầm huýt sáo trong lòng. An Dương thật đúng là nhân vật lợi hại, từng câu từng chữ không chỉ ác độc mà còn đánh trúng tâm lý của Lạc Dĩ Mạt.
“Ông muốn nói gì thì nói!”
Cho dù An Dương có nghĩ hắn nhu nhược cũng không sao. Hắn vốn không muốn tham gia trò chơi liều lĩnh ngu ngốc ấy. Thế nhưng, khi ba chữ “thiếu tự tin” thốt ra từ miệng của An Dương, lại khiến lòng hắn vô thức cuồn cuộn phong ba.
“Nhược Triệt, ngày hôm nay có buổi triển lãm tranh, là buổi triển lãm cá nhân của thầy Thiển Thanh.” An Dương hướng mắt về phía Ân Nhược Triệt.
Ân Nhược Triệt không nói gì, nhưng không giấu được sự khát khao trong đáy mắt.
“Tôi sẽ không làm gì cả. Trước khi trời tối sẽ đưa cậu ấy về.” An Dương đứng lên, nhìn Lạc Dĩ Mạt nói.
“Lạc Dĩ Mạt, tôi rất tôn trọng một đối thủ như cậu, mong rằng cậu đừng khiến tôi thất vọng. Chỉ vì tôi muốn chúng ta cạnh tranh công bằng. Còn nếu xét về thủ đoạn… Nhóc con à, cậu nghĩ thủ đoạn của cậu có thể cao tay hơn tôi sao?”
Lạc Dĩ Mạt nhìn Ân Nhược Triệt, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Đi đi, nhớ về sớm một chút.”
“Tôi có thể đi sao?” Ân Nhược Triệt hỏi lại với đôi mắt long lanh.
“Ừ, có thể.” Lạc Dĩ Mạt quay đầu về phía An Dương, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói:
“Tôi tin ông không phải là loại người đê tiện. Né tránh không bằng quyết đấu. An Dương, tôi mong ông nói được làm được, Lạc Dĩ Mạt tôi chấp nhận lời khiêu chiến của ông, thế nhưng, tôi nói trước, cho dù ai thắng đi nữa, thì người kia cũng phải đồng ý chịu thua.”
“Quân tử giao ước.” An Dương bắt tay Lạc Dĩ Mạt. “An Dương tôi đã nói là làm.”
Cứ như vậy, Ân Nhược Triệt được phép rời khỏi vòng tay Lạc Dĩ Mạt và đi cùng An Dương.
An Dương quả nhiên giữ lời, sau khi dẫn anh đi xem triển lãm và dùng bữa xong là lập tức chở anh về.
Lúc quay về kí túc xá, tức thì đã bị Lạc Dĩ Mạt nghiêm túc kiểm tra.
Tiếp đến thì… bị hắn ta điên cuồng giày vò.
Đợi cho tất cả những cảm xúc mãnh liệt qua đi, Ân Nhược Triệt đột nhiên nhớ tới những lời của An Dương đã nói lúc lái xe đưa anh về.
‘ Nhược Triệt, trước giờ cậu luôn là thụ sao? ’
Nhìn thấy hai gò má ửng hồng cam chịu của anh, An Dương nói thêm.
‘ Khi đã thật lòng yêu thương ai đó, sao lại còn chú ý ai trên ai dưới! Nếu là tôi, tôi sẽ không ngại nếu phải ở bên dưới cậu...... ’
Ân Nhược Triệt đang rúc trong lòng Lạc Dĩ Mạt, chợt rụt rè lí nhí vài tiếng:
“Này… Dĩ Mạt… Không thể nhường tôi… ở trên… một lần sao?”
“Cái gì?” Quả nhiên, trên đầu liền vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Lạc Dĩ Mạt.
“Không có gì.” Ân Nhược Triệt rụt cổ như chú đà điểu con.
“Thầy còn chưa thỏa mãn sao?” Giọng nói của Lạc Dĩ Mạt càng lúc càng cao.
“Không…. Không phải đâu...... Là......” Ân Nhược Triệt vội vã lắc đầu.
“Thầy à, muốn làm tiếp thì cứ nói thẳng.”
“Thật sự không phải mà! Thật sự không phải...... A......”
Ngay khi Ân Nhược Triệt tưởng mình sắp ngất đến nơi, thì bên tai đã vang lên giọng nói ấm áp dịu dàng của Lạc Dĩ Mạt:
“Em không ngại đâu, nếu thầy muốn thì cứ nói......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT