“...... A......” Ân Nhược Triệt tận mắt nhìn thấy thứ to lớn kia mạnh bạo tiến vào trong mình. Cái động nhỏ không được báo trước nhanh chóng co rúm lại, vô tình xiết chặt lấy thân dưới của hắn.
“Không được nhìn đi chỗ khác! Thầy phải xem cho kĩ người đang ra vào trong thầy là ai!”
“Dĩ Mạt...... Ô ô...... Xin…. Xin cậu......” Ân Nhược Triệt đưa hai tay che kín mắt mình, nức nở.
“Không được khóc! Khốn kiếp, em không cho thầy khóc!” Lạc Dĩ Mạt la lớn, tốc độ cũng theo đấy nhanh lên.
“...... A... Aha... Không được... Không...... Ư a... A......”
“Nói cho em biết, thầy ở trong lòng An Dương có khóc thế này không? Nói cho em biết em sẽ không ép thầy nhìn nữa. Nói đi!”
“Không...... Không có...... A... Thực sự... Không có...... Dĩ Mạt...... Tôi không có...... A......”
“Mẹ nó!” Lạc Dĩ Mạt rút thân dưới của mình ra, xoay lưng anh về phía mình rồi thô bạo xông vào.
“Tôi...... Nhanh quá... Chết mất... A a...... Chậm lại......” Ân Nhược Triệt bị tốc độ của hắn khiến cho nấc lên.
“Thầy… Thầy đã hứa chỉ khóc vì em......” Giọng nói của Lạc Dĩ Mạt đột nhiên trở nên dịu dàng.
Ngay khi Ân Nhược Triệt tưởng như không thể kiềm nén được… Thì từ phía sau, một giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống hông anh.
Anh biết. Nó hoàn toàn không phải mồ hôi......
Khoái cảm sắp bộc phát của anh nhanh chóng bị tạt một gáo nước lạnh làm cho tan biến......
“Dĩ Mạt......?” Ân Nhược Triệt quay đầu nhìn ngắm gương mặt phía sau mình.
“Không được xoay người!” Lạc Dĩ Mạt đẩy mạnh một cái khiến anh hoảng loạn quay đi. Nhưng dần dần, tốc độ của hắn càng lúc càng chậm. Đến sau cùng, hắn ôm lấy lưng anh.
“Khốn nạn...... Tại sao...... Tại sao...... Thầy là tên ngu ngốc...... tên ngu ngốc chết tiệt......” Lạc Dĩ Mạt xiết mạnh vòng tay, vô thức nấc lên.
Thân thể run rẩy của Lạc Dĩ Mạt cũng từng giọt, từng giọt nước mắt rơi trên lưng anh cho thấy con người ấy đang đau đớn đến nhường nào.
Hổ thẹn, không nỡ, thương yêu… Trái tim của Ân Nhược Triệt vì hắn mà thắt lại.
Ân Nhược Triệt từ tốn xoay người ôm lấy vai hắn.
Lạc Dĩ Mạt lúc này đang gục xuống, khóc lóc chẳng khác một đứa trẻ.
“Dĩ Mạt...... Cậu đừng khóc......” Ân Nhượt Triệt kéo hắn ngồi xuống nắp bồn cầu, ngồi trước mặt mình. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi trên mặt hắn.
“Nghe này, Dĩ Mạt, An Dương không chạm vào tôi.”
“Thầy không cần gạt em......” Lạc Dĩ Mạt lắc đầu.
“Hắn chỉ cắn rách môi tôi thôi.” Ân Nhược Triệt thở dài. “Hắn cưỡng hôn tôi. Chỉ có vậy. Cậu không tin tôi ư?”
Lạc Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt đối diện.
“Là thật?” Lạc Dĩ Mạt thoáng chốc đã ôm chặt lấy anh. “Thật vậy sao? Thầy. Tốt quá! Thực sự tốt quá! Em đã đau lòng đến chết đi được. Chỉ hận không thể giết chết An Dương!”
“Tôi biết...... Xin lỗi vì khiến cậu lo lắng......” Lạc Dĩ Mạt ôm chặt đến mức như muốn nghiền nát hông anh. Thế nhưng, anh lại thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai người cứ như thế ôm nhau rất lâu. Sau khi tâm tình của Lạc Dĩ Mạt đã tạm ổn định, Ân Nhược Triệt nảy ra một ý nghĩ không tốt.
Anh cúi đầu cầm thứ đàn ông đã mềm oặt của hắn vào trong miệng mình.
“Th...... Thầy?” Lạc Dĩ Mạt không dám tin, tròn mắt nhìn anh vuốt ve mình.
Ân Nhược Triệt nuốt lấy thân dưới của hắn, bộ dạng quyến rũ đến độ khiến dục vọng của Lạc Dĩ Mạt nhanh chóng trở lại.
Khi cảm thấy thứ ấy bắt đầu cứng lên, Ân Nhược Triệt liền ngồi lên người hắn, nắm lấy hạ thể của hắn, từ từ đưa vào trong người mình. Khi thứ ấy đã hoàn toàn tiến vào, anh mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Thầy….. thầy......?” Hô hấp Lạc Dĩ Mạt trở nên rối loạn. Đây là lần đầu tiên anh chủ động, cũng là lần đầu tiên họ ở trong tư thế thế này.
“Dĩ Mạt, nghe này, tôi chỉ vì cậu mà làm việc này. Những người đàn ông khác dù có tuyệt vời đến nhường nào, tôi cũng không để ý tới. Trong mắt tôi, chỉ có một kẻ xấu xa tên là Lạc Dĩ Mạt thôi......”
“Thầy......” Những lời không thể ngờ đến ấy lại thốt ra từ miệng Ân Nhược Triệt, Lạc Dĩ Mạt kích động hôn ngấu nghiến lấy môi anh. Đồng thời đè hông anh xuống, ra sức tiến vào.
Những tiếng rên rỉ đau đớn pha lẫn ngọt ngào cùng nhau vang lên.
…
“Có thể mở được sao?” Ân Nhược Triệt cúi đầu nhìn nhìn Lạc Dĩ Mạt đang cố mở cửa
“Nói thừa. Nhanh thôi mà!” Nói hết câu, cánh cửa đã mở ra. Lạc Dĩ Mạt liền thảy cho Ân Nhược Triệt một cái nhìn hàm ý “Thầy thấy chưa?”.
“Thật lợi hại......” Ân Nhược Triệt lên tiếng khen ngợi. “Trong nhà có đàn ông thật tốt!”
“Ngốc, thầy không phải đàn ông sao?” Lạc Dĩ Mạt cố gắng chỉnh lại ổ khóa.
“Tôi… không có ý ấy......”
Ân Nhược Triệt đỏ mặt.
Anh thừa hưởng tính hay quên của mẹ mình. Nhiều lần mẹ đánh rơi chìa khóa, bọn họ phải ngồi ở ngoài chờ cha về để mở cửa. Mỗi lần như vậy, mẹ anh đều thốt lên: Trong nhà có đàn ông thật tốt. Cho lên lúc nãy anh cũng vô thức bật ra.
“Được rồi, thế là xong. Hôm nay cứ tạm như vậy, mai sẽ thay ổ khóa khác.” Lạc Dĩ Mạt thử lại ổ khóa, sau đó quay lại nhìn người thanh niên vẫn đang đỏ mặt đối diện.
“Em biết, thấy đã xem em là ông xã yêu quý từ lâu. Được rồi, chúng ta vào trong thôi, bây giờ ông xã đang rất muốn âu yếm bà bã đáng yêu đây!”
‘ Cạch! ’ Một tiếng, cửa đã đóng lại, khiến tiếng la thảm thiết của Ân Nhược Triệt bị nhốt lại bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT