Câu nói của An Dương như một gáo nước lạnh, đem hắn giội đến tỉnh táo. Hắn tận đến bây giờ vẫn muốn trốn tránh chuyện của mình với Tống Chỉ Hi, thậm chí còn muốn để mặc kệ cho thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhưng An Dương lại đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
Sau khi hắn phun ra một hồi hùng ngôn tráng ngữ, An Dương lại nói, hắn không xứng đáng đi yêu Tống Chỉ Hi.
Cũng không để ý lời nói của An Dương có hay không khó nghe, trong đầu Khước Diệc Phiền chỉ đọng lại có một điều, lúc đó Tống Chỉ Hi ở ngoài cửa đã nghe thấy hết những lời tàn nhẫn vừa rồi của hắn……
Những lời kia quả thật vô tình, nhưng trong đó cũng có sự thật, bởi tình yêu của bọn họ giống như đàm hoa vừa nở, giây lát liền lướt qua. Hắn biết hắn không nên yêu, hắn biết hắn sớm nên buông tha tất cả, nhưng mà khi đã yêu, trái tim không biết từ lúc nào đã trao cho người khác, hắn muốn buông tay nhưng trái tim cố chấp lại không chịu……
Thống hận chính mình, thống hận bản thân sinh ra trong gia đình giàu có, nếu hắn chỉ lớn lên trong một gia đình bình thường, có lẽ tình yêu của bọn họ còn có chút hy vọng, nhưng là, Khước Diệc Phiền rõ ràng minh bạch, tình yêu này, một khi bị vạch trần, cha hắn nhất định sẽ bị dư luận đàm tiếu đến mức không sống được, hắn vốn không quan tâm kẻ khác nhìn mình như thế nào, hắn chính là chỉ không muốn làm cha mình thương tâm.
Thế nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy Tống Chỉ Hi phải đau lòng.
Vì sao, sao lại không có biện pháp nào lưỡng toàn cả đôi bề?
” Tống Chỉ Hi!” Hắn rốt cục tìm được cậu, trong sân bóng rổ của trường, Tống Chỉ Hi mờ mịt đứng một bên sân xem trận đấu, bốn phía, đều là bạn cùng lớp của cậu.
” Diệc Phiền?” Nghe thấy thanh âm, cậu nhìn thấy Khước Diệc Phiền mồ hôi đầm đìa. Không phải nói anh còn có việc sao, đã xảy ra chuyện gì?
Dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán sắp chảy xuống mắt, Khước Diệc Phiền vội vàng chạy qua. Ở dưới ánh mắt nhìn ngó của mọi người, hắn hung hăng ôm Tống Chỉ Hi vào lòng, cơ tay nổi lên chứng tỏ cái ôm của hắn có bao nhiêu phần sức lực.
” Kia, Diệc Phiền, anh làm sao vậy?” Mặt bị áp vào lòng ngực nam nhân, thanh âm hít khí bốn phía rõ ràng rơi vào trong tai, Tống Chỉ Hi có chút ngượng ngùng, đẩy đẩy nam nhân đang ôm cậu ngạt thở kia ra, vội vàng nói:” Mau buông ra, chỗ này toàn là người.”
” Chỉ Hi.” Không để ý đến giãy dụa của Tống Chỉ Hi, Khước Diệc Phiền chỉ càng siết chặt cánh tay. Ngực hắn phập phồng gấp gáp, thế nhưng hô hấp lại cảm thấy sung sướng, ngữ điệu Khước Diệc Phiền mang theo nồng đậm tị âm.
” Tôi cái gì cũng có thể cho em, chỉ có tình yêu là không được……”
Bàn tay nắm lấy quần áo nam nhân dừng lại, sau đó hạ xuống, tùy ý người kia một lần lại một lần siết chặt cánh tay, cậu lại không hề cảm thấy đau đớn, Tống Chỉ Hi giống như một con búp bê im lặng đứng, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên trên tràn đầy mây đen……
Giờ khắc này, cậu rõ ràng nghe thấy thanh âm nứt vỡ của trái tim mình, thanh thúy, cũng thật rõ ràng……
Vì sao, vì sao anh lại phải nói ra lời đó……
Cậu sớm biết bọn họ là không thể có kết quả, cậu cho đến tận bây giờ cũng chưa từng muốn xa cầu điều gì. Thế nhưng Khước Diệc Phiền lại một lần rồi lần nói sẽ không yêu cậu, mặc dù trái tim cậu rõ ràng cảm nhận được anh có…
Nhưng anh, vì sao, vì sao cứ muốn nói ra……
Vì sao phải, kết thúc mộng đẹp của cậu sớm như vậy……
Tống Chỉ Hi biết, giờ khắc này, tấm băng mỏng vốn luôn ở dưới chân bọn họ đã nứt một đường rất lớn……
Tình yêu này, nên sớm chấm dứt……
……
Trong lòng ôm hy vọng, Khước Diệc Phiền cứ nghĩ ngày tháng trôi qua vẫn có thể như cũ, bình thản mà khoái hoạt. Thế nhưng, ai cũng không thể biết trước chuyện sẽ xảy ra tiếp theo……
Tình yêu mà Lạc Dĩ Mạt luôn tự tin, là thứ đầu tiên chịu thử thách.
Thủ đoạn người Lạc gia dùng khiến Khước Diệc Phiền xem mà kinh sợ, Lạc Dĩ Mạt thôi học, cả đời Ân Nhược Triệt cũng bị hoàn toàn phá hủy, thế nhưng tình yêu của bọn họ vẫn kiên định như trước. Khước Diệc Phiền hâm mộ dũng khí ấy, cũng tận đáy lòng hy vọng bọn họ có thể bảo vệ được thứ tình yêu mà hắn chỉ có thể đứng xa mà ngưỡng vọng.
Thế nhưng, bọn họ lại chia tay.
Đến cả Lạc Dĩ Mạt, nam nhân kiên cường cùng tự tin không thể nghi ngờ kia cũng không thể làm được, Khước Diệc Phiền rốt cục cũng biết, trên thế giới này, không thể vĩnh viễn không có khả năng trở thành có thể.
Cho nên, hắn càng thêm quý trọng từng giây thời gian còn có thể cùng Tống Chỉ Hi bên nhau.
Thế nhưng cái gì phải đến rồi sẽ đến, rất nhanh, bọn họ đã trải qua quãng đời học tập của mình, phải bước vào xã hội.
Sau khi tốt nghiệp, Khước Diệc Phiền tiếp quản gia nghiệp, mà Tống Chỉ Hi cũng bắt đầu đi tìm việc làm.
Bọn họ cố gắng kiềm chế bản thân, ngẫu nhiên gặp nhau một vài lần, bình thường đến điện thoại cũng không dám gọi. Loại cuộc sống này đối với Khước Diệc Phiền mà nói là đúng là giày vò con người, vị trí của Tống Chỉ Hi ở trong lòng hắn đã không thể thay thế, cho nên hắn nhất định phải nghĩ ra một biện pháp hoàn mĩ nào đó, chấm dứt tình trạng thống khổ gần nhau trong gang tấc mà không thể gặp mặt này.
Hắn nhất định phải làm thật lặng yên không một tiếng động, phải làm sao cho không ai có thể phát hiện. Cha sau đi đem gia nghiệp lưu lại cho hắn đã lui về an hưởng tuổi già, đây thật là cơ hội ngàn năm một thủa, hắn nhất định không thể bỏ qua.
Bởi vì……
Nỗi nhớ của hắn, đã không thể giữ được nữa.
Chỉ Hi……
Thật muốn ôm em cùng ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT