Edit: Tiêu Dao Tử

” Tôi ở trong xe chờ anh, anh đi một mình đi.” Trữ Triêu Ca nói với An Dương bên ngoài cửa xe.

” Cậu có thể yên tâm sao? Để tôi một mình đi gặp cậu ấy? Cậu không sợ……” Hạ thấp người xuống, An Dương nói với người đằng sau cửa kính xe.

” Không sao cả, anh muốn làm gì thì cứ làm. Nhưng, sau đó tự mình nghĩ cách mà về, tôi không định đến đón anh đâu.” Cũng chẳng nhìn người kia lấy một lần, Trữ Triêu Ca đem áo khoác ngoài vứt ra đằng sau, nhắm mắt lại quay đi.

” Triêu Ca, vì cái gì tôi càng ngày càng cảm thấy cậu đáng yêu?” An Dương bật cười một tiếng. ” Chờ tôi, tôi rất nhanh sẽ trở về.”

Nếu nói giữa cậu và An Dương trong thời gian này có biến hóa gì đó, thì chính là bọn họ đã không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, mặc kệ quyết định việc gì, An Dương trước khi làm đều nói cho cậu biết, hoàn toàn không giống trước kia, lời nói của An Dương chính là mệnh lệnh, cậu vốn không thể trái lại mệnh lệnh của anh.

……

” Nhược Triệt.” Nếu nói tâm tình vừa nãy giống như một ngày trời trong nắng đẹp, thì bây giờ lại âm u đầy mây đen. Ân Nhược Triệt vốn đã gầy hiện tại nhìn thấy không khỏi có cảm giác cậu sẽ bị gió thổi bay. Lúc này, anh không khỏi cảm thán, trời cao vì cái gì nhất định phải tra tấn bọn họ đến vậy? Vì cái gì nhất định muốn bọn họ phải tách ra?

” An Dương, tại sao lại đột nhiên đến vậy?” Nụ cười của cậu cũng không còn giống trước đây, lúc nào cũng như mang theo ánh mặt trời, vô cùng sáng lạng.

” Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?” An Dương cẩn thận hỏi, hôm nay là ngày Lạc Dĩ Mạt kết hôn.

” Không biết a, nhưng nhìn anh ăn mặc trang trọng như vậy, chắc không phải anh muốn ra nước ngoài luôn không về nữa chứ?” Gãi gãi đầu, đây là điều duy nhất cậu có thể nghĩ ra.

” Đương nhiên không phải.” An Dương cười lắc đầu, xem ra, cậu ấy vẫn không biết gì cả, có lẽ như vậy là tốt nhất.” Nhược Triệt, cậu thật sự không biết hôm nay là ngày gì sao?”

” Đừng rào trước đón sau nữa, nói cho tôi biết đi.”

” Hôm nay, ta nghĩ là ngày của cậu đấy.” Tiếng cười sang sảng của An Dương chỉ đổi lại một cái xem thường của cậu.

” Đúng là một ngày may mắn a.” Âm thanh không hề tức giận nói, cậu chẳng còn tâm tình mà cùng người ta nói giỡn nữa.

” Nhược Triệt.” Thu lại nụ cười, An Dương đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa lên hai má gầy yếu của cậu.” Cậu thật sự sống tốt chứ?”

Quay đầu rời đi đôi tay của An Dương, Ân Nhược Triệt tựa lưng vào tường.” Ngày xuân rất nhanh sẽ trôi qua thôi, An Dương, tôi thực sự hy vọng anh có thể tìm được một người chỉ thuộc về anh, nghĩ lại mới thấy, kì thật người đau khổ nhất là anh mới đúng.”

” Đồ ngốc, đừng có mà dạy khôn người khác.” Dù sao, người trước mắt cũng từng là người mà anh đã từng đem lòng ái mộ, nhưng nhìn bộ dáng của cậu bây giờ, ngoại trừ nói thật, anh thật sự không còn biện pháp nào.

” An Dương, nói cho tôi biết, hôm nay anh vì cái gì mà lại đến đây?”

” Không có gì, đã sớm biết không thể lừa được cậu……”

……

Trên đường trở về, An Dương một câu cũng chưa nói.

1 giờ sáng, bọn họ rốt cục trở về nhà An Dương.

Theo thói quen, An Dương vừa vào cửa liền cởi luôn tây trang đắt tiền vứt trên mặt đất, cởi hết cúc hai bên cổ tay, nới lỏng cà vạt trên cổ, ngồi phịch xuống sô pha.

” Tại sao ngày nào tôi cũng phải giúp anh nhặt quần áo vậy? Tôi cũng không phải bảo mẫu của anh.” Vừa oán thán, vừa đem quần áo xoắn vào nhau cẩu thả của anh giũ ra rồi đặt xuống cẩn thận.

” Cơm tối cũng chưa ăn, cậu có đói không?” Về đến nhà, ngoại trừ cảm giác thoải mái thì chính là đói, An Dương xoa xoa bụng, hỏi Trữ Triêu Ca.

Trợn mắt nhìn người kia, rốt cục vẫn nhận mệnh chạy đến phòng bếp úp một bát mì rồi đặt trước mặt An Dương.” Trong nhà anh lâu rồi chẳng có tí đồ ăn nào cả, đối phó ăn mấy cái này vậy. Bằng không ngày mai tôi đi mấy thứ cho vào tủ lạnh phòng vậy.”

Tuy mì ăn liền quả thật rất khó ăn, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể hạ bớt cơn đói, đem cái bát kéo đến trước mặt mình, An Dương nhấc lên lông mi hỏi: ” Cậu với tôi chẳng ai biết nấu ăn cả, cậu có mua đồ ăn thì có tác dụng gì?”

Không muốn nói chuyện nữa, Trữ Triêu Ca im lặng kéo phần của mình đến trước mặt, ăn.

Tuy rằng mì ăn liền no chẳng được bao lâu, nhưng cũng có thể cầm cự được đến sáng mai.

Nuốt vào miếng mì cuối cùng, Trữ Triêu Ca cầm lấy quần áo trên sô pha nói với An Dương: ” Tôi mặc kệ anh, anh tự mình thu dọn rồi đi ngủ đi, tôi phải về.”

” Từ từ!” Vội vàng nhấc người lên, An Dương kéo lại cái người sắp ra khỏi cửa kia.” Triêu Ca, đêm nay đừng đi, ở lại với tôi.”

Thật mạnh mà hít một hơi, bọn họ cũng không còn là trẻ con nữa, cậu Trữ Triêu Ca đương nhiên biết An Dương nói vậy là có ý gì. Trong nhà An Dương cũng có phòng riêng cho cậu, mỗi lần làm việc quá muộn An Dương cũng nói cậu ở lại, nhưng là, lần này không giống, cậu biết, nếu cậu ở lại thì sẽ phát sinh cái gì……

Đối diện với đôi mắt thâm thúy kia của An Dương, không hề chân chừ, Trữ Triêu Ca chỉ nói đơn giản một chữ: ” Được.”

===========

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play