Nguyên tác: Lạc Dận.

Edit: Averine.

"An Dương, chúng ta có dự lễ đính hôn không?"

"Không, ta trực tiếp đến khách sạn." An Dương nhìn lại mình trong gương, cầm lấy áo khoác. "Tôi không nghĩ Lạc Dĩ Mạt lại phản bội Nhược Triệt."

......

"Hôn lễ thật xa hoa a!" Trữ Triêu Ca nhấp rượu. Không hổ là Lạc gia, chuẩn bị hôn lễ cho Lạc Dĩ Mạt thật đình đám.

"Chỉ có bề ngoài." Đứng trong góc, An Dương lạnh lùng quan sát. "Cậu xem, Lạc Dĩ Mạt cười vui vẻ thế kia."

"Vẻ mặt...... dường như muốn khóc vậy......" Trữ Triêu Ca nhận xét. "Cậu ta nhìn hôn thê của mình trông rất miễn cưỡng, xem ra cậu ta thật không yêu cô ta chút nào cả."

"Đó chỉ là vẻ ngoài, biểu cảm của Lạc Dĩ Mạt như "nhu tình tự thuỷ" (ôn nhu như nước) vậy." An Dương khinh thường. "Lão già Lạc Dịch kia, Lạc Dĩ Mạt là con của hắn mà hắn cư nhiên làm như vậy."

"An Dương, Lạc Dĩ Mạt...... dường như cậu ta không thấy chúng ta."

Lạc Dĩ Mạt hào sảng uống một chén rượu, gật gật đầu, chậm rãi đi tới hướng bọn họ. Khi cậu nhận ra An Dương cùng Trữ Triêu Ca, để lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Ngài...... Sao ngài lại đến?" Lấy một chén rượu, Lạc Dĩ Mạt đến trước mặt bọn họ.

"Tôi được gởi thiệp mời." An Dương nhìn kĩ người con trai mặc âu phục trắng, đã cao lên, người toát lên vẻ nam tính, nhưng lại gầy đi rất nhiều. "Tại sao tôi lại được nhận thiệp đính hôn của cậu?"

"Không có đính hôn." Lạc Dĩ Mạt cười khổ một tiếng, tên hỗn đản Lạc Dịch, hắn gởi thiệp mời cho An Dương là ý khiêu khích? An Dương xuất hiện lại làm cho cậu nghĩ đến người mà cậu muốn dứt bỏ cũng không được. "Thầy có biết không?"

"Nhược Triệt không biết. Cậu đi rồi, cậu ta cũng về sống với gia đình ở thị trấn nhỏ."

"Ngài...... Ngài không ở với thầy sao?" Lạc Dĩ Mạt giật mình nhìn An Dương, cậu đem thầy giao cho An Dương, tại sao An Dương lại thả thầy đi?

"Chúng tôi không thể sống với nhau được. Tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, chiếu cố và bảo hộ cậu ta. Nhưng cậu nên biết, Nhược Triệt không thuộc về tôi, vĩnh viễn không. Cho nên nếu cậu ta còn muốn đi đến đâu, chúng ta không thể bắt buộc lựa chọn cho mình một người để yêu. Đúng không, Lạc Dĩ Mạt?"

"Thầy như vậy thì tốt rồi, tôi không còn......" Lạc Dĩ Mạt nỉ non một tiếng, uống ly rượu một hơi cạn sạch. "Mặc kệ như thế nào, An Dương, tôi phải cám ơn ngài, cám ơn ngài đã thay tôi chiếu cố thầy."

"Đừng nói lời vô dụng, Lạc Dĩ Mạt, cậu trông rất thống khổ. Không lẽ cậu thật sự để Lạc Dịch an bài? Có lẽ tôi có thể giúp cậu chút ít."

Lạc Dĩ Mạt nhìn cô gái mặc váy lụa trắng đang tiến tới. Cậu nở nụ cười, chua xót. "Cám ơn ý tốt của ngài, tôi không muốn lại lấy thầy ra làm tiền cược, để khiến chúng ta phải dùng cách này để bảo hộ thầy. Tuy rằng cực khổ, nhưng nếu điều đó tốt cho thầy, thì ngoài ra tôi không còn đòi hỏi gì nữa."

"Dĩ Mạt." Một bàn tay đeo găng màu trắng ôm lấy cánh tay Lạc Dĩ Mạt, trên ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương chói lọi.

"Y nhân, giới thiệu một chút, đây là An Dương."

"Kết hôn với người của Lạc gia, thật là đáng phục a!" An Dương cười, vươn tay cầm lấy đôi tay của cô gái. "Chúc mừng hai người, An Dương chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

An Dương lắc nhẹ ly rượu, uống vào dung dịch rượu cay độc, anh thật sự không đành lòng chứng kiến Lạc Dĩ Mạt sống không bằng chết thế kia. (Là tớ hiểu không đúng hay là có mùi An Dương x Dĩ Mạt? ;____;)

"Thật có lỗi, công ty bên kia còn có việc chưa xử lí, tôi đi trước." Cầm lấy vật trên tay Trữ Triêu Ca đưa cho Lạc Dĩ Mạt. "Đây là lễ vật, chúc hạnh phúc! An Dương cáo từ."

"Đây là......" Thứ trong tay nặng trịch, Lạc Dĩ Mạt khó hiểu đem thứ kia đặt lên bàn.

"Đó là một bức tranh." Trước khi đi, Trữ Triêu Ca nói với Lạc Dĩ Mạt.

Lạc Dĩ Mạt xé mở lớp giấy ngoài, một bức tranh đơn độc chỉ có ba màu của hoa mai đập vào mắt.

"Thầy......"

Kìm nén nước mắt sắp tràn mi, Lạc Dĩ Mạt ôm chặt bức tranh.

Hôm nay, là ngày kết hôn của cậu, cũng chính là ngày cậu thống khổ nhất......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play