Editor: Thoa Xù
"Cô Tần, xin cô chú ý đến tiết tấu, tiết tấu của cô quá nhanh, lúc dàn nhạc hòa tấu âm thanh sẽ trở nên không hài hòa."
"Nhưng mà anh Mục này, chẳng lẽ anh không cảm thấy tốc độ của đoạn này nên nhanh hơn một chút sao?"
"Trên nhạc phổ ghi rõ chỗ này là [Nhịp andante] chứ không phải là [Nhịp Allegretto] (*). "
(*) Andante: Nhịp điệu thong thả, hơi chậm. Allegretto: nhịp điệu vui tươi hơn. Đây là thuật ngữ tiếng Ý trong âm nhạc.
"Nhạc phổ là do nhạc sĩ viết, phát huy là do người trình diễn, nếu như nhạc sĩ còn sống, tôi nghĩ là ông ấy cũng sẽ đồng ý với tôi về cách thay đổi tiết tấu."
"Hừ! Đáng tiếc là xương cốt của ông ấy cũng đã hóa thành tro rồi. Thật đáng tiếc, bây giờ chỉ huy là tôi, cô chỉ có thể nghe theo ý kiến của tôi."
"Nhưng lần này cũng là buổi biểu diễn của tôi, vậy xin hỏi rốt cuộc ý kiến của tôi chiếm mấy phần?"
"Một phần còn ngại quá nhiều."
"Có phải anh Mục đây có gì bất mãn với hợp tác lần này không, có thể nói thẳng."
"Tôi? Không có gì bất mãn, cô Tần, cả dàn nhạc chúng tôi đều đang đợi cô."
Diễn tập từ mười giờ sáng đến bây giờ đã hai giờ rồi, buổi diễn tập bị dừng lại rất nhiều lần không phải vì cả dàn nhạc có vấn đề, mà là hai nhân vật quan trọng của dàn nhạc -- nhạc trưởng và Violon độc tấu phát sinh ý kiến khác nhau nghiêm trọng.
Cuối cùng, tất cả thành viên trong dàn nhạc đều bỏ nhạc cụ xuống nghỉ ngơi. Nếu không sợ Mục Thần hở ra là nổi giận, thì bọn họ chỉ muốn uống nước, nói chuyện phiếm, ngồi xem hai người này đấu võ mồm thôi.
"Tổng giám rất ít khi nóng nảy như vậy nha! Cô bé này thật đúng là lợi hại, không hề yếu thế."
Tay trống ngồi ở hàng sau dàn nhạc bắt đầu tán dóc với tay kèn clarinet phía trước.
"Đúng thế! Theo tốc độ này, tôi thấy đến tối hôm nay cũng dàn dựng không xong."
"Buổi trưa ăn gì?"
"Hay là ăn mỳ Ý đi."
"Được đó, nhà hàng lần trước cũng được đó...."
Hai người nghĩ là họ tán chuyện giọng rất thấp, không ngờ Mục Thần ở phía trước đột nhiên nhíu mày, cất giọng nói: "Hai người các cậu, nếu đã đói bụng rồi thì lập tức cút đi ăn đi, không cần trở lại tập luyện nữa!"
Hai người giật nảy mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Bọn họ đã quên, người ta đồn rằng Mục Thần có đôi tai ma quỷ, lúc cả dàn nhạc hợp tấu thì cho dù là một âm tiết sai của nghệ sĩ đàn cello ở phía sau, anh cũng sẽ phát hiện ra ngay lập tức.
Mục Thần quay lại nhìn cô, "Cô Tần, nếu hôm nay cô không muốn tiếp tục tập luyện nữa, tôi có thể dừng buổi tập lại, đến mai cô nghĩ thông suốt rồi lại nói tiếp."
"Tại sao người nghĩ thông suốt phải là tôi mà không phải là anh hả?"
"Bởi vì tôi chưa bao giờ hiểu sai."
"Đã là con người thì sẽ mắc sai lầm, chẳng lẽ anh không phải là người?"
"Nếu như cô muốn đặt tôi vào vị trí thần thánh, thì tôi thấy cũng không có vấn đề gì."
Bây giờ thì Tần Tường đã biết rồi, Mục Thần không chỉ cao ngạo tự đại, mà da mặt còn cực kỳ dày. Thảo luận vấn đề với loại người này, chỉ có bốn chữ có thể hình dung: không thể nói lý.
"Ok, anh đã là Tổng giám đốc âm nhạc lại còn là nhạc trưởng, tôi sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh của anh." Thái độ của cô đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.
Anh nghi ngờ cau chặt mày."Thật sự?"
"Dĩ nhiên." Cô cười đến vô cùng ngọt ngào, nhưng nụ cười này khiến cho Mục Thần thấy hơi bất an.
Sau khi tập luyện quả nhiên đúng như Tần Tường bảo đảm thuận buồm xuôi gió, cô rất tuân thủ quy tắc, không chống đối hoàn thành bổn phận phần độc tấu của mình, không tiếp tục hỏi bất kỳ một vấn đề không cần thiết nào nữa.
Diễn tập kết thúc một cách suôn sẻ một tiếng sau đó.
"Hôm nay đến đây thôi." Thoáng chốc Mục Thần ra mệnh lệnh sau cùng.
Mọi người đang thu dọn đồ đạc, riêng Mục Thần đi đến trước mặt Tần Tường. "Cô đã sẵn sàng cho buổi biểu diễn ngày mai chưa?"
"Đã sẵn sàng." Cô luôn mỉm cười trả lời, nhưng cô càng cười ngọt ngào, trong lòng Mục Thần lại càng bất an.
"Cô Tần, hi vọng cô hiểu, tất cả quyết định của tôi đều là vì sự gắn kết cho buổi biểu diễn âm nhạc hoàn mỹ nhất." Anh ít khi chịu giải thích dù chỉ một chút, sau đó lại vô cùng lễ độ đưa ra lời mời, "Cùng đi dùng bữa nhé!"
"A, cám ơn, nhưng mà hôm nay tôi có hẹn rồi, để hôm khác nhé." Tần Tường vội trả lời.
Cô ở nhà của cô bạn thân, nếu cô không mau chóng chạy về nấu cơm cho Đinh Mẫn Tuệ, chỉ sợ là cuối cùng cô ấy sẽ đói chết. Tuy là cô không quan tâm việc phải mang tội danh mưu sát, nhưng thật sự không đành lòng nhìn Tống Thế Hào một người đàn ông tốt tuổi còn trẻ như vậy mà lại góa vợ.
Đối với sự từ chối của cô Mục Thần cũng không thật sự lưu tâm. Bất luận thế nào thì buổi diễn tập hôm nay người thắng cuối cùng cũng là anh, anh đã thỏa mãn rồi.
"Vậy được rồi, ngày mai biểu diễn xong tôi mở tiệc chào mừng cô."
Hai người cùng ra khỏi hội trường tập luyện, có một chiếc xe Porsche màu đỏ đã đậu sẵn ở đó. Tần Tường không nhìn thấy rõ người trên xe, chỉ thấy một bóng dáng màu vàng đột nhiên xuất hiện lách qua ở giữa cô, nhào về phía sau lưng Mục Thần.
"Mục! Người ta đã chờ anh rất lâu đó!" Giọng nữ mềm mại đáng yêu đến tận xương tủy khiến Tần Tường tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái ôm chặt cổ Mục Thần, không chút kiêng dè ôm hôn anh trước đám đông.
Mục Thần hôn giống như khen thưởng vậy, không có nhiệt tình với đối phương, chỉ chạm môi rồi lập tức nhanh chóng đẩy cô gái kia ra, "Sau này không được đến nơi tập luyện chờ anh, anh không muốn lên trang đầu tạp chí." Anh lạnh lùng nói, vẫn là cái giọng điệu ra lệnh đó.
Cô gái kia lập tức gật đầu, "Được rồi, em biết rồi mà. Đáng lẽ là em chờ anh ở khách sạn, nhưng mà đợi anh quá lâu nên không chịu được, người ta thật sự là chờ không nổi nữa nha, cho nên....."
"Lên xe." Mục Thần dứt khoát ngồi vào ghế lái phụ.
Thấy xe đã rời đi, Tần Tường cười cười. Mục Thần quả là danh bất hư truyền, bạn gái ôm ấp yêu thương nhiệt tình như vậy chắc chắn không chỉ có một hai người. Cô gái vừa rồi trông rất quen, hình như là một cô minh tinh mới nổi của Hollywood. Có điều dường như hoa hoa đại công tử không có thật lòng với cô ấy, nếu không thì sao có thể đã có hẹn trước với người đẹp lại còn mời cô dùng bữa?
Có lẽ mời phụ nữ dùng bữa đã là thói quen của anh ta, không phải xuất phát từ tấm lòng.
Cũng may là cô không có mắc bẫy.
Nhìn đồng hồ đeo tay, hỏng bét, đã trễ rồi. Nhất định là Mẫn Tuệ đang than đói ở nhà. Cô nhanh chóng nhảy lên xe của mình, dùng tốc độ đua xe để chạy thẳng về nhà.
Ngày đầu tiên chính thức giao đấu với Mục Thần, cô đã nắm rõ thực lực của đối phương. Thật ra thì hôm nay cô cố ý che giấu thực lực của mình, tin rằng ngày mai biểu diễn -- ha ha, tất nhiên là đặc sắc vô cùng!
Hôm nay khán phòng nhà hát Carnegie Newyork đã kín chỗ.
Tần Tường mặc một bộ lễ phục dạ hội màu tím thu hút hết mọi ánh nhìn trong khán phòng. Bởi vì vẻ đẹp duyên dáng của cô đã làm không ít chàng say mê, cho nên hôm nay một phần fan nữ ủng hộ say mê Mục Thần, cùng với phái nam say mê ủng hộ cô trở thành tình cảnh hai bên ngang nhau, hết sức bắt mắt.
Mục Thần một thân lễ phục dạ hội màu trắng, tôn lên vóc người thon dài mạnh mẽ của anh địa vị càng thêm cao quý mười phần. Khi anh bước lên sân khấu Tần Tường cảm thấy dường như có một cảm giác áp bức mãnh liệt đang đè nặng lên phía bên trái của cô.
Thật là một "sát khí" lợi hại mà, cô trộm cười. Đây là cảnh cáo cô sao? Cảnh cáo cô không nên gây rắc rối. Vừa rồi lúc ở sau sân khấu, chính miệng Mục Thần đã thật sự nhắc nhở cô, không được phá hỏng buổi hòa nhạc của anh.
Cái gì mà buổi hòa nhạc của anh ta?! Nhân vật chính lần này rõ ràng là cô mà, nhưng trở ngại vì tiếng tăm của Mục Thần, bất luận là tuyên truyền bên ngoài hay bán vé, tên của cô và Mục Thần đều cùng được viết ở trên, giống như buổi hòa nhạc của cá nhân cô trở thành hợp tấu của hai người vậy.
Được rồi, rốt cuộc là ai lợi hại, đợi đến lúc biểu diễn mới thật sự biết được!
Mục Thần ổn định thong thả đứng trên bục chỉ huy. Ánh mắt vững vàng bình tĩnh vẫn nhìn tất cả thành viên dàn nhạc đang ở trên sân khấu. Tay phải cầm gậy chỉ huy khẽ giơ cao qua vai, sau đó giống như sao băng từ trên trời rơi xuống, gậy chỉ huy màu bạc đột nhiên rơi thẳng xuống, vẽ ra trên không trung một vòng cung hoàn mỹ, cùng trong nháy mắt, một đoạn nhạc hùng tráng vang dậy tỏa ra tràn ngập trong không trung.
Tiếng đàn violon của Tần Tường đột nhiên hòa vào lan tỏa cùng tiếng nhạc, thong thả mà vững vàng tấu lên trước mấy khúc nhạc nhỏ sau đó từ từ gia tăng tốc độ, những ngón tay của cô kéo dây đàn một cách tinh tế khéo léo, nốt nhạc nhảy nhót trên dây đàn rồi bùng nổ giữa không trung, dẫn dắt người nghe bước vào một vương quốc âm nhạc làm say đắm lòng người.
Vẻ mặt của mọi người say mê chìm đắm bước vào nội dung chương nhạc thứ hai.
Đột nhiên Mục Thần cảm thấy có gì đó không đúng, violon của Tần Tường đã dần dần thoát khỏi phạm vi của quá trình tập luyện. Cô đang buông thả nhiệt huyết, thỏa sức thể hiện sự thông hiểu của cô với âm nhạc. Cái kiểu đến lúc mới thay đổi cách trình diễn khiến cho anh hơi nổi cáu. Vì hiệu quả biểu diễn của cả dàn nhạc, anh phải liên tục ngầm ra hiệu và thêm vào những chỉnh sửa, để tránh cho vấn đề bị lộ ra trước khán giá thưởng thức nhạc.
Mãi cho đến khi tiến vào chương ba, người kia đột nhiên giống như núi lửa phun trào. Tốc độ của Violon liên tục tăng lên, nhanh đến nỗi có lẽ người nghe đã không theo không kịp tiết tấu của cô nữa, kỹ năng tuyệt vời và cảm xúc rung động lòng người, khiến cho khán giả hào hứng tựa như muốn nhảy ra khỏi ghế.
Mục Thần cũng dìu dắt dàn nhạc nâng lên theo từng tầng từng tầng sóng âm nhạc, năng lực hai bên ngang nhau, hoà vào nhau từ từ đưa buổi hòa nhạc đến đỉnh cao rực rỡ.
Dây đàn của Tần Tường đang nhún nhảy, gậy chỉ huy của Mục Thần cũng tung bay. Giống như một bức tranh hoàn mỹ, diễn tấu và cơ thể của họ cùng hòa vào trong âm nhạc như một quang cảnh mỹ lệ.
Tiếng nhạc ngưng lại, toàn thể khán giả đứng dậy, tiếng vỗ tay bùng phát một cách nhiệt liệt.
Nhưng Mục Thần không hề cười. Anh nghiêm mặt, xoay người, thăm hỏi ngắn gọn với khán giả sau đó vội vã bước xuống sân khấu. Tần Tường lưu lại trên sân khấu thêm một chút để tận hưởng hết tiếng vỗ tay hoan hô dành cho mình, sau đó mới thong thả đi vào hậu trường. Ở đó, Mục Thần đã đợi một lúc lâu rồi.
"Cô muốn làm gì?" Anh không lập tức phát cáu, giọng nói trầm lắng có hơi lạnh lẽo, điểm này ngược lại ngoài dự đoán của Tần Tường.
Cô nhún nhún vai, "Không làm gì cả, chỉ là diễn đạt đoạn nhạc theo cách của tôi, lúc diễn tập tôi đã nói trước với anh rồi."
"Đây là thái độ hợp tác với người khác trước giờ của cô sao? Cô không sợ mình sẽ bị đuổi ra khỏi giới âm nhạc cổ điển sao?"
Hình như anh đang uy hiếp cô? Tần Tường lại cười, "Không có khoa trương như vậy chứ? Ít nhất trước khi gặp anh, không có ai nghi ngờ chất vấn cách trình diễn của tôi." Nói một cách khác, người thật sự không hòa hợp với giới âm nhạc thật ra là anh.
"Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!" Có người vỗ tay cười lớn đi tới trước mặt hai người, ôm cổ Mục Thần, "Mục, hôm nay lần đầu tiên tôi xem được một buổi chỉ huy xuất sắc nhất của cậu trong những năm gần đây, quả thật quá đặc sắc! Cách cậu diễn giải âm nhạc vẫn tinh chuẩn giống như sách giáo khoa vậy, nhưng nhiệt huyết của cậu với âm nhạc đã nằm yên quá nhiều năm, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tìm lại được nó, không ngờ hôm nay cậu lại giống như hồi sinh vậy, bùng nổ tất cả niềm đam mê. Cậu không biết tôi xúc động nhiều thế nào đâu!"
Tần Tường nhận ra ông cụ đang ôm Mục Thần, ông là nhân vật có đạo đức và uy tín cao trong giới âm nhạc cổ điển, là ông Smith Tổng giám đốc âm nhạc của dàn nhạc giao hưởng nước Mĩ. Nghe thấy đánh giá của ông dành cho Mục Thần, cô khẽ bĩu môi, cười như không cười muốn rời khỏi đó.
Nhưng ông Smith cũng không muốn để cô đi, xoay người lại cũng ôm cô một cái thật chặt, "Cô Tần, hôm nay cô cũng vô cùng xuất sắc, là cô kích động nhiệt huyết của Mục, chúc mừng buổi biểu diễn vô cùng thành công của cô!"
Nhưng kỳ thật là chúc mừng cô kích động Mục Thần thành công? Cô khiêm tốn trả lời, "Đâu có, ngài quá khen rồi, so với anh Mục đây tôi còn có rất nhiều điều phải học hỏi đó."
"Đúng rồi, buổi lễ âm nhạc cổ điển thế giới sắp diễn ra, hôm qua chủ tịch hội nghị còn hỏi tôi có thể nhờ cậu viết nội dung cho ca khúc mở đầu không. Mục, cậu cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt của Mục Thần không chớp nhìn chằm chằm Tần Tường, không có phản ứng gì với đề nghị của ông Smith. "Loại ca khúc chủ đề này tôi không có hứng thú."
"Là muốn một bài bài hát như thế nào đây?" Trái lại dáng vẻ của Tần Tường tỏ ra vô cùng hứng thú, "Phải giống như nhạc mở màn của nhạc kịch sao?"
Ông Smith đưa ánh mắt về phía cô, "Cái đó thật ra không có yêu cầu đặc biệt, chỉ hi vọng là vừa có thể không mất đi mùi vị cổ điển, vừa có thể thu hút được nhiều khán giả thích nhạc hiện đại thịnh hành."
"Hiểu rồi, phải giống như phong cách của Sarah ¬Bright¬man và An¬drea Bo¬cel-li."
Ông Smith có phần kinh hỉ, "Thế nào? Cô muốn thử sáng tác sao?"
"Đúng nha! Tôi vẫn có hứng thú với phương diện này, nhưng chưa thật sự viết qua."
Mục Thần hừ lạnh, "Cũng chỉ là người mới bước vào nhạc đàn, can đảm và dũng khí ngược lại hơn người."
Tần Tường nói: "Thế nào, công việc anh không nhận cũng không cho phép người khác nhận sao?"
"Tôi cũng không nói là không nhận." Anh lật lọng trả lời, "Tôi chỉ nói là tôi không có hứng thú, nhưng cũng không có nghĩa là công việc này tôi không làm."
"Như vậy...." Tần Tường cười tinh nghịch, "Tranh tài thì thế nào?"
"Tranh tài?" Mắt của anh dâng lên một tia gợn sóng. "Có ý gì?"
"Tôi và anh mỗi người viết một ca khúc, xem hội nghị chọn tác phẩm của ai?"
Giọng điệu khiêu khích này khiến Smith cũng bị thu hút sau đó lại mừng rỡ như điên, "Mục, tôi cảm thấy cậu nên tiếp nhận thách đấu, vì bảo vệ danh dự và địa vị của cậu."
"Thế nào đây?" Tần Tường nghiêng đầu nói: "Dĩ nhiên, nếu như Thần Zeus không thèm chút vinh dự này, không so đo với một người mới như tôi, chịu nhường lại cơ hội này thì tôi sẽ vô cùng cảm kích."
Đôi môi nghiêm nghị lạnh lùng của Mục Thần từ từ nâng lên, sát khí trong ánh mắt khi nhìn cô bắt đầu dày đặc hơn. "Bất luận có phải cô đang dùng phép khích tướng hay không, nhưng mà tôi tiếp nhận khiêu chiến." Giọng điệu của anh vẫn kiêu ngạo như vậy, giống như không phải tiếp nhận khiêu chiến, mà là Hoàng đế ban ân huệ cho bề tôi thân cận.
"Như vậy, chúng ta hạn định trong một tuần lễ?" Cô được voi đòi tiên đề ra yêu cầu.
"Ba ngày." Dường như anh không muốn lãng phí thời gian, gia tăng độ khó cho cuộc so tài.
"Được, không thành vấn đề!" Tần Tường là nghé sơ sinh, dũng cảm không sợ sệt.
"Chúc cô may mắn." Anh quăng ra câu chúc lạnh lùng và vẫn là anh tuyên bố, "Tranh tài bắt đầu từ bây giờ."
Đinh Mẫn Tuệ dùng vũ lực đoạt tai nghe trên đầu Tần Tường, không thể nhịn được nữa hỏi: "Rốt cuộc cậu còn phải viết bao lâu vậy? Mình đã ăn mì ăn liền hai ngày liên tục rồi nha!"
"Nhịn thêm một ngày nữa đi, một ngày nữa là được rồi." Tần Tường an ủi cô ấy, trong lòng vẫn còn suy nghĩ mới vừa rồi nghĩ ra được một đoạn giai điệu.
Đinh Mẫn Tuệ kiên quyết phản đối, "Không được, ăn thêm một ngày nữa mình sẽ chết liền đó. Bây giờ cậu phải theo mình ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn."
"Mình không đi được mà, ngoan nhe, cậu tự đi ăn đi." Tần Tường vỗ vỗ vào tay cô nàng.
Đinh Mẫn Tuệ kéo cô ra khỏi giường, quát to bên tai cô, "Tần, Tường! Nếu như cậu nhất định phải mưu sát mình thì trước tiên xin gọi 911! Nếu không thì bây giờ cậu lập tức cùng mình ra ngoài ăn tôm hùm!"
"Được rồi được rồi, sợ cậu quá rồi!" Tần Tường dùng bút ghi chú lại vài trọng điểm trên nhạc phổ, vô cùng bất đắc dĩ đứng dậy mặc quần áo.
Hôm nay còn cách thời hạn giao hẹn của cuộc tranh tài giữa cô và Mục Thần một ngày cuối cùng. Ca khúc của cô cấu tứ cơ bản đã xong, phần sáo phổ cuối cùng phải nghiên cứu thêm, bất quá trong vòng thời gian quy định giao bản thảo thì tuyệt đối không thành vấn đề. Không ngờ cô thật sự có tiềm lực sáng tác, nhấc bút một cái là như nước chảy mây trôi, say sưa thỏa thích tràn trề. Nhưng cô cũng không dám khinh địch, dựa vào thực lực của Mục Thần, cho dù không có lai lịch và chức danh dọa người kia, anh vẫn là một đối thủ mạnh, trận đánh này chưa biết ai thắng ai đâu!
Cho dù trên đường đi trong xe lắc lư, suy nghĩ của cô vẫn còn lưu lại trong ca khúc mãi, đến khi Đinh Mẫn Tuệ hỏi cô, "Cậu muốn ăn bò bít tết hay là tôm hùm?" Cô mới phát hiện ra mình đã vào trong nhà hàng rồi.
"Bò bít tết đi, bốn phần chín." Cô lấy ra cuốn sổ từ trong túi xách nhanh chóng ghi chú lại mấy nội dung quan trọng.
"Sao cứ liều mạng như vậy chứ? Là vì muốn đánh bại Mục Thần sao?" Đinh Mẫn Tuệ hỏi.
Tần Tường cười cười, "Chưa nói tới chuyện ai đánh bại ai, nhưng mình cảm thấy tên đàn ông kia quá kiêu ngạo không để ai vào mắt, là do cuộc sống của anh ta quá thuận buồm xuôi gió rồi, cần phải có chút đả kích nho nhỏ."
"Nhưng mà cậu không sợ là cho dù ca khúc của cậu viết có hay hơn anh ta, đại hội lại ngại vì danh tiếng của anh ta nên sẽ không chọn của cậu thì sao?"
"Mình tin rằng thế giới này rất công bằng." Cô trải khăn ăn lên đùi, mỉm cười nói: "Với lại cho dù thật sự xảy ra loại chuyện như vậy, cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần trong lòng Mục Thần tự hiểu rốt cuộc cuộc tranh tài này ai thắng ai thua là được rồi."
Đúng lúc Đinh Mẫn Tuệ vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến nha."
Tần Tường cũng quay mặt sang, chỉ thấy một chiếc Benz màu trắng dừng ở cửa nhà hàng, Mục Thần và một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.
"Không biết cô gái đó có phải là người mình thấy hai ngày trước không?" Tần Tường nhìn kỹ, "Có phải cô này là nữ diễn viên năm ngoái đóng chính trong cái phim gì mà “Trái tim bay bổng” không?"
"Có lẽ là vậy, tháng trước nghe nói hình như người tình mới của Mục Thần là Hoa hậu Hoàn vũ Ấn Độ đó!" Đinh Mẫn Tuệ chẳng thèm ngó tới, "Quả nhiên mình nói không sai chứ! Mục Thần chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới giống động vật giống đực, thay đổi phụ nữ thường xuyên như thay quần đổi áo vậy."
"Ha, ví dụ của cậu thật đúng là đáng yêu quá đi." Tần Tường không có oán giận như vậy, ngược lại rất thưởng thức nhìn đôi nam nữ đang đi tới, "Có điều vẫn là tuấn nam mỹ nữ, bọn họ đứng chung một chỗ rất xứng đôi."
Đinh Mẫn Tuệ nhắc nhở: "Mình cảnh cáo cậu nha, không được động lòng với loại tra nam đó!"
"Trí tưởng tượng của cậu thật đúng là phong phú." Tần Tường lắc đầu, bồi bàn đã dọn thức ăn lên, nhưng cô lại đứng lên.
"Cậu đi đâu đó?"
"Dù sao cũng phải qua chào hỏi chứ!" Cô đi qua chỗ Mục Thần vừa ngồi xuống. "Xin chào, Thần Zeus đại nhân quả nhiên là Thần Zeus đại nhân, có phải đã viết xong ca khúc rồi không? Lại còn có thể bồi người đẹp ra ngoài dùng cơm?"
Mục Thần cũng không ngờ đến chỗ này lại gặp cô, nhưng chân mày chỉ khẽ động, vẫn duy trì sự bình tĩnh, "Trường hợp nhỏ như vậy tôi không cần phải quá liều mạng."
"Đúng nha! Nếu không thì sao anh Mục đây có thể thừa tinh lực như vậy, trái ôm phải ấp với người đẹp, ngồi hưởng tề nhân chi phúc. Đàn ông tài hoa tỷ lệ thuận với độ háo sắc mà ha?" Cô giễu cợt xong, căn bản là không đợi anh mở miệng, lập tức xoay người rời đi.
Trở lại bàn ăn, Đinh Mẫn Tuệ vẫn luôn quan sát bọn họ tò mò hỏi: "Vừa rồi cậu nói gì với Mục Thần vậy? Mình thấy sắc mặt của anh ta cũng tái xanh luôn rồi."
"Nói mấy lời trút giận cho cậu." Tần Tường cúi đầu che miệng cười. Cho dù cuối cùng sáng tác không thắng được anh ta, nhưng về mặt tranh cãi cũng có thể chiếm được một hai phần ưu thế chứ?
"Mặc dù tên kia rất đáng ghét, nhưng ngàn vạn lần đừng đắc tội anh ta, anh ta là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh của giới âm nhạc cổ điển, đắc tội với anh ta cũng không hay cho cậu." Đinh Mẫn Tuệ lo nghĩ cho cô.
Tần Tường nhỏ giọng cười đáp, "Sợ cái gì? Giới âm nhạc cổ điển giới cũng không phải thuộc về Mục Thần một người quân chủ chuyên quyền, nhưng mình cũng sẽ không cố ý đắc tội anh ta, mình không có ngu như vậy há!"
Đinh Mẫn Tuệ vẫn còn hơi lo lắng, "Ngày kia tranh tài có nắm chắc không? Nếu như thua cậu cũng đừng quá khổ sở, ít nhất ở trước mặt đối thủ không được thua khí thế."
"Mình biết rõ rồi, chỉ là cuộc tranh tài mà thôi." Ăn bít tết, cô không quên tấm tắc khen ngợi, "Bít tết của nhà hàng này hương vị thật sự rất được."
Thấy tâm tình của cô tốt như vậy, hoàn toàn không có nửa điểm khẩn trương, Đinh Mẫn Tuệ cũng yên tâm.
So với người ở bàn xa xa đằng kia, không khí có vẻ nặng nề hơn nhiều.
"Mục, anh không vui sao? Cô gái vừa rồi nói gì với anh vậy?" Stephany chính là nữ minh tinh đang nổi của Hollywood, từ trước đến giờ mắt luôn cao hơn đầu, nhưng lại hoàn toàn nghiêng ngã trước một Mục Thần đầy sức quyến rũ. Vừa rồi Tần Tường đi tới nói bằng tiếng Hoa, cho nên cô ấy nghe không hiểu câu nào.
Mục Thần nặng nề hừ lạnh, "Không có gì, em ăn tiếp đi!"
Cái cô nhóc đó, mắt mọc trên trán sao? Anh hơi híp mắt lại, nhìn về bên trái phía trước, loáng thoáng thấy nụ cười của Tần Tường phía sau bóng lưng của một cô gái khác.
Ở đâu cô có được sự tự tin này? Sáng rực như ánh mặt trời vậy, tự nhiên chiếu sáng mọi người bên cạnh, là bởi vì cô luôn được mọi người tán thưởng tài năng thiên phú, hay là vì bản tính vốn thoải mái lạc quan?
"Mục --" Stephany đối diện vô cùng mất hứng kêu lên, "Cô gái kia đẹp như vậy sao?"
"Bớt nói nhảm." Anh thu hồi ánh mắt, trong lòng lên kế hoạch trận đấu ngày kia nên làm thế nào một lần đánh bại cô. Cảm thấy mình càng ngày càng không thể xem thường đối thủ này, buổi hòa nhạc vừa rồi làm cho anh trở tay không kịp chính là vết xe đổ.
"Ăn xong đi mua sắm với em nha, hai ngày trước em chấm được một cái váy, muốn nghe ý kiến của anh." Stephany đắm chìm trong niềm vui của bản thân.
"Em tự đi đi, lát nữa anh còn phải trở về phòng thu âm." Anh phải thay đổi kế hoạch tác chiến ngay, để mình có thể nắm chắc phần thắng.
"Nhưng người ta...." Stephany bất mãn uốn éo cơ thể, ánh mắt Mục Thần đột nhiên lạnh lùng nhìn qua, khiến cô nàng lập tức ngậm miệng. Cô không muốn mất đi người đàn ông này, cho dù không có một người phụ nữ nào có thể ở lại bên cạnh anh quá một tháng, nhưng cô không hi vọng mình trở thành một trong những người phụ nữ bị anh vứt bỏ.
Cô say đắm mê mẩn Mục Thần, chưa từng có người đàn ông nào có thể làm cho cô say mê như vậy. Dáng vẻ của Mục Thần, khí chất và tài hoa làm cho anh từ trong ra ngoài đều tỏa ra sức hấp dẫn kinh người, giống như viên kim cương sáng chói, lọt vào mắt rồi thì chỉ muốn chiếm giữ, không bao giờ chịu buông tay.
Ánh mắt Mục Thần lặng lẽ quan sát Tần Tường. Trước khi cô rời khỏi nhà hàng còn nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt anh.
Nhưng anh cũng không đáp lại, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn cô rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT