Lúc này những người khác cũng tới lấy nước rồi, không tiện trò chuyện với nhau nữa, cả hai bên đều xách nước về nhà, kỳ thực thì Tả gia dùng nước ít, ba năm ngày lấy nước một lần là đủ rồi, chẳng cần ngày ngày đi lấy, nhưng lấy nước buổi sáng dần thành niềm vui của Tả Thiếu Dương.
Tả Quý đã dậy, đang ngồi như tượng ở chỗ cũ uống trà, là loại cốc cầm bỏng tay, không có nắp, đợi được cốc nguội thì trà cũng mất ngon, Tả Quý dùng ống tay áo dài làm lót uống trà. Tả Thiếu Dương nói với ông đi đưa thuốc cho Chúc Dược Quỹ, ông chẳng nói gì.
Tả Thiếu Dương mang thuốc tới quán trà, Tang phụ chỉ hậu viện:
– Chúc chưởng quầy tới rồi đó.
– Vâng bá phụ.
Tả Thiếu Dương lần này không đi ngõ sau mà đi qua tiền sảnh, vì phòng bếp có hai bóng hình yểu điệu xinh đẹp, là Tang Tiểu Muội và Hoàng Cầm, các nàng đang đun nước. Tiểu Muội như có linh cảm quay đầu lại, thấy Tả Thiếu Dương nhìn mình, mặt đỏ lên mỉm cười.
Đi ra hậu viện, thấy Chúc Dược Quỹ ngồi trên ghế trúc nhìn ra sông tới thất thần, Tả Thiếu Dương gọi hai tiếng ông ta mới từ trong trầm tư tỉnh lại, vẫy tay bảo y ngồi.
Tả Thiếu Dương lấy thuốc ra đặt lên bàn:
– Lão bá, dược hành chỉ đưa cho ta lượng thuốc một thang, nên chỉ bào chế được chừng này, chia làm ra hai lần uống.
Chúc Dược Quỹ cẩn thận xoay người che gió, mở bao ra, mỗi vị thuốc đều nhúm một ít, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấm thử, thậm chí còn bới ra xem kỹ bên trong, mất một tuần trà mới gật đầu:
– Đúng, đây chính là thuốc của Hằng Xương ta, không có thuốc khác, cậu không đánh tráo, đã bào chế rất tốn công. Ừm …
Ông ta ngẩng lên nhìn sắc mặt Tả Thiếu Dương:
– Có chuyện gấp hả?
– Cháu phải theo cha đi tuần y, có điều chậm chút cũng không hề gì.
– Vậy được, cậu đợi ta uống bát thuốc này xong, xem tình hình rồi hẵng đi.
– Vâng, chỗ này sắc thuốc được không?
– Đun được trà thì sắc được thuốc thôi, Oa Tử, lại đây một chút.
– Tới đây.
Tang Oa Tử ở ngoài cửa dài giọng đáp, xách một cái ấm lớn đi vào:
– Lão bá có gì sai bảo?
Chúc Dược Quỹ đẩy gói thuốc:
– Này đem đi sắc, ngay lập tức, ta muốn uống bây giờ. Phải rồi, pha cho tiểu lang trung một cốc trà, cứ Mông đính ưng chủy là được.
Tang Oa Tử cầm gói thuốc đi, chẳng mấy chốc mang cốc trà vào, đặt trước mặt Tả Thiếu Dương, rót đầy nước sôi, cười một cái, xoay người đi.
Bên sông gió lạnh càng khó chịu, Tả Thiếu Dương gần như co rúm người lại. Chúc Dược Quỹ cười khà khà:
– Xương cốt của cậu mong manh quá, ta bằng cái tuổi này giữa mùa đông còn để mình trần kéo thuyết đấy, sông đóng băng cả. Còn lặn từ bên này sang bên kia sông nữa.
Tả Thiếu Dương bất ngờ:
– Lão bá từng kéo thuyền sao.
– Ừ, năm xưa ta làm nghề kéo thuyền chèo thuyền, còn cả mấy người hôm qua uống trà ở đây và Lão Tang nữa, chúng ta làm cùng nghề. Sau có ít vốn tích lũy, tuổi tác lớn dần nên mỗi người tự chuyển một nghề, khi đó có mấy chục người cơ, không chỉ cùng nghề mà còn chơi với nhau từ nhỏ, rồi chiến loạn chết dần cả, chỉ còn lại chưa đủ hai bàn tay như bây giờ, cho nên lão phu dù ghét cái tính keo kiệt bần tiện của Lão Tang, cái tính háo sắc trơ trẽn của lão Chu, nhưng mà bằng hữu xưa chả còn bao nhiêu nữa, nên cũng đành bỏ qua thôi.
Chu Dược Quỹ hồi tưởng:
– Lão phu khi đó là người bỏ đi sớm nhất, cái nghề này không phải để người làm mà, mệt sống mệt chết chả được bao. Gom hết vốn mua thuốc, chạy bên này mua, sang bên kia bán, cứ thế tích góp từng đồng một mà nên Hằng Xương dược hành bây giờ, coi như vận lão phu tốt, ai ngờ đâu chứ.
Tả Thiếu Dương hết sức khâm phục:
– Té ra lão bá tay trắng dựng nghiệp.
Đồng thời hiểu vì sao mấy người này giàu có như vậy, không tới tửu quán cao cấp mà lại tụ tập ở quán trả nhỏ, té ra bọn họ là bằng hữu cũ.
– Khi đó khổ lắm, kinh doanh đâu chỉ kinh doanh, còn là chuyện sống còn, sơ xảy là chết ngay, bây giờ thái bình hơn nhiều rồi.
Chúc Dược Quỹ mặt mày hớn hở kể chuyện xưa, cho dù luôn mồm kêu khổ, vẫn không che dấu được sự đắc ý với quá trình sáng nghiệp của mình.
Ngồi bên sông uống gió lạnh, nghe một ông già lải nhải chuyện thời xửa xưa, thực sự không có chút thú vị nào cả, nhưng Tả Thiếu Dương chỉ đành cắn răng chịu, thực sự so với gian khổ Chúc Dược Quỹ trải qua, đây chưa là cái gì. Mãi mới đợi được lúc Tang Oa tử bê thuốc vào:
– Lão bá, thuốc xong rồi đây.
Chúc Dược Quỹ đang nói tới cao hứng, xua tay bảo hắn bỏ thuốc đó, tiếp tục kể quá khữ lẫy lừng của mình, Tả Thiếu Dương nói thuốc nguội rồi, không tốt, ông ta mới dừng, còn thở dài:
– Ài, khi đó mới thật là khổ, chiến tranh loạn lạc, khác gì đeo đầu bên hông đi kiếm tiền. Nào giống như mấy đứa, sống trong phúc mà không biết.
Tả Thiếu Dương thầm nghĩ, câu này quen thật, thế hệ trước luôn thích giáo huẩn thế hệ sau như vậy, cổ kim không khác gì, chắc rồi đến một ngày mình thành Tả lão gia cũng sẽ ngồi kể cho con cháu phải cắn răng chịu đựng gió lạnh kiếm tiền trả tiền nhà, mắng chúng có phúc không biết hưởng.
Nghĩ cũng thấy oai ra phết, cơ mà ngày đó càng lâu tới càng tốt, y thích làm Tả thiếu gia chứ không phải Tả lão gia.
Chúc Dược Quỹ còn cảm thán một lúc nữa mới cầm cốc thuốc lên uống cạn, chẳng chùi miệng, lại tiếp tục kể chuyện vui thời mới lập nghiệp.
Ông ta rất khỏe nói, một khi bắt đầu nói là không ai cắt ngang được, nói quá nửa canh giờ, thấy Tả Thiếu Dương thi thoảng nhìn sắc trời mới cười ha hả nói:
– Được rồi, khi nào rảnh ta lại kể tiếp, toàn là kinh nghiệm quý báu, không phải ai ta cũng kể đâu, phải không Oa Tử, nó chưa được nghe đâu đấy.
– Vâng, vâng.
Tang Oa Tử cười đáp, nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt thương hại.
Tả Thiếu Dương như phạm nhân tử hình được ân xá, nói vội:
– Lão bá uống thuốc thấy thế nào?
Chúc Dược Quỹ xoa bụng, hoạt động chân tay một chút, sắc mặt vui mừng:
– À, ít nhất không chóng mặt buồn nôn, trước kia uống thuốc của Huệ Dân Đường xong là nôn một trận, gân cốt như bị rút đi vậy. Thuốc này tuy chỗ đau vẫn đau, song không khó chịu, chỉ bằng điểm này là không tệ. Song chữa được bệnh không?
– Lão bá hẳn cũng hiểu câu bệnh tới như núi lở, bệnh đi như tằm nhả tơ mà, bệnh thường còn thế, huống gì là phong thấp. Hẳn là năm xưa lão bá đội mưa đội gió kéo tuyền trên song để lại mầm bệnh, bệnh tích lũy lâu ngày không thể một thang thuốc quét bỏ được. Phải kiên trì dùng thuốc, nhanh thì ba năm ngày, chậm thì bảy tám ngày thì đau đớn mới thuyên giảm, bệnh tình mới cải thiện, rồi dần dần tốt lên.
-Nói có lý lắm, được, cậu lại bào chế cho ta thuốc trong năm ngày, đến khi đó mà có hiệu quả, ta sẽ có chuyện cần thương lượng với cậu.
– Chuyện gì ạ?
– Tới khi đó hẵng nói.
Chúc Dược Quỹ quay đầu ra cửa gọi:
– Oa Tử, Oa Tử đâu, mang giấy bút vào đây.
– Cái lão già này, tới uống cốc trà thôi mà ngồi nửa ngày, lại sai bảo người ta như con mình vậy, về mà sai bảo con lão chứ.
Tang mẫu lẩm bẩm, có điều không cản nhi tử mình mang giấy bút vào, bà cũng quen biết Chúc Dược Quỹ từ thời chèo thuyền trên sông đó, tuy không ưa nhau, nhưng có có chút gắn bó.
Chúc Dược Quỹ viết một tờ giấy bảo nhi tử đưa thuốc cho Tả Thiếu Dương bào chế, lại lấy miếng bạc vụn đặt lên bàn:
– Cứ theo quy củ của chúng ta mà làm.
– Vâng.
Tả Thiếu Dương đẩy miếng bạc vụn lại:
– Lão bá, số tiền lần trước người trả đã đủ rồi, hơn nữa lại còn dùng thuốc của lão bá, ta chỉ bào chế một chút, không cần nhiều tiền đến vậy.
– Ừ, làm một linh y lại không tham tài, không phải dễ, được, lão phu không muốn làm hỏng phẩm chất tốt này của ngươi, đi đi, chắc Lão Tả đợi tới sốt ruột rồi đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT