- Vậy đi thôi. Tả Thiếu Dương bỏ thiên ma vào gùi thuốc, sau đó háo hức sục xạo khắp mọi nơi, lần này tới y dẫn đường, dường như không biết mệt chạy hết sang đông lại sang tây, Miêu Bội Lan theo sau đề phòng y bị ngã.

Vận may bọn họ quá tốt, chẳng bao lâu lại tìm được một cây thiên ma nữa.

Lần này là Miêu Bội Lan tìm ra, nàng quen đi trong rừng, tinh mắt, hơn nữa không giống Tả Thiếu Dương nàng chỉ biết mỗi thiên ma nên tập trung chú ý vào nó, thiên ma màu đỏ, quá nổi bật trong khung cảnh trời đất như chỉ có hai màu xám trắng này, Miêu Bội Lan vẫy tay: - Đây có phải thiên ma không?

Tả Thiếu Dương nghe nàng gọi không khỏi ngạc nhiên, thiên mà chứ có phải cỏ đâu mà dễ tìm thế?

Miêu Bội Lan rất khéo tay, thoáng cái đào được thiên mà ra rồi, bỏ đi bùn đất, so với cây trước đó thì giống hệt, mừng ra mặt: - Giống thế này, chắc là đúng.

Tả Thiếu Dương thì chỉ cần liếc mắt là khẳng định được, nhận lấy sờ dọc thân cây: - Thậm chí còn tốt hơn cả cây lúc nãy. Y vẫn cảm thấy khó tin.

Miêu Bội Lan cũng cao hứng nâng cây thiên ma lên xem, vui tới mức mấy nốt tàng nhang trên mũi cũng như đang cười, đáng yêu vô ngần. Tả Thiếu Dương nhìn mà tim đập rộn ràng, có câu nữ nhân chẳng phải vì mỹ lệ mới đáng yêu, vì đáng yêu mới mỹ lệ, điều này dùng với Miêu Bội Lan không sai chút nào, trong mắt Tả Thiếu Dương, cô nương mười sáu tuổi, da ngăm đen này đẹp đẽ không gì sánh bằng.

Đào được cây thiên ma đáng tiền, hứng thú của Miêu Bội Lan cao hơn hẳn, đôi mắt to tròn kia mở thật to, như con sóc hiếu kỳ nhìn khắp nơi. Tả Thiếu Dương càng khỏi cần nói, vừa đi đào thuốc lại có giai nhân bên cạnh, tưởng chừng như ngày đẹp nhất cuộc đời, đi không biết mệt.

Con dốc hướng về phía mặt trời này đúng là kho tàng bất tận, chẳng mấy chốc bọn họ tìm được một cây "huyền sâm", tuy có tên là sâm, nhưng giá trị kém nhân sâm nhiều lắm, một cân chỉ có một đồng.

Tả Thiếu Dương phát hiện ra quả cây phong hương, mã tiền tử, toàn là thứ dược liệu mà thời này còn chưa coi là thuốc nên không ai dùng, tìm được một loại thuốc là y lại phấn chấn kể cho Miêu Bội Lan nghe công dụng của nó: - Mấy loại cây này đều có thể dùng làm thuốc, nhưng nhiều lang trung không biết, nên ở chợ hay hiệu thuốc không ai mua.

Miêu Bội Lan cố ghi nhớ, trừ một số loại thuốc đắt tiền, cô còn ghi nhớ thứ thuốc không ai bán mà Tả Thiếu Dương nói, định bụng đi chặt củi nếu thấy sẽ tiện tay mang về cho y.

Không tìm không biết, càng tìm càng phát hiện đây là kho báu thiên nhiên, suốt buổi sáng hai người bọn họ tìm được rất nhiều thuốc, tang ký sinh, xuyên luyện tử, lúc ti úc kim, khương hoàng, ngưu tất ... Toàn là thứ thuốc mùa đông, tới gần trưa gủi thuốc đã đầy chặt không thể chứa thêm được nữa rồi.

Bầu trời càng âm u, tuyết lất phất rơi, bụng cả hai cũng đói, vì không ai mang theo lương thực, quyết định về nhà ăn cơm trước rồi chiều đi tiếp.

Cứ mỗi lần hái được một cây thuốc là Tả Thiếu Dương còn dạy Miêu Bội Lan làm sao gia công đơn giản thuốc, bảo quản thế nào để giữ được lâu mà không mất hiệu dụng, Miêu Bội Lan chăm chú lắng nghe, nhưng làm sao nhớ được nhiều, đến tên thuốc cô còn chả biết, nên nghe cái sau quên mất cái trước rồi.

Vừa về tới nhà Miêu Bội Lan thì mẹ nàng gấp giọng nói: - Tiểu lang trung, Giả quản gia đi khắp nơi tìm cậu đấy, cha cậu bảo chiều về thành.

Tả Thiếu Dương sực nhớ, lúc đầu y chỉ định đi loanh quanh một chút, không ngờ nổi hứng đi theo Miêu Bội Lan rồi lên núi hái thuốc suốt sáng, vội đeo rương thuốc lên, cáo từ.

Miêu Bội Lan hào hứng nói: - Ta theo huynh vào thành, muốn xem chỗ thuốc này bán được bao tiền.

Mong mà chả được, Tả Thiếu Dương gật đầu ngay tắp lự, với y thu hoạch lớn nhất lần tới Mai thôn là có bước tiến lới với Miêu Bội Lan, quan hệ trở nên thoải mái thân thiết, không lịch sự giữ khoảng cách như trước.

- Vậy ta đợi cha con huynh ở cửa thôn.

Tả Thiếu Dương đi rồi, mẹ Bội Lan nhìn gùi thuốc y để lại, thấy nữ nhi không mang củi về, hỏi chuyện, biết nguồn cơn chép miệng, tựa như nói bâng quơ: - Hiếm có, chàng trai tốt như vậy, lại có học vấn, chỉ là ở trong thành xa quá, phải chi gần như Lý tam lang thì tốt rồi ..

Miêu Bội Lan hơi đỏ mặt, vờ không hiểu ý mẹ mình, dựa theo cách sơ chế thuốc còn nhớ được, đem thuốc đi gia công.

Tả Thiếu Dương về tới nơi, Tả Quý mặt sa sầm: - Con chạy đi đâu vậy hả?

- Con đi quanh quanh trong thôn ... Tả Thiếu Dương đáp qua loa: - Cha, chúng ta đi chứ?

- Đi cái gì mà đi, phải khám lại cho Giả thiếu gia và Lý đại nương, kê thêm thuốc thì mới đi được. Con mang rương thuốc chạy mất rồi, ta kê đơn thế nào?

Phu thê Giả tài chủ đợi sẵn rồi, cha con Tả Quý tới đại sảnh xem bệnh, Tả Quý cởi áo đứa bé ra xem tình hình bệnh sợi, nốt mụn đã mờ mờ, hơi thở bình thường, thần trí tỉnh táo. Trẻ con được cái tốt không biết lo âu, vừa hết ốm bệnh khỏe hơn là tươi tỉnh, nói cười ríu rít rồi, ai nhìn cũng vui.

Tả Quý vuốt râu nói: - Tốt tốt, không cần đổi thuốc nữa, kê thêm hai đơn thuốc, ngày kia lão hủ tới khám lại, tùy bệnh mà điều chỉnh.

Tả Thiếu Dương kiến nghị: - Cha, cho thêm chút liên kiều được không? Liên kiều thanh nhiệt giải độc, tản phong nhiệt.

Tả Quý nghĩ một chút gật đầu: - Được, nhưng lượng ít thôi, tác dụng phụ trợ là đủ.

Cả nhà Giả tài chủ mừng lắm, lần trước tới Huệ Dân Đường khám bệnh, cho dù nhi tử khỏe hơn, nhưng tìm ra nguồn gốc gây bệnh, cho nên đến đêm phát bệnh rồi, nếu không vì cha con Tả Quý, chỉ em lành ít dữ nhiều, tới giờ mới hiểu con bị bệnh sở, nếu không phát hiện kịp thời có lẽ mất luôn đứa con nối dõi rồi, cảm kích không sao kể siết, muốn giữ cha con Tả Quý ở lại vài ngày, một là để báo đáp, hai cũng muốn con mình khỏi hắn mới yên lòng, dù sao mấy lần đứa bé khỏi lại bệnh không khỏi để lại bất an.

Tả Quý từ chối, hôm nay nhà Hầu Phổ, Hồi Hương tới chúc Tết, trong nhà có mỗi một mình thê tử không được, trấn an Giả tài chủ không cần lo lắng, Giả tài chủ không giữ được, vội sai người chuẩn bị tiệc khoản đãi.

Trong thời gian bày tiệc, Tả Quý dẫn Tả Thiếu Dương tới nhà Lý đại nương khám lại, tình hình rất khả quan, nửa bên bị tê liệt đã cử động được ngón tay, vậy là thuốc hiệu nghiệm thực sự rồi, theo tình hình này cứ đều đặn dùng thuốc, từ từ điều dương là không phải lo chút nào nữa.

Tả Thiếu Dương chưa yên tâm hẳn, dù sao bệnh một lần ác hóa, nếu dùng đúng thuốc từ đầu đã không bị bán thân bất toại bây giờ, thuốc của cha tuy đúng bệnh, nhưng để lâu chỉ sợ không phục hổi như xưa được, nói nhỏ: - Cha, con thấy thân thể Lý đại nương suy kiệt, hay là bảo Giả lão gia một tiếng, xin ít râu sâm để bồi bổ, thế mau khỏi bệnh.

Tả Qý không phải không biết loại bệnh của Lý đại nương tốt nhất là có nhân sâm, nhưng nhà người ta nghèo thế này, có bán nhà đi cũng chẳng mua nổi, cũng chính vì thế mà ban đầu bệnh Lý đại nương mới không nơi nào chịu chữa, nếu xin Giả tài chủ nhân sâm thì khó mở miệng, nhưng mà chỉ ít râu sâm chắc là được, Tả Quý chậm rãi gật đầu.

Tả Thiếu Dương đi bốc thuốc, cả nhà Lý đại nương cảm kích lắm, nhưng chạy vạy vay mượn hàng xóm không đủ tiền, Tả Quý bảo Tả Thiếu Dương chỉ lấy tiền thuốc thôi, không cần phí khám chữa bệnh, bốn huynh đệ Lý Đại Tráng quỳ xuống bái lạy, khóc váng cả nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play