Giả tài chủ mừng lắm, ông ta để lại quản gia kiên trì mới cha con Tả Quý tới nhà chiêu đãi, mục đích chủ yếu là để chẩn bệnh cho nhi tử. Vốn tưởng con mình được Nghê đại phu chữa trị dứt bệnh rồi, nào ngờ đêm ba mươi phát bệnh nguy cấp, nếu không nhờ hôm đó tới cảm tạ cha con Tả Quý có được thuốc e mất đứa con này rồi, nghĩ đã thấy sợ, vì lúc đó là nửa đêm, không vào được thành.

Sáng hôm nay thấy nhi tử đã chạy nhảy tung tăng, trong tay còn một viên thuốc cấp cứu, nên quyết định đợi tới mùng hai tới Quý Chi Đường, không ngờ buổi trưa nghe nói cha con Tả lang trung tới thôn xem bệnh cho một lão phụ, liền bảo quản gia đợi, mời tới khám bệnh.

Bởi vì còn phải sẵn sàng xem bệnh đêm nay cho nên cha con Tả Quý không uống nhiều rượu, hơi lâng lâng là dừng, cơm nước xong, nha hoàn mang trà thơm lên, trò chuyện một hồi đi xem bệnh cho tiểu thiếu gia.

Vị tiểu thiếu gia kia mặc một cái áo gấm rất dầy bên trong, ngoài còn bọc một cái chăn tơ, do phu nhân Giả tài chủ bế, vị phu nhân này mới trên hai mươi, xinh đẹp mặn mà. Đem so với tuổi Giả lão gia thì hiểu nhất định nàng không phải chính thất, có lẽ chỉ là mẹ quý nhờ con, sinh cho Giả lão gia được nhi tử nên có địa vị này, có điều không phải vấn đề Tả Thiếu Dương quan tâm.

Đứa bé thi thoảng lại ho, giọng khò khè, rõ ràng có đờm, mũi nở ra xẹp lại tần suất lớn, mồm cũng há ra để hỗ trợ hô hấp, nằm trong lòng mẹ không ngừng vặn vẹo, hít thở không thông.

Tả Quý hỏi: - Lần trước tới Huệ Dân đường họ chẩn đoán ra sao? Uống thuốc gì?

- Nghê đại phu nói tiểu nhi bị phong hàn nhập phổi, tà phá quyết âm nên bị co giật, thuốc dùng thì bỉ nhân ghi lại đây, đều là thuốc tán, gọi là Ngưu hoàng tán và Thanh tâm hoàn. Còn uống một cái thuốc sắc tên dài lắm, là gì nhỉ, Ma hoàng hạnh nhân ... Đúng đúng, Ma hoàng hạnh nhân thạch cao cam thảo thang.

Tả Thiếu Dương nghĩ, Nghê đại phu biện chứng không sai, dùng thuốc cũng đúng, vì sao đứa bé bệnh lại phát tác chứ? Vậy thì rõ ràng là nguyên nhân làm đứa bé bị sốt chưa ai tìm được.

Làm sao trị tận gốc? Rốt cuộc đứa bé bị gì?

Tả Thiếu Dương nhất thời nghĩ không ra.

Vì vị phu nhân kia rất trẻ, Tả Thiếu Dương không tiện tới gần xem bệnh Tả Quý không hề gì, người già cấm kỵ ít, đó là một ưu thế nữa của lang trung lớn tuổi khi đi khám bệnh.

Tả Quý bắt mạch, vuốt râu trầm ngâm: - Lệnh lang thể cốt có hơi yếu.

- Dạ dạ. Giả tài chủ nhìn trái phải, thấy cha mình ngồi xa, hạ thấp giọng nói: - Giả gia nhà bỉ nhân chỉ có mình nó nối dõi hương hỏa, gia gia nó cưng nó như báu vật vậy, đừng nói đánh mắng, nặng lời một tiếng cũng chưa có, nên chiều hư nó rồi, cho ăn một bữa cơm mà cầm bát đuổi theo dỗ nửa ngày trời mới được, lại còn kén ăn, không ăn thịt, rau cũng ít. Nên bệnh suốt, cho nên dăm bữa nửa tháng không lưu ý chút là cảm sốt.

- Ài, trẻ con không thể chiều quá, đó không phải là yêu mà là hại nó, nếu xương cốt lệnh lang mà chắc chắn hơn đã không bệnh thành thế này.

- Vâng, vâng, bỉ nhân cũng nghĩ thế, nhưng mà gia gia nó ..

Tả Thiếu Dương quan sát một lúc nói: - Phu nhân, cởi chăn và y phục đứa bé ra.

Thiếu phụ kia ôm ghì nhi tử trong lòng, thái độ như gà mẹ bảo vệ trứng: - Không được, trời lạnh thế này, vốn nó bị lạnh rồi, làm thế bệnh sẽ nặng thêm. Nàng vốn chỉ là một tiểu thiếp chẳng địa vị gì, Giả lão gia có rất nhiều tiểu thiếp xinh đẹp trẻ trung hơn nàng, có được địa vị hôm nay hoàn toàn dựa vào đứa con bảo bối này, dứt khoát không thể để chút sơ xảy nào cả.

- Vậy thì thôi. Tả Quý nhìn con một cái khẽ lắc đầu:

Tả Thiếu Dương chưa biết hết điều kiêng kỵ ở thời này, nên nghe lời cha không nói nữa.

Giả tài chủ ở bên cười bồi: - Thuốc cứu mạng tiểu lang trung cho đã dùng mất một viên, thuốc này rất công hiệu, không biết tiểu lang trung có thể kê thêm mấy viên nữa không?

Tả Thiếu Dương khó xử, vì chưa tìm ra nguồn gốc gây bệnh, nên nếu dùng Tử Tuyết chữa trị, chắc chắn bệnh lại tái phát, khi đó Tử Tuyết chỉ áp bệnh xuống, vòng tròn ác tính này khiến bệnh tình càng ngày càng nguy hiểm, tới mức không thể chữa trị.

Mà vị phu nhân kia ôm thằng bé như thế, y không thể kiểm tra kỹ càng cho nó, như vậy trước khi biện chứng rõ ràng, dùng thuốc bừa bãi có thể gây biến chứng, làm bệnh tình phức tạp, vì vậy đáp: - Vì lần này đi bất ngờ chỉ để trị bệnh cho Lý đại nương nên không mang theo thuốc, để lần sau sẽ mang theo.

- Vâng vâng, vậy nhờ tiểu lang trung lần sau. Tuy miệng nói thế, nhưng chỉ còn một viên thuốc, Giả tài chủ lo lắm, liền đề nghị: - Tả lang trung, hiện trời tối rồi, cửa thành đã đóng, hai vị hạ mình lưu lại hàn xá một đêm được không?

Tả Quý đương nhiên hiểu Giả tài chủ giữ họ lại chủ yếu vì lo con mình đến đêm phát bệnh, có họ ở lại sẽ yên tâm hơn, liền gật đầu: - Nếu đã thế lão hủ cung kính không bằng tuân lệnh rồi, vừa vặn bệnh Lý đại nương cũng cần theo dõi, vậy quấy quả Giả lão gia.

- Đa tạ, đa tạ, Tả lang trung đúng là lương y mang tấm lòng phụ mẫu. Giả tài chủ mừng hớn hở: - Bỉ nhân đã dọn dẹp hai gian sương phòng, chuẩn bị vội vàng, không biết vừa ý ngài không?

Cái nhà này nhìn một cái là thấy hơn điều kiện Tả gia cả trăm lần rồi, Tả Quý chắp tay: - Khách tùy ý chủ, quấy quả rồi.

Giả tài chủ là người chu đáo, để Tả Quý hoàn toàn yên tâm, còn sai Giả quản gia tới nhà Lý đại nương một chuyến, bảo cha con Tả lang trung ở lại Giả gia, nếu bệnh tình Lý đại nương có gì biến hóa thì trực tiếp tới Giả gia thông báo là được. Sau đó sai nha hoàn chiếu cố chu đáo cha con Tả Quý.

Lúc này trời còn chưa hoàn toàn tối, trong thôn không có nha dịch đi gõ kẻng cầm canh, cũng không có giới nghiêm, Tả Quý thì trời sáng dậy, trời tối ngủ, cho nên về phòng luôn.

Hai cha con họ được an bài ở hai phòng khác nhau, Tả Thiếu Dương theo một nha hoàn thanh tú trắng trẻo tới gian phòng biệt lập. Phòng rộng bằng đại sảnh khám bệnh ở Quý Chi Đường, dùng bình phong chia làm hai gian, gian ngoài có bàn ghế tủ đồ đầy đủ, gian trong là giường ấm cúng. Tả Thiếu Dương không quen ngủ sớm như vậy, quyết định ra ngoài đi dạo, thuận tiện suy nghĩ xem hai bệnh nghi nan này phải chữa thế nào, bảo nha hoàn dẫn mình ra ngoài từ cửa sau hậu viện, nói muốn tản bộ, không cần nàng đi theo, một mình thong thả đi lang thang.

Hôm qua mọi người đều thức đón năm mới, cho nên giờ ai nấy đều mệt mỏi, đi ngủ sớm, trong thôn im phăng phắc, chỉ thi thoảng có vài tiếng chó sủa, không ai quấy rầy Tả Thiếu Dương.

Dựa vào dạ quang mông lung, Tả Thiếu Dương quyết định đi tới chỗ cây mai cổ thụ ở giữa thôn ngồi.

Cây mai cách cửa thông không xa, tuyết ngừng rơi, trời trong, trăng khuyết chiếu ánh sáng tờ mờ, được phụ trợ của tuyết trắng nên nhìn rõ đường mà không cần đèn. Tả Thiếu Dương dẫm từng bước trên tuyết, nghe tiếng tuyết bị đạp dưới chân, đi tới bên cây mai, ánh trăng bị cành là rậm rịt ngăn cản, bao phủ y trong bóng tối, ngồi xuống cái ghế gỗ dài, suy nghĩ bệnh của tiểu thiếu gia và Lý đại nương, dù không ai quấy nhiễu, thoải mái suy ngẫm, nhưng nghĩ mãi không có chút manh mối nào.

Đang miên mang suy nghĩ thì từ xa có tiếng động trên đường nhỏ dẫn vào thôn truyền tới, Tả Thiếu Dương hoảng hồn, đừng nói là hổ báo chó sói gì đó nhé? Vội vàng đứng dậy, co cẳng chạy vào trong thôn, nhưng mà đường trơn, chưa chạy nổi hai bước đã ngã oạch một cái.

Tả Thiếu Dương vừa cầu trời khấn phật vừa dùng tốc độ nhanh nhất bò dậy thì có người hỏi: - Ai? Ai đó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play