Tả Thiếu Dương ngẩng đều lên bảng lụa màu vàng, nhìn từ cuối lên trước, quả nhiên tên nhờ người thi hộ này đỗ rồi, không biết nên vui hay là buồn.
Ngũ Thư hạ giọng xuống:
- Chân lão thái y bị giam vào ngục, con tưởng lần này trượt chắc rồi, không ngờ vẫn đỗ được. Đúng là hoàng ân lồng lộng.
Nói tới đó chắp tay về phía kinh thành vái tạ.
Tả Thiếu Dương tất nhiên không biết cái thám hoa của mình có được chẳng đơn giản, giờ quan tâm ai trên được mình, trạng nguyên là Khúc Minh, người thứ hai là Khâu Nhất Hồ.
Cứ như tới bây giờ mới biết tin Tả Thiếu Dương thi đỗ vậy, mọi người lại rối rít chúc mừng.
Lúc này một người trẻ tuổi tai to mặt lớn được chú ý phía bọn họ, nghe xung quanh chúc mừng, gạt đám đông bên cạnh mình ra, đi tới trước mặt Tả Thiếu Dương:
- Đây hẳn là tham hoa lang Tả niên huynh rồi, tiểu đệ là Khúc Minh.
Đoàn người Tả Quý sững sờ, đây là trạng nguyên lang? Nếu nói hắn là trạng nguyên khoa ăn uông chắc không ai nghi ngờ, chứ trạng nguyên y khoa? Trần đời chưa thấy vị lang trung nào béo tốt như vậy.
Bất kể suy nghĩa trong lòng là gì, bề ngoài Tả Thiếu Dương khách khí chắp tay:
- Té ra Khúc niên huynh, hạnh hội, hạnh hội.
Khúc Minh cười ha hả, đưa cánh tay nần nẫn vỗ vai Tả Thiếu Dương:
- Nào nào, tiểu đệ giới thiệu, đây là Khâu niên huynh. Khâu niên huynh bên này, Tả niên huynh của chúng ta ở đây.
Cách đó không xa, một vị lão giả tuổi chắc phải chừng bằng Tả Quý, râu hoa râm, lưng hơi còng, mặc bộ y phục vải lam cũ kỹ, thong thả đi tới, chắp tay mình cười.
Khúc Minh choàng vai cả hai:
- Vậy là tam đỉnh giáp năm nay của y khoa chúng ta đầy đủ rồi, sau này làm quan cùng triều, chúng ta phải thân cận nhiều hơn.
Khúc Minh rất là nhiệt tình, còn bảo Tả Thiếu Dương giới thiệu người nhà, tới Cù lão thái gia, hắn chắp tay vái dài:
- Cù lão đại nhân e không nhớ tiểu chất rồi, gia phụ là Hữu thiên ngưu vệ trung lang tướng Khúc Báo.
Hữu thiên ngưu vệ trung lang tướng là quan quân cao cấp chính tứ phẩm.
Cù lão thái gia có gặp qua Khúc Báo vài lần, ấn tượng rất tốt, song không nhớ Khúc Minh, gật đầu:
- Té ra là Khúc công tử, chúc mừng đỗ cao.
Khúc Minh mặc dù cung cách ăn nói kiểu công tử thiếu gia rất rõ ràng, nhưng lễ số chu đáo, chào hỏi mọi người xong, hào hứng nói:
- Hai vị niên huynh, hôm nay tiểu đệ làm chủ, bày tiệc phường Bình Khang, đã mời mấy vị niên huynh cùng bảng tham gia, chúng ta cùng say một trận.
Đi xuân lâu chẳng những không phạm pháp, còn được coi là phong lưu nhã sự, nên không cần che dấu, nhất là trong ngày vui thế này.
- Không, không!
Tả Thiếu Dương không thích địa phương đó, cùng Ngũ Thư đi một vài lần rồi, biết là đủ, đấy là chỗ toàn người số mệnh không may, nữ tử thời phong kiến thực sự là cùng đường rồi mới phải tới nơi này, không nỡ dày vò họ, mà không dày vò họ thì bản thân bị dày vò, tốt nhất là không đi, lắc đầu:
- Tiểu đệ tửu lượng rất kém, đi theo chỉ làm hỏng nhã hứng của mọi người, đa ta thịnh tình của Khúc niên huynh, tiểu đệ không theo nữa.
- Ài, sao thế được, chúng ta là đồng niên, tình nghĩa này không dễ có được, sau này còn hỗ trợ giúp đỡ nhau chứ, Tả niên huynh phải đi biết mọi người. Huynh không uống được rượu thì uống ít là được, tiểu đệ tuyệt đối không ép.
Khúc Minh cho tùy tùng đi tìm mấy vị đồng bảng tới, bao gồm cả Ngũ Thư.
Hoàn cảnh thế này Ngũ Thư như cá gặp nước vậy, thoáng cái đã xưng huynh gọi đệ với cả đống người rồi, Tả Thiếu Dương không phải kém xã giao, mà tính y có phần cô độc, chuyện xã giao bắt buộc lắm y làm, tránh được y tránh, ăn uống với đống người lạ, làm sao bằng quây quần bên gia đình.
Tả Quý rất muốn nhi tử tham gia hoạt động này, như thế về sau làm quan thuận lợi hơn:
- Trung nhi, Khúc công tử đã nhiệt tình như thế, con nên đi.
Cha đã nói vậy rồi, Tả Thiếu Dương không thể cãi lời, chắp tay nói:
- Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, Khúc niên huynh cho địa chỉ, tiểu đệ sẽ tới đúng giờ.
- Các vị niên huynh cho tiểu đệ biết là được, chọn được địa điểm thích hợp rồi, tiểu đệ sẽ cho xe ngựa tới đón.
Mọi người đều báo địa chỉ ra, không biết y thuật của Khúc Minh thế nào, xung quanh lộn xộn như thế, mà chỉ nghe một lần, hắn chỉ từng người nói lại tên và địa chỉ chính xác, điểm này Tả Thiếu Dương tự nhận không làm được.
Lúc này một đám đông chen tới, Tả Thiếu Dương lui ra, Ngũ Thư cười toe toét chắp tay:
- Sư huynh, nếu không có huynh tương trợ, không có đệ ngày hôm nay rồi.
- Không cần khách khí, chỉ cần nhớ kỹ, nhớ sau này làm những việc liên quan tới y thuật tuyệt đối không thể cẩu thả tùy tiện là được.
Tả Thiếu Dương biết tính Ngũ Thư rồi, nói hắn không bon chen rất khó:
- Điền huynh và Khang huynh thế nào?
Có tên sư đệ này cũng lợi, tin tức hắn linh thông, Tả Thiếu Dương càng được thể lười.
- Điền huynh đỗ thứ mười tám rồi, lúc nãy cũng tụ tập với một nhóm đồng niên, muốn tới phường Bình Khang, thật ra người đỗ đạt hôm nay đều kéo nhau tới đó ăn mừng, nhất định náo nhiệt lắm.
Ngũ Thư xoa xoa tay, hắn chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội này dệt nên mạng lưới quan hệ cho mình:
- Khang huynh trượt rồi, Long châu trừ đệ và Điền huynh thì trượt hết. Hợp Châu hình như cũng chỉ có huynh là đỗ thôi đấy, đang ở khách sạn khóc.
Tả Thiếu Dương thở dài, thi châu, huyện còn đỡ, chứ thi hội lên tận kinh thành, với người điều kiện kinh tế không tốt, một lần đi thi là hao sạch tiền của.
Đang cảm thán thì có người tới trước mặt chắp tay nói:
- Tả huynh, xin chúc mừng.
Thì ra là Mã Chu, cái tên hôm đó vì lạnh không làm được bài mà bật khóc, Tả Thiếu Dương cũng chắp tay:
- Nhìn Mã huynh mặt đầy gió xuân, hẳn là đỗ cao rồi.
- Đệ may mắn đỗ thám hoa, giống như Tả huynh vậy.
Cũng biết lời hắn chỉ là khách sáo, bản thân Tả Thiếu Dương biết không thể so sành với nhau, chắp tay nói:
- Chúc mừng chúc mừng, Mã huynh là bậc anh tài trị quốc an bang, lần này có thể thực hiện hoài bão rồi.
- Nếu không có Tả huynh tương trợ, bây giờ tiểu đệ đã ngồi khóc trong khách sạn rồi, làm gì có ngày hôm nay.
Không có thời gian mà nói nhiều, đám đông chen lấn xô đẩy, chạy qua chạy lại chúc mừng, chia buồn lẫn nhau, mọi người nhanh chóng bị chia cắt.
Tiếp theo đó mọi người sẽ tới nhà người tiến cử mình để bái tạ, Tả Thiếu Dương thì được Đỗ Yểm dặn không được để người ngoài biết ròi, còn Ngũ Thư cũng bớt được thủ tục này vì Chân Quyền đã bị tống giam.
Thời gian đã gần trưa, mọi người lên xe tới đông thị, kiếm một tửu lâu lớn, bày tiệc ăn mừng.
Nơi nào có Ngũ Thư thì không lo không khí không đủ sôi động, tửu lượng cũng rất cao, một chấp tất cả.
Cơm lưng lửng bụng, rượu ngà ngà say, Kiều Quan đi tới bên cạnh Tả Thiếu Dương, nói nhỏ:
- Tả huynh, quá bộ ra đây nói chuyện một chút được không?
- Được.
Chẳng biết hắn có việc gì, hôm nay Tả Thiếu Dương rất vui vẻ, không từ chối:
Lấy cớ đi vệ sinh, ra ngoài một quãng, Kiều Quan chỉ về phía bàn bọn họ:
- Đúng là thân như tỷ muội vậy.
Tả Thiếu Dương hiếm khi thấy được cái mặt sắt của Kiều Quan nở nụ cười, mặc dù cười rất khó coi, lại nhìn Bạch Chỉ Hàn và Kiều Xảo Nhi thì thầm to nhỏ gì đó, cười hạnh phúc, Bạch Chỉ Hàn cô độc hơn cả y, lại là nữ nhân, ít có cơ hội tiếp xúc kiếm bằng hữu, từ hồi chơi với Kiều Xảo Nhi, tính cách rõ ràng thay đổi nhiều, cười nhiều hơn:
- Đúng thế, bọn họ rất hợp nhau.
- Tả huynh, chúng ta không phải người ngoài nữa, con người ta xưa nay nói chuyện luôn thẳng thắn, không thích vòng vo.
Kiều Quan chắp tay nói:
- Gia phụ khi ở Hợp Châu, từng có ý gả xá muội cho huynh làm thê. Vì sau vì suy nghĩ thiếu chu toàn mà hối hôn, tự trách rất lâu. Không ngờ được ông trời dắt mối, cho hai nhà chúng ta gặp lại lần nữa, gia phụ gia mẫu ủy thác tiểu đệ, tiếp tục hôn ước này, không biết ý Tả huynh ra sao?
Tả Thiếu Dương không ngờ chuyện hắn muốn nói là cái này, ngỡ ngàng mất một lúc không biết phải trả lời ra sao:
- Đa tạ Kiều huynh hậu ái, có điều chuyện này một mình ta không định đoạt được.
Kiều Quan lại nhìn về phía Kiều Xảo Nhi và Bạch Chỉ Hàn, vỗ vai Tả Thiếu Dương:
- Ta biết, huynh sẽ có lựa chọn chính xác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT