Bảo chưởng quầy nói tới đó vỗ đầu:

- Chuyết kinh kể còn có khuê nữ một nhà chỉ ra sai sót trong thơ của lệnh lang, nói bài thơ tả cảnh nhập triều điện Thái Cực buổi sáng, mà điện Thái Cực chỉ có ba cổng, vì gò ép cho đúng vần điệu mà nói thành năm cổng là không ổn.

Bạch Cư Dị là thi nhân thời vãn Đường, khi đó Đại Minh cung đã xây xong, dùng làm nơi tảo triều thay cho Thái Cực điện, nó có năm cổng cung, Tả Thiếu Dương hoàn toàn không biết điểm này nên không sửa, lấp liếm:

- Là bằng hữu của ta chưa tới kinh thành, hắn chỉ nghe người ta kể nên cảm xúc viết thành thơ, cho nên mới có sai sót này.

Tả Quý gật gù:

- Không biết tiểu thư nhà ai chỉ ra chỗ sai này?

- Tiểu thư này thân phận không vừa, là tôn nữ của Chân Quyền lão thần y đấy.

Tôn nữ của Chân thần y, Tả Quý chưa hỏi nhân phẩm tướng mạo thế nào đã kích động rồi, nếu là nhà này còn gì tốt hơn, cùng là nghề y, giọng hơi run:

- Vậy nhà họ....

Bảo chưởng quầy vội lắc đầu:

- Họ không đồng ý nạp thiếp.

Tả Quý thất vọng, thờ dài:

- Vậy chọn giữa Cao gia và Lý gia đi, Trung Nhi, con muốn gặp tiểu thư nhà nào trước.

- Tuy cha, nhà nào cũng thế.

Tả Thiếu Dương không có chút hứng thú nào hết:

- Nói bậy!

Tả Quý vỗ bàn:

- Rốt cuộc cha vất vả thế này vì ai?

Tả Thiếu Dương có chút xấu hổ:

- Vậy gặp Cao tiểu thư trước ạ, nếu cha thích... à không, nếu được thì quyết định luôn.

Ngày hôm sau cuộc gặp mặt diễn ra vô cùng thuận lợi, Cao tiểu thư tướng mạo bình thường, nhưng nói chuyện văn nhã, khá hợp ý Tả Thiếu Dương. Tả Thiếu Dương khéo léo dò hỏi ý nàng chuyện nạp thiếp, Cao tiểu thư thẹn thùng nói, xuất giá tòng phu, không ý kiến gì. Cao lão gia, Cao phu nhân nhìn tướng mạo, nhân phẩm của Tả Thiếu Dương cũng rất hài lòng. Tả Thiếu Dương cũng lén hỏi ý kiến Bạch Chỉ Hàn, nàng thấy nữ tử này tâm địa thiện lương, hẳn dễ chung sống.

Hai nhà đều đồng ý, tiếp đó chuyện mai mối thủ tục có bà mai làm, sinh thần bát tự rất hợp, sính lễ là 50 quan tiền, chỉ còn gặp mặt một lần cuối định ngày kết hôn nữa thôi.

Tả Thiếu Dương cuối cùng cũng phải khuất phục thời đại.

Sáng hôm đó Tả Quý dẫn Tả Thiếu Dương, bà mai, Bảo chưởng quầy tới Cao gia, không ngờ Cao gia hoảng sợ nói không kết thân nữa, trả lại sính lễ, liên tục tạ lỗi, Tả Quý gạn hỏi nguyên nhân, Cao gia không trả lời, cứ xin lỗi không ngừng.

Tả Thiếu Dương nhíu mày, nhìn vẻ mặt phu thê Cao gia rất hoảng hốt, chắc chắn có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì, nếu như thời gian qua họ điều tra về nhà mình, không hài lòng thì thái độ phải khác chứ, cảm giác như có ai đe dọa họ vậy? Nghĩ tới đó lắc đầu, y lần đầu tới kinh thành làm gì có kẻ thù.

Rời Cao gia, Tả Quý mặt âm trầm:

- Người kinh thành không có chữ tín hay sao, đã nhận sính lễ còn hối hôn, có phải xem thường nhà ta không?

Bà mai ngạc nhiên:

- Tả lão gia không muốn thối hôn sao?

- Đương nhiên.

Bà mai dẫm chân:

- Ài dà, nếu thế Tả lão gia không nên nhận sính lễ, mà nên tới nha môn tố cáo bọn họ.

Tả Quý không hiểu chuyện này lắm:

- Tố cáo cái gì?

- Tố cáo bọn họ hối hôn! Nhà nữ không thể hối hôn được, nếu không quan lão gia sẽ đánh đòn, sau đó phán nữ nhi nhà họ phải gả cho nhà các vị.

Tả Qý rất kinh ngạc:

- Còn có loại chuyện này à, sao bà không nói sớm?

- Lão thân tưởng các vị phải biết chứ, thấy các vị nhận lại sính lễ, ta nghĩ các vị đồng ý.

Chuyện hối hôn này vô cùng hiếm gặp, cho nên Bảo chưởng quầy cũng chẳng biết gì:

- Còn chưa viết hôn thư kia mà.

Bà mai này rất am luật pháp tương quan, thở dài:

- Đường luật có nói, "tuy vô luận hôn chi thư, đãn thụ phinh tài, diệc thị giá khiếu, phinh tắc vi thê." Tức là chỉ cần nhận sính lễ trước mặt người mai mối đã là định thân, khuê nữ đã là của nhà nam rồi, hôn sự không thể hối nữa. Trường hợp này thì nhà nam hối hối không có tội, nhà nữ trả sính lễ hay không tùy bên nữ. Còn nếu nữ hối hôn, đánh gia trưởng 60 gậy, bắt giữ hôn ước. Nhưng Tả lão gia đã nhận tiền sính lễ thì không cáo quan được nữa.

Tả Quý xua tay:

- Mặc dù lão hủ không hài lòng, song họ không đồng ý thì thôi, hai bên thông gia mà đưa nhau lên quan trở mặt thành thù thì hay ho gì, hôn sự mà, cần phải đôi bên hòa hợp mới tốt.

Bảo chưởng quầy gật đầu:

- Tả huynh nói thế cũng đúng, hơn nữa còn Lý gia, không lo.

Lý tiểu thư rất xinh đẹp, nếu phải so sánh thì còn hơn cả Tiểu Muội, tính cách thì khoáng đạt tự nhiên, nói chuyện hóm hỉnh, còn tinh mắt nhận ra Bạch Chỉ Hàn là nữ, không khó đoán được là một trong số hồng nhan tri kỷ của Tả Thiếu Dương, chủ động bắt chuyện, vô cùng hòa hợp.

Phía Lý gia càng không phải nói, Lý lão gia có bệnh phong thấp lâu năm, tương tự Chúc Dược Quỹ, Tả Thiếu Dương cam đoan chỉ cần dùng thuốc của y đều đặn, sẽ trị hết bệnh.

Cả hai bên đều hài lòng, song tất nhiên nhà gái bao giờ cũng phải giữ chút ý tứ, không đồng ý ngay, hai ngày sau bà mai tới Lý gia đã đồng ý, vậy là quy trình hôn lễ tiến hành nhanh chóng, hợp bát tự, bà mai vui mừng nói "thiên địa tuyệt phối", hai nhà đều hoan hỉ.

Tiếp đó không gấp được nữa, vì phải rước dâu về Hợp Châu, theo quy củ, không chỉ chọn ngày lành, phía nữ còn chọn người hộ tống khuê nữ tới nhà nam, còn phải chuẩn bị của hồi môn.

Không ngờ Tả Quý đang thuê người chuẩn bị xe, chuẩn bị kiệu thì phu thê Lý gia hốt hoảng chạy tới khách sạn, khóc lóc xin thối hôn, làm Tả Quý tức tới suýt hộc máu, túm ngay lấy cổ Lý lão gia chất vấn, còn dọa cáo quan.

Lý gia biết mình đuối lý, không nói nguyên nhân, không đù đẩy trách nhiệm, chỉ một mực dập đầu xin lỗi, còn muốn trả 20 lượng bạc bồi thường.

Tả Thiếu Dương khuyên nhủ mãi Tả Quý mới chịu thôi, mặt tím tái ném 20 lượng bạc vào mặt họ, chửi mắng phu thê Lý gia vô sỉ, không giữ chữ tín. Phu thê Lý gia tạ tội, khóc khóc mếu mếu bỏ đi.

Bảo chưởng quầy và bà mai biết tin cũng chạy tới khuyên nhủ, Tả Quý tức tới mắc bệnh nhẹ, không nghiêm trọng lắm, song cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, chuyện mai mối tạm thời hoãn lại.

Bạch Chỉ Hàn nhận ra chuyện này không bình thường chút nào:

- Thiếu gia, rốt cuộc là kẻ nào cố ý phá nhà ta?

Tả Thiếu Dương lắc đầu, y cũng không có chút manh mối nào, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, hai nhà kia lại không chịu nói ra nguyên nhân.

Hôm đó Cù lão thái thái tới chơi hỏi thăm tình hình, biết Tả gia hai lần hối hôn thì tức giận không thôi, khuyên nhủ Tả Quý không nóng vội, trượng phu bà đang dò hỏi ý một nhà rất tốt, chắc nay mai sẽ có tin, sau đó nói chuyện Cù lão thái gia rất thuận lợi, muốn mua nhà để ở lâu dài, muốn Tả Thiếu Dương đi tìm nhà cùng.

Tả Quý ở lại khách sạn nghỉ ngơi, điếm tiểu nhị lên báo, có khách tới thăm, tự xưng là Kiều gia.

Tả Quý rất kinh ngạc, Kiều gia nào? Chẳng lẽ là Kiều gia từng ở Hợp Châu, sau đó chạy tới kinh thành? Nghĩ tới đó Tả Quý tức không chỗ phát tiết, thời gian qua vốn bị Cao gia, Lý gia thối hôn làm phát bệnh rồi, giờ Kiều gia cũng mò tới, chẳng lẽ ông trời muốn mình tức chết mới cam lòng?

Có mà Kiều gia không biết mình tới kinh thành, có lẽ không phải nhà họ, nghĩ một lúc Tả Quý vẫn quyết định xuống lầu gặp. Tới phòng khách mở cửa ra, nhìn thấy sáu bảy người chính là phu thê Kiều gia, Kiều Xảo Nhi, hai nô bộc không nhớ tên, cùng với nam tử mặc quan bào.

Kiều lão gia thấy Tả Quý thì vui mừng đi tới thi lễ:

- Tả huynh, chẳng ngờ chúng ta lại hội ngộ ở kinh thành, sao lên kinh lại không nói một tiếng nào?

- Không dám.

Tả Quý lạnh lùng đáp:

- Lão hủ sao dám leo cao làm huynh đệ của Kiều lão gia, các vị tới đây có việc gì, nói ngắn gọn cho, lão hủ bận lắm.

Kiều Xảo Nhi hết sức ngạc nhiên thế này không giống Tả Quý mà nàng biết, vốn định tươi cười chào hỏi, tình hình này chỉ lặng lẽ thi lễ im lặng đứng lùi ra sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play